Old school Easter eggs.
m khăn lên trán cho Mai Mai.

- Dì đừng nói với bố con dì nhá.

- Được rồi. Nhưng cô phải hứa là phải chịu khó ăn vào đấy.

Mai Mai gật đầu.

Dì Minh bê chậu nước vừa giặt khăn cho Mai Mai ra ngoài.

Còn lại một mình Mai Mai trong phòng, Mai gõ gõ nhẹ lên đầu.

- Nhức đầu quá.

Mai Mai nằm gục trên bàn. Nước mắt rơi xuống ướt mặt giấy trên bàn. Đầu cô mỗi lúc một đau hơn. Mai Mai lấy hai tay ôm đầu, nước mắt không ngừng rơi, đau đến mức Mai không khóc nổi thành tiếng.

- Thưa thầy, bạn mới này chắc không thể học tiếp được rồi. – Giọng nói đó, đầu dù đang rất đau nhưng những hình ảnh lúc cô và cậu ta ở dưới sân lại hiện ra rất rõ.

- Nhất Bảo, em nói ai? Mai Mai hả? Trò đấy bị sao?

Thầy giáo đi xuống, ngó nhìn Mai Mai, thất sắc, mặt thầy còn tái hơn cả mặt Mai Mai:

- Em sao vậy? Hả?

Mai không đáp, chỉ càng khóc nức lên. Cũng lúc ấy, ở góc nào đó trong lớp, giọng nói đó lại vang lên, vẫn lạnh tanh nhưng Mai Mai không còn thấy băng giá như trước nữa.

- Phòng VIP1 có sinh viên bị cảm. Thầy mau cho người lên ngay.

Vài giây sau, giọng nói của Nhất Bảo nghe gần hơn:

- Thầy hỏi xem bạn ấy có muốn thông báo với người nhà không.

- Cậu ta tốt như vậy mà sao cứ làm vẻ ngoài lạnh lùng quá thế nhỉ? Tại sao cậu ta phải làm vậy chứ? Nhất Bảo, Nhất Bảo..

- Cô đang mệt không nằm nghỉ sao, còn đang nói gì vậy?

Mai Mai đang lảm nhảm thì dì Minh bước vào.

- À, không có gì ạ.

Sao tự nhiên mặt mình nóng thế này???

Tại trang viên nhà Nhất Bảo.

- Cậu chủ, tin bọn Trâu Trắng ở Hải Phòng muốn làm phản là có thật.

Nhất Bảo ung dung uống trà.

- Cậu chủ, chúng ta nên thẳng tay chừng trị luôn hay chỉ đánh động bọn chúng?

- Điều tra kẻ chủ mưu là ai?

- Không phải tên cầm trịch mà là tên phó.

Nhất Bảo nhếch môi:

- Chặt tay tên phó. Nhãi nhép mà cũng muốn làm càn. Tên cầm trịch vô dụng. Lôi hắn ra, đánh hắn cùng với bọn theo phe tên phó một trận.

- Như.. như vậy có nhẹ quá không?

Nhất Bảo cười khẩy:

- Không cần đứa nào chết, cho bọn chúng nếm mùi để lần sau có muốn làm phản thì cũng phải dùng đầu động não xem có nên hay là không được rồi!

- Vâng.

Nhất Bảo ngồi lại một mình. Cậu đưa cốc trà lên miệng nhấp một ngụm.

- Cậu đã coi tôi như không có thì còn đỡ tôi làm gì? Cậu để tôi chết phơi dưới sân không phải cậu sẽ vui hơn sao?
Nhất Bảo đặt cốc trà xuống bàn, nhắm mắt lại: hình ảnh cô gái mặc váy trắng ngửa cổ lên trời giữa lúc trời nắng chang chang, rồi gương mặt cô ấy đang cười tươi với cậu.. Nghĩ đến đấy cậu lập tức mở mắt ra, cười khẩy với chính mình.

Trong đôi mắt cậu, người phụ nữ duy nhất hiện hữu chỉ có mẹ cậu. Đã 16 năm nay, kể từ khi mẹ cậu qua đời, thì trong thế giới của cậu hoàn toàn không có đàn bà. Nhất Bảo cao ráo, đẹp trai, đương nhiên là có không ít bạn gái theo đuổi nhưng chả có cô nào thành công. Năm Nhất Bảo học lớp 9, có một cô bạn từ trường khác sang chỉ để ngắm hotboy là cậu ta, nhìn cậu ta được một cái mà người như trên mây, đi đứng thế nào mà trượt chân ngã cầu thang, hơn chục bậc chứ chẳng ít. Ấy vậy mà Nhất Bảo cũng đâu để tâm.

Buổi tối hôm ấy tại nhà Mai Mai.

Mai Mai vẫn nằm thiếp đi ở trên giường từ chiều. Uống thuốc vào rồi nên đầu cũng đỡ đau, nhưng nhiệt độ thì vẫn trên dưới 38 độ.

- Mai Mai, cậu thấy sao rồi? Đỡ tí nào chưa?

Nhất Bảo ngồi cạnh giường, ánh mắt vừa lo lắng vừa ân cần nhìn Mai Mai.

Ôi, ánh mắt này quen quá. À đúng rồi, lúc mình tỉnh dậy giữa giờ học, cậu ấy cũng nhìn mình như vậy. Nhưng ánh mắt này thân thiết hơn.

Mai Mai mỉm cười, nhẹ gật đầu.

Nhất Bảo cũng cười lại.

Ôi, cậu ấy cười trông đẹp trai hơn bao nhiêu.

- Vậy là được rồi, nhiệt độ của cậu cũng hạ rồi. Cậu sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.

Sáng hôm sau, dì Minh mang cháo và thuốc vào cho Mai Mai.

- Dì ơi, hôm qua, ừm, hôm qua có..

Mai Mai ú ớ không biết nên hỏi thế nào để dì không nghi ngờ.

- À, hôm qua ông chủ có vào thăm cô, ông chủ có hỏi han cô mấy câu, thấy cô còn mệt muốn nghỉ thì ông chủ đi ra.

- Vậy.., tức là.., hôm qua có ai đến nhà mình không dì?

- Không có, thưa cô.

Dì Minh thấy Mai Mai có vẻ thất vọng hỏi lại:

- Có chuyện gì sao cô?

Mai Mai lắc đầu, cười gượng.

- Không, không có gì.
3 ngày sau Mai Mai đi học lại. Mặc dù bố và dì Minh hết lời nịnh Mai Mai ở nhà nghỉ cho khoẻ hẳn nhưng không hiểu sao Mai Mai lại rất muốn đến lớp.

Mai Mai vừa bước vào, đôi mắt nhìn nhanh về phía cái bàn cạnh cửa sổ, Nhất Bảo đã đến lớp. Mai Mai thấy cậu ta thì vui lạ thường, cười tươi roi rói, nhưng cậu ta không để ý gì đến Mai hết. Mai Mai đi về phía bàn của mình, nhưng mắt vẫn không rời Nhất Bảo

Để xem cậu bơ tôi được bao lâu!

Đến khi Mai Mai ngồi vào bàn rồi, cũng vẫn không nhận được cái nhìn nào của Nhất Bảo cho mình, cô xị mặt.

- Khoẻ rồi hả? Cậu đi học, bọn này vui lắm. – Cậu bạn ngồi bàn bên cạnh nói.

- Thật không đấy? Cậu có hai bạn kia mà còn không vui sao?

Cậu bạn ngồi cạnh cậu kia xen vào:

- Thật chứ sao? Ở đâu cũng thế, cũng phải có cả đàn ông và đàn bà, âm dương hoà hợp, thế mới thích. Lớp toàn gà trống, chán chết. Cậu vào sau nên không biết. Tuần đầu, chúng tôi chả ai quen ai. Ngồi học chán quá phải đứng lên đi về, mặc kệ hết giờ hay chưa..

- âu, òn ạn ia ồi ại mà.

Cậu to béo ngồi ngoài cùng kia mồm nhồm nhoàm nhai bim bim nói leo. Mai Mai nghe không rõ nhăn mặt nhìn cậu ta. Hai cậu kia thấy Mai Mai không hiểu gì thì hạ giọng giải thích. Mai Mai phải dịch người tới để nghe cho rõ.

- À, là mấy buổi đầu, bọn này chán quá, bỏ về hết, chỉ còn mỗi cậu kia là ở lại nghe giảng, chả biết cậu ta là người thừa kế của công ty nào?

Mai Mai gật đầu ra vẻ hiểu, rồi cô quay lại nhìn Nhất Bảo, cậu ta vẫn kiên quyết không đáp lại cái nhìn của cô. Bực mình thiệt.

Đến giờ nghỉ giải lao.

Mai Mai tay chống cằm, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Nhất Bảo. Cậu ta vẫn không chịu nhìn lại. Đáng ghét.

Vào giờ học.

Mai Mai không buồn học nữa, tay cứ tiếp tục chống cằm mà nhìn Nhất Bảo.

Vẫn không chịu nhìn tôi thật sao?

Xột xoạt, xột xoạt…

Cậu thích nghe giảng đến thế cơ à?

Roạt, roạt…

Nhưng nhìn cậu chú nghe giảng cũng có cái hay. Cậu giống bố hay giống mẹ mà đẹp trai vậy hả? Mà sao cậu cứ bơ tôi thế. Này, tôi điên lắm rồi đó nha.

Ực, ực…

Mai Mai tức giận đập bàn quát:

- Cậu có thôi ăn được không hả?

Cậu béo ngoài cùng đang uống nước thì bị sặc, ho sùa sụa.

- Cậu đến đây để học hay để ăn? Tôi thấy cậu chỉ có ăn với ăn thôi, thế thì cậu ở nhà mà ăn, đừng làm phiền chúng tôi nghe giảng.

Cậu béo kia đứng bật dậy:

- Nghe thì cậu cứ nghe, tôi có bắt cậu nhét thịt vào lỗ tai đâu. Hai người này ngồi gần tôi hơn còn chẳng có ý kiến gì, cậu ở tít chỗ đấy, quyền gì mà lên tiếng.

Mai Mai cũng đứng dậy:

- Cậu to xác mà suy nghĩ quá nông cạn. Hai bạn ấy không nói là vì tôn trọng cậu, vậy mà cậu không biết đường tôn trọng lại người ta. Không lẽ cái gì cậu cũng phải để nói mới biết à? Sao cậu không tự động não một chút. Hứ, đúng là ngu xi tứ chi phát triển.

Cậu béo ra khỏi chỗ, nặng nề bước về phía Mai Mai. Mai Mai nguýt cậu ta một cái rồi quay mặt ra chỗ khác, không thèm đếm xỉa gì đến cậu ta.

- Nói xong chưa?

Cậu ta giận đến tím mặt nhưng vẫn cố nói câu vừa rồi một cách thoải mái.

Mai Mai nguýt cậu ta một cái nữa, không thèm đáp trả.

Một tiếng gió nhẹ xoẹt qua tai trái của Mai Mai, rồi ‘chát’, rồi ‘uỵch’. Chỉ thấy cậu béo ngã lăn ra đất, bàn tay trái nắm lấy cố tay phải, mặt nhăn nhó. Quay sang thì thấy Nhất Bảo đã đứng lên từ lúc nào, mắt cậu ta như con dao sắc nhọn phóng thẳng về phía cậu béo.

- Nhất Bảo. Nhất Bảo ơi. Cậu đợi tôi một lát.

Mai Mai cắm cổ chạy đuổi theo Nhất Bảo.

- Ui.

Mai Mai chạy thục mạng, nên khi Nhất Bảo đột ngột dừng lại, cô không kịp phanh và thế là… úp mặt vào lưng cậu ta.
Mai Mai vội lùi người lại, xoa nắn mặt mũi.

- Không bị tẹt chỗ nào. Hìhì.

Cô ngẩng lên thấy Nhất Bảo vẫn đứng đó, không quay đầu lại nhìn mình.

Mai ơi là Mai, hết thơm tay lại đến thơm lưng người ta, mày như thế người ta có hiểu nhầm không muốn nhìn mặt mày cũng đúng.

- Ehèm. ehèm…

Mai Mai hắng giọng:

- Ừm, Nhất Bảo này. – Mai vừa nói vừa bước đến trước mặt Nhất Bảo – Hôm nay, mình rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu nhanh tay giúp đỡ thì giờ mặt mình đã thành cái bánh bao hồng rồi. Hìhì..

Nhất Bảo không ngó ngàng gì đến Mai Mai đứng trước mặt, cậu đứng dịch sang một bên rồi bước lên một bước, ngang hàng với Mai Mai. giọng lạnh lùng:

- Tôi đã bảo cô hãy nói năng cho cẩn thận kẻo sẽ thế nào cô quên rồi sao?

Nụ cười của Mai Mai tắt ngóm, cô lắc đầu nhưng Nhất Bảo đã cất bước đi ngay khi kết thúc câu nói, chỉ để lại cho cô cảm giác nặng trĩu trong lòng.

Sáng hôm sau đến lớp.

Hôm nay Mai Mai vào lớp trong lớp vắng lạ thường, không thấy tên béo, cũng không thấy Nhất Bảo.

- Hai người kia đâu rồi?

- Ai biết!

- Tay béo chắc còn sợ chuyện hôm qua nên hôm nay không dám đến rồi.

Rồi hai cậu ta giả vờ làm lại động tác của tên béo và Nhất Bảo ngày hôm qua: một người mặt hằm hằm giơ tay đánh lén, một người căm ghét việc làm bỉ ổi ra tay hành hiệp trượng nghĩa. Xong, hai cậu ta ngồi cười sằng sặc với nhau.

Mai Mai không hiểu tại sao hôm nay Nhất Bảo lại nghỉ, cô nhìn cái bàn trống không, chỗ Nhất Bảo ngồi, thấy dưới ngăn bàn cậu ta có cái gì đó. Mai Mai thò tay vào ngăn bàn lấy ra, là một phong bì thư, bên ngoài có nét chữ viết tay: GỬI MAI MAI

Là thư gửi mình sao? Vậy sao lại ở trong ngăn bàn của Nhất Bảo?

Mai Mai mở phong bì thư ra, bên trong có một tờ giấy được gấp làm bốn, Mai Mai mở tờ giấy ra, lá thư chỉ vẻn vẹn có 7 chữ:

Đợi cậu ở cổng sau

Nhất Bảo.

Mai Mai thấy Nhất Bảo viết thư hẹn riêng mình thì vui lắm lắm, không nghĩ ngợi, chạy luôn ra khỏi lớp.

Mai Mai chạy ra cổng sau, đến nơi, đứng từ trong sân trường nhìn ra chả thấy ai, cô bước ra ngoài cổng thấy có cái xe ôtô đang đỗ, Mai không biết đó có phải xe của Nhất Bảo không, định tiến lại xem, bỗng mồm mũi bị một tấm khăn bịt chặt, cơ thể thì bị ai đó giữ từ đằng sau. Mai Mai cố hết sức giãy giụa được vài giây thì ngất đi.

Nhất Bảo đến lớp.

Hai cậu kia ngạc nhiên hỏi:

- Không phải cậu đi hẹn hò với Mai Mai à? Sao về sớm thế?

- Mấy người nói gì?

Hai cậu kia đang tưng hửng, nghe giọng nói lạnh lùng của Nhất Bảo thì mặt ai cũng ngắn lại.

- Thì đây, Mai Mai vừa đọc xong thư của cậu thì chạy ngay ra khỏi lớp.

Nhất Bảo cầm lấy lá thư. Mặt không giấu nổi sự lo lắng, liền rút điện thoại, quay người đi ra khỏi lớp.

-Hất nước cho nó tỉnh lại.

Ào…

Mai Mai giật nảy mình, tỉnh táo lại thì cô thấy người mình sũng nước, tay bị trói đứng dựa cột. Cô ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình là …tên béo. Mai Mai tròn mắt nhìn cậu ta đang ngồi vắt chân …gặm đùi gà.
– Này béo, mau cởi trói cho tôi đi. – Mai Mai nói.

Tên béo nghe vậy liền nhổ miếng thịt gà trong mồm ra, cười nhăn nhở.

- Cởi trói? Haha… Mày có biết ai là người ra lệnh trói mày vào không?

- Là cậu chứ ai! – Mai Mai trả lời tự nhiên như đúng rồi.

- Không sai. Tao là người ra lệnh trói mày vào, không lẽ giờ tao lại đi cởi trói cho mày, thế thì ngay từ đầu tao việc gì tao phải trói mày làm gì?

- Thì ở đây chỉ có cậu có thể ra lệnh cởi trói cho tôi thôi, đâu có ai dám tự tiện cởi trói cho t...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 889 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục