Snack's 1967
ỵu xuống. Hương Ly quên cả sợ, vẫn chạy đến:

“Đưa tôi xem nào!”

“Đừng có động vào tôi, tôi không cần cậu quan tâm!”

“Dù không quan tâm thì cậu vẫn cần phải lên được đến phòng chứ?” – Cô nói to khiến cậu im bặt chẳng nói được gì, đành để cô muốn làm gì thì làm.

Hương Ly đỡ cậu đứng dậy. Tú Phong nhìn cô, tự dưng cảm thấy đau lòng. Cô vẫn là cô, vẫn tốt bụng như vậy, nhưng dường như thời gian và biết bao bi kịch đã biến đổi cô, để cô ngày hôm nay vẫn không thể nhận ra cậu là ai.

Cậu thực sự ghét.

Ghét cô thì ít…

..mà ghét việc cô làm mẹ kế của cậu thì nhiều!

Cuối cùng thì Tú Phong cũng lên được đến phòng, khi ngồi xuống giường cậu nói luôn:

“Đi xuống đi.”

“Để tôi xem vết thương của cậu được không?” – Cô vẫn không đi – “Dẫu sao vết thương của cậu cũng là do tôi.”

Tú Phong thở dài, Hương Ly thế mà lì lợm thật.

“Vậy tôi xin lỗi nhé…”

Hương Ly vén tay áo cậu lên, cũng đơn giản vì cậu mặc áo cộc tay (mùa đông mà dám mặc vậy). Cô sững sờ khi thấy vai cậu chỉ quấn một lớp băng mỏng manh, máu đã loang ra khắp lớp băng, không cần bỏ băng ra cũng đủ biết vết thương này rất nặng. Cô nhìn vào phòng cậu thì thấy có một cái lọ đựng lá thuốc đã giã nhưng cái lọ đó bị vứt chỏng chơ ở một xó.

“Hình như cậu chỉ quấn băng, không quấn thuốc vào à?”

“Tôi ghét cái thứ thuốc đó. Mùi buồn nôn khiếp, vả lại xót lắm!”

“Thuốc Đông y tốt lắm đấy, phải có thuốc mới khỏi được.” – Cô cầm cái lọ ấy lên.

“Đã bảo là tôi không bôi cái thuốc đó đâu!” – Tú Phong tức giận (nhưng trông thật đáng yêu).

“Vết thương của cậu nặng lắm đấy, để thế thì sao mà đi đá bóng được.”

Tú Phong ngạc nhiên nhìn cô như muốn hỏi: “Sao lại biết tôi đi đá bóng?”

“Tôi nhìn cái vai áo của cậu có cái gì là tôi biết cậu là ai rồi.” – Cô chỉ vào vai áo cậu có thêu ba chữ BOD – “Cậu là Prince – trưởng nhóm BOD đúng không? Tôi nghe nói cậu đá bóng rất giỏi, thấy cú đá chiều nay của cậu rất tuyệt. Thế mà BOD không có cậu cũng tiếc thật, suýt nữa trường tôi thắng đấy.”

Tú Phong chẳng nói gì cả.

“Cậu lạnh lùng thế? Thảo nào tụi con gái chỉ đi theo Hoàng Vũ chứ chẳng đi theo cậu!”

“Thế cậu cũng đi theo cậu ta còn gì?” – Bỗng cậu lên tiếng liền.

“Hả? Ai bảo vậy chứ?”

“Thế nụ hôn động trời chiều nay không phải là minh chứng à?” – Giọng cậu rất thờ ơ.

“Đó đâu phải là tại tôi, tự nhiên cậu ta hôn tôi đó chứ…” – Cô bỗng buồn buồn – “Nhưng chính vì thế mà tôi phải đến đây.”

Tú Phong lại ngạc nhiên thêm nữa.

“Bố tôi chơi bài nợ nần cậu ta, nếu tôi không đến làm vợ bố cậu thì nhà tôi sẽ không có tiền để trả cho cậu ta và chính tôi cũng không chạy thoát được.”

Sự ngạc nhiên của Tú Phong có thể đến độ rơi cả mắt ra.

“Tôi thực sự không thể có một gia đình tốt.”

“Ai bảo thế? Gia đình cậu…” – Bỗng Tú Phong ngưng lại. Có nói ra thì cô sao có thể tin cậu cơ chứ.

“Gia đình tôi làm sao?”

“Ờ chắc là không tốt thật! Nhưng mà cậu vẫn được đi học ở trường tốt còn gì?” – Cậu lúng túng kiếm chủ đề khác để nói.

“Vậy à? Thế cậu thì sao? Cậu giỏi thế sao không vào trường H. mà vào trường B. toàn học sinh cá biệt thế?”

“Trường H. toàn học giỏi…”

“À vậy cậu học dốt hả?”

“Này ai bảo thế? Tôi học hơi bị giỏi nhá!” – Tú Phong đỏ mặt.

“Thôi không đùa nữa, làm trưởng nhóm BOD nổi điên thì chắc tôi cũng chết đấy! Xong rồi.”

“Hả? Xong gì?” – Tú Phong nhìn lại bên vai mình thì đã thấy cô quấn xong một lớp băng gọn gàng kèm theo thuốc.

“Không xót đúng không? Cậu mải ngồi buôn quá nên xót gì nữa! Mà có băng rồi nên cũng chả có cái mùi gì đâu mà cậu lo. Giờ an tâm ngủ đi, nhưng nhớ để báo thức đêm dậy mà thay lần băng nữa không nó lại thối ra thì chết!” – Hiếm lắm mới thấy Hương Ly biết cười đùa.

“Vậy cậu làm báo thức cho tôi đi!”

“Là sao?” – Hương Ly giật mình.

Tú Phong không nói gì, cậu bỗng kéo tay cô khiến cô ngã xuống giường.
Hạt mưa ngày ấy – Chương 02.04

(5) Chỉ thuộc về quá khứ

Hương Ly giật mình chưa kịp hiểu gì thì đã thấy Tú Phong cúi xuống khiến cô đỏ bừng mặt. Cậu…cậu ta định làm gì vậy chứ? Hương Ly sợ hãi vội quay mặt nhìn đi chỗ khác, nhưng Tú Phong đã trừng mắt:

“Nhìn thẳng ra đây!”

Cô buộc phải quay lại nhìn cậu, mái tóc vén sang để lộ con mắt tuyệt đẹp sáng long lanh. Trong màn đêm chỉ có vì sao đang chiếu ngoài kia, trông Hương Ly xinh đẹp như một ngôi sao sáng nhất với gương mặt hồng hào, làn da mịn màng trắng trẻo, bờ môi hồng quyến rũ như đang thôi miên người khác. Nhất là con mắt ấy, nó thật đẹp nhưng sao có cái cảm giác rất đáng sợ giống bị hút vào đấy vậy.

Hương Ly thấy Tú Phong nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo thì run run:

“Tú…Tú Phong…”

Gương mặt đáng yêu ban nãy của Tú Phong đã chuyển sang lạnh băng đáng sợ, cậu nói nhẹ như gió:

“Biết vì sao tôi phải chịu vết thương này không?”

Cô lắc đầu.

“Cũng vẫn vì bóng đá, và sau đó lại đỡ thêm quả bóng cho cậu nữa.”

“Cậu yêu bóng đá đến mức bị thương…?”

“Tôi yêu bóng đá là vì ai, cậu biết không?”

“Vì ai…? Chắc là vì người mà cậu rất yêu quý?” – Đôi môi cô run rẩy không biết nói gì hơn.

Tú Phong uất nghẹn trong người, hai ánh mắt như loé lên những tia chớp.

Cậu có thể học không giỏi, không có tài tiếp thu bài học như các bạn khác, nhưng trí nhớ của cậu thuộc loại siêu đỉnh. Đến Hoàng Vũ cũng không thể nhớ được hết tất cả những gì là kỷ niệm với Hương Ly, nhưng cậu thì nhớ hết, nhớ đến mọi giây phút được gặp cô ngày ấy.

Cô là người bạn luôn ở bên cậu, không bao giờ chê bai việc cậu học dốt cả. Chính cô đã hướng cậu đến một tương lai sáng hơn, không cần phải áp lực quá chuyện học toán, học văn mà hãy cứ đi theo ước mơ của cậu. Cậu đã nhận ra tài năng của mình vẫn có ở môn thể thao nên cậu đã đi theo bóng đá. Cậu có được ước mơ của mình, đều là nhờ cô.

Nhưng khi cô bỏ rơi cậu, cậu đã hận cô vô cùng.

Cậu nhớ hôm đó, khi cô tỉnh lại thì cô nói cô không biết cậu là ai cả và cứ thế cô đi theo hai con người xa lạ ấy để làm con gái họ, thậm chí chẳng biết bố mẹ thật của cô đang đau đớn trong bệnh viện vì tai nạn kinh hoàng. Cậu quên làm sao được ngày đấy cậu đã cố gắng níu tay cô nói: “Hương Ly, cậu ở lại với chúng tớ đi!” mà cô vẫn cứ trơ ra như một tảng đá, cô lạnh lùng giật tay cậu và rồi bóng dáng cô khuất xa đi. Cậu không còn ai ở bên cậu bởi sau đó cha mẹ cậu ly dị. Cậu thất bại là coi như gục ngã hoàn toàn, cậu bị chê là học dốt nhưng chẳng ai đỡ cậu dậy nữa, chỉ có Thiên Duy nhưng sự suy sụp của mẹ Thiên Duy cũng đã khiến cậu bạn này gục ngã theo, để rồi kéo cả hai đến với BOD. Cậu đã trở thành học sinh cá biệt của một trường cá biệt, thành trùm sò lạnh lùng của một nhóm học sinh ám ảnh biết bao thầy cô giáo trường khác, cậu bị rất nhiều người mắng nhiếc, thất vọng,…đều chỉ vì ngày đó cô rời bỏ cậu, rời bỏ những người bạn đã thân quen suốt một thời tiểu học, rời bỏ gia đình thân thương của cậu để đến nơi xa lạ.

Và rồi, số mệnh đã cho cậu gặp lại cô thế này! Gặp lại cô khi ký ức của cô đã bị mất. Hồi đó cậu còn nhỏ, biết cái gì là “mất trí nhớ” đâu?

Cô chẳng nhớ gì cả nữa!

Cô chỉ quan tâm cho cái gia đình giả của cô!

Suốt bao nhiêu năm nay, cậu đã sống trong cái vỏ bọc lạnh lùng này, vậy mà cô đã khiến cậu lại biết đỏ mặt, xấu hổ, tức giận,…Chỉ có thể là cô! Sao lúc nào cũng chỉ có thể là cô?

Cậu ghét cô, ghét vì không thể xoá được hình ảnh của cô. Cô vẫn đang nằm đây, ngay trước mặt cậu, với con mắt dịu dàng long lanh y hệt mười năm về trước lần đầu tiên cậu gặp cô, với mái tóc dài mượt mà luôn dùng làm vũ khí phòng vệ mắt cho cô, và với đôi môi ngọt ngào đã từng thơm cậu một cái thật là đáng yêu…

Nhưng, Hoàng Vũ đã hôn cô.

Nhớ lại cảnh đó, Tú Phong giận hơn bao giờ hết! Trong một giây không suy nghĩ, cậu cúi sát xuống…

“Hương Ly, phòng cô đã được chuẩn bị xong rồi, đi ngủ đi!” – Bỗng có tiếng gọi vang lên ở ngoài cửa.

Tiếng Tú Bình làm cho Tú Phong giật mình, cả Hương Ly cũng vậy. Suýt nữa cậu đã…Cậu đứng lên, còn cô cũng xấu hổ vội vàng ngồi dậy đi ra phía ngoài. Cậu nhìn theo, buông một tiếng thở dài lạnh ngắt. Hương Ly của ngày xưa, đã không thể trở lại nữa rồi.

Bởi vì, cô sẽ là mẹ kế của cậu!

Bầu trời buổi sáng mùa đông lúc nào cũng lạnh lẽo, đầy mây và gió thổi se buốt. Hương Ly dậy, cô nhìn ra cửa sổ. Còn đâu khu vườn đơn giản xinh đẹp của cô nữa? Chỉ còn khu vườn rộng lớn với đài phun nước, cây hoa rất đẹp nhưng sao lạ lẫm quá. Cô chợt ôm đầu, hành động hôm qua của Tú Phong rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng là cậu ấy đang rất bình thường, thậm chí có phần vui vẻ tự dưng lại hầm hầm như thế.

Cô mặc quần áo bước ra chuẩn bị đi học. Đúng lúc Tú Phong cũng vừa đi trên tầng xuống. Cậu thậm chí còn lạnh lùng hơn trước, chỉ nhìn cô lướt cái rồi định đi luôn.

“Tú Phong, vết thương của cậu…” – Cô gọi cậu lại.

Giọng nói ấy, sao vẫn cứ quen thuộc đến thế?

Tú Phong khẽ nhắm mắt, rồi lại bước đi, vô tình đến tàn nhẫn.

Nhưng cô vẫn cất giọng nói dịu dàng:

“Hôm qua nếu như khiến vết thương này làm sao thì cho tớ xin lỗi, nhưng tớ vẫn muốn biết cậu thay băng chưa?”

Tú Phong đứng lại, hừ một tiếng rồi quay lại:

“Từ nay, hãy coi như chúng ta không ở một nhà đi!”

“Tại sao?”

“Không biết sao, tôi rất ghét ở với con gái đấy. Và thứ hai, tôi lại càng ghét cô hơn vì cô dám thay thế vị trí của mẹ tôi.” – Giọng Tú Phong khác hẳn hôm qua, lạnh lùng mà cay độc.

“Tôi xin lỗi, nhưng…”

“Tôi không có lỗi mà cô xin. Rồi cô sẽ phải biến mất khỏi nhà tôi, tốt hơn hết đừng có ra vẻ thân thiết với tôi nữa.” – Cậu quay nhanh đi ra đường.

Hương Ly chạy đuổi theo:

“Nhưng dẫu sao tôi đã chữa vết thương cho cậu, cậu vẫn ghét tôi sao?”

Tú Phong giật tay ra khỏi bàn tay cô đang giữ lấy cậu:

“Cô biết tôi là ai không?” – Cậu lừ mắt, chỉ vào cái huy hiệu được cài trên áo có chữ BOD.

“Cậu là…” – Cô hơi run – “…Nhóm trưởng BOD…”

“Phải, nhóm trưởng đấy! Nhóm trưởng của một nhóm mà tất cả học sinh trường H. ghê tởm đấy. Vì thế cô đừng bao giờ mong tôi không ghét cô, trường cô ghét chúng tôi thì tất nhiên chúng tôi cũng thế. Còn vết thương này, là vì cô bám tôi dai quá nên tôi buộc phải để cô động vào, nhưng mà sau đó tôi bỏ ra rồi, cái thứ thuốc ấy chỉ làm tôi buồn nôn, cô nghe rõ chưa?” – Tú Phong lạnh lẽo nói từng chữ như đâm vào trái tim Hương Ly, cô biết cậu không nói thật nhưng đúng là…

…Gương mặt của cậu tối qua khiến cô quên đi mất cậu là ai…

“Ê Tú Phong, Hương Ly, hai đứa chưa đi học à?” – Bỗng có giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau.

Cả hai quay lại, đó là “bố” của Hương Ly.

Gã đàn ông nở nụ cười giả lả, bước đến vờ hỏi han Ly:

“Con gái, ở nhà Tú Bình vui không?”

“Dạ có…”

“Thế sao mặt buồn thế? Vui lên đi nào!”

“Nhưng bố tìm con làm gì? Bố đi nộp tiền cho Hoàng Vũ chưa?”

“Bố đang định nói đến việc đó đây. Bố chẳng biết cậu ta ở đâu nên con đưa tiền cho cậu ta hộ bố nhé!” – Ông ta đặt vào tay Ly một phong bì dày cộp rồi chuồn nhanh.

Hương Ly hoang mang với phong bì trên tay. Cô sẽ đến trường B. ư? Lũ học sinh trường B. liệu có để một nữ sinh “chột” đến từ trường ...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1643 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục