- à…đây là hai đứa con gái của tôi- ông chỉ vào một cô gái tóc vàng, ăn mặc theo phong cách lolita- Con giới thiệu bản thân đi
Cô gái cúi người một góc 45 độ, dịu dàng trả lời:
- Em là Tiểu Hương, sau này xin nhờ mọi người giúp đỡ
- Tiểu Tiểu?- Kì Phong đang gật gù, nghe thấy thế thì phá lên cười- Đi tiểu á?
- Kì…Phong- ông Bố lườm, anh vờ ngồi im re
- Còn em là Tiểu Hằng- Cô gái tóc đỏ cũng cúi người theo- Tiểu Hương là chị gái em
- Lại Tiểu…- Phong cố nén cười, vai run bần bật
- Phong…- ông bồ nguýt một cái
Bữa sáng cứ thế kéo dài, bình yên lắm, cho đến khi…
- ĐÍNH ƯỚC?- Hàn Thu nhảy dựng lên
- đúng vậy, con xem, Tiểu Hương dễ thương lại lễ phép như vậy, sao lạikhông tâm đầu ý hợp?- “Ông Bố” cố vớt vát, trong lòng không khỏi thấpthỏm sợ thằng con hổ báo của mình đạp đổ mâm cơm vừa mới được dọn ra,đáng lẽ phải nói sau khi ăn cơm mới phải
-Không thích- Hàn thu đáp gọn lỏn, mặt hầm hầm
- Đúng, con cũng không muốn, con có bạn gái rồi, tâm đầu ý hợp rồi- Phong chen ngang
- Ai biết bao giờ con đá nó? – “ông bố” nhắm mắt lại- Quyết định vậy đi, Tiểu Hương với Hàn Thu, Tiểu Hằng với Kì Phong- Nói rồi chạy biến
- Sau này xin các anh giúp đỡ nhiều- Tiểu Hương cúi đầu
Giúp đỡ cái khỉ ấy, lòng tôi chỉ có một mình Tiểu Nhi thôi!!! Kì Phongmuốn hét câu ấy lên lắm, nhưng chỉ có thể giữ trong lòng, nghĩ thầm: Ông bố kia, hãy cứ đợi đấy! (Anh hùng trả thù 1 tỷ năm chưa muộn mà )
Trùng hợp rằng, cả Hàn Thu và Thanh Hoà đều nghĩ y như vậy, Bạch Liênthì không nói gì từ đầu chí cuối, chỉ cười mỉm, e rằng bà ta lại sắp cóâm mưu gì đâyNếu không phải Kì Phong đã thực sự thích Nhi thì chắc chắn ngày hôm nay, anh ấy sẽ đồng ý vớibố mình chuyện làm quen con gái “đối tác”. Dù sao cũng chỉ là đùa vui,hết hứng thú thì bỏ, đâu có chuyện lại còn làm lễ đính hôn nữa? Đùa vui, Kì Phong cũng chẳng mất cái gì, cùng lắm là ăn một cái tát
Nhưng từ quen Nhi, Phong lại không nghĩ vậy. Nhi có một cái gì đó rất lạ, mà chỉ có mình Nhi có, sự cuốn hút? Chắc thế…
Người ta thường không để ý, nhưng có một điều kì lạ là, nếu thích, yêuquý một ai đó, người ta thường ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng chỉ có khi ở gần người mình yêu mến. Một mùi hương đặc trưng không ai giống ai, cũng không phải là một mùi nước hoa của nhãn hiệu nào, một mùihương yên bình
Có thể vì thế mà Phong ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ người Nhi. Mộtmùi hương có pha chút mê hoặc của hoa sữa gần nhà, mùi xà bông còn vương lại, mùi bông phiến ở quần áo, hay một mùi gì khác mà Phong cũng khôngbiết là mùi gì, không thể định nghĩa được…
Cậu chạy như bay đến nhà Nhi, thật may là kịp, Nhi đang uể oải ngáp ngắn ngáp dài từ nhà bước ra, hơi giật mình khi thấy Phong:
- Anh…?
- Chưa nhớ tên anh sao?- Phong mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi- Vậy mỗi ngày, anh sẽ nhắc tên của anh cho em nghe, đồng ý chứ?
- Kì…Phong?- Cô nhăn nhó, mỗi ngày đều nhắc ư? Thế thì cô bị bội thực mất!
- Em nhớ rồi đấy!- Kì Phong cười, xoa đầu Nhi, gương mặt đầy vẻ nuông chiều và có chút…bất trị!
- Làm gì thế? Ngứa mắt quá đi!- hà lập cập từ trong nhà chạy ra. Anh trai cũng theo sau
- Em chào anh!- Kì Phong cúi đầu chào “anh dâu tương lai”, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt!
- Chào…- Anh trai cười, lộ hàm răng trắng sáng, chắc mẩm, Nhi à, em tìm được mỏ vàng rồi! mau đào thôi!- Cậu là Kì Phong?
- Dạ vâng
- ừm, không có gì, mấy đứa đi học đi, muộn mất rồi!- Nụ cười thường trực, anh trai không ngớt cười.
——————————————————
- Anh trai sao thế?- hà nhướn mày hỏi chính mình
- Sái quai hàm mất- Nhi lạnh lùng
- Hả?
“két”
Một chiếc xe đen đỗ xịch trước mặt 3 đứa, một giọng nói vừa lạ vừa quen vọng ra:
- Lên xe đi- Bà bạch Liên cười, ánh mắt sáng lên
Nhi quay đầu nhìn Kì Phong, Phong cũng vậy, ánh mắt bối rối hơi lo sợ:
- Nhi đi trước đi, phong sẽ đuổi theo sau!
Khi hai chị em đã đi khuất
- Mẹ, mẹ làm gì thế?
- làm gì ư? Mẹ muốn nói chuyện với cô bé đó- Bạch liên đánh mắt theo hướng hai cái bóng vừa đi khuất
- Con đã nói mẹ đừng động tới cô ấy nữa!
- Con tưởng mẹ không biết vì sao cô bé ấy lại đồng ý làm bạn gái một đứa trăng hoa như con sao?
- Đúng đấy, nhưng con không tin, cô ấy sẽ không yêu con! Và mẹ đừng xen vào việc của con!
- Thoả thuận đó…- Bạch Liên nhanh chóng tiếp lời
-…
- Con sẽ thất bại- Nói rồi phóng xe đi thẳngBước từng bước nặng trịch trên con đường quen thuộc, Nhi cảm thấy lòng mình trống trải.
- Hà, chị đến điểm danh cho em nhé!
- Hả? Em muốn nghỉ học????
-Uhm…
- Này, khoan, đợi đã…đợi!!!Nhi!!!!Em chạy đi đâu vậy????
- Em sẽ về đúng giờ, em sẽ không tắt điện thoại đâu!- Nhi ngoái đầu lại
———————————————————–
- Nhi đâu?- Phong chạy lại, mặt đầy mồ hôi, thở gấp
- Hỏi làm gì?- Hà cau mày
- Bạn trai mà không có quyền biết bạn gái mình đang ở đâu sao?
Hà cắn môi, nghiến răng:
- Đi chơi rồi.
- Hả?- Quá ngỡ ngàng
Hà lườm Phong, sau đó khoác cánh tay Phong:
- Chúng ta cũng đi!
- Hả?- Phong ngỡ ngàng lần 2- Cô bị đứt dây thần kinh số mấy mấy rồi à? Tôi không thích hẹn hò với một đứa con trai!
Hà nghiến răng, trời, răng cô sắp gẫy hết cả hàm vì cái tên ngu ngốc này rồi!
- Người ta đã nói rồi, người ta muốn đi chơi…- Thật ra Hà cũng mắc óivì cái cách này, những biết làm thế nào đây? Chẳng phải Hà có khuôn mặtcủa Nhi sao?
Phong cứng họng, có một tia sét roẹt qua…
——————————————————————-
“Soạt”
Vùng đồng cỏ xanh này đẹp nhất thành phố nhưng lại chỉ có một số ítngười biết, cảm giác thả hồn theo gió thật là hạnh phúc! Nhi hít mộthơi, những bụi bặm khó chịu thường ngày dường như đã tan biến
“Bộp”
Nhi úp sấp mặt xuống đất, thật là khó chịu! Tên đáng chết nào ngangnhiên nằm ngủ ở đây để cô vấp phải thế? Cái tên chân dài khốn kiếpnào???
- Hả?- Bạn biết Nhi gặp ai không? Thật là sô phận đã sắp đặt những thứ thuộc về nhau, thì dù có chết cũng không tách ra được
- Àh…Hàn Thu?
- Sao cô lại ở đây?- Hàn Thu cau mày, những vết xước loang máu trên mặt tố cáo việc cậu vừa làm
- Tôi ở đây thì sao? Đồng cỏ này của riêng anh chắc?
-…
- Anh lại đi đánh nhau à?- Nhi cởi chiếc cặp, mở khoá, lấy ra một chiếc urgo hình thỏ vô cùng dễ thương
- Cô làm gì thế?- Không phải định dán cho anh thứ đó lên mặt chứ?
- Đưa mặt đây!- điều anh sợ đã diễn ra, ánh mắt Nhi nhìn Hàn Thu như đe doạ: “Đưa mặt đây, hoặc chết”
- …
- ?
- …
Thấy Hàn Thu bất động, không hề có ý định đưa mặt ình dán, Nhi vốnnóng tính, chẳng qua chỉ bọc trong lớp vỏ thờ ơ, lấp tức kéo đầu Hàn Thu tới gần sát mặt mình để dán urgo…
Ôi cái cảnh thân mật này có giống phim Hàn Quốc quá không?
Dán xong, lập tức Nhi bật cười, đúng là những vật dễ thương luôn làm người dùng nó dễ thương luôn!
Hàn Thu cau mày, méo xệch
- hahha…Dễ thương thật!
Ối ối…Ai nói gì? Ai nói gì? Hàn thu được khen là người dễ thương…Ối ối…Chúa trời sinh nhầm người rồi!!!
Hàn Thu mặt thoáng đỏ lựng, á á…Anh còn là Hàn Thu của ngày trước nữa không?
Anh toan chạy cái vèo ra chiếc môtô đỗ ở mép sông thì bị tay Nhi kéo lại
- Làm ơn…
- …
- …Thật buồn chán, đưa tôi đi cùng với
—————————————————————–
- Đi “game's Man”!
- Không!
- Tại sao?
- Đi chơi với người khác ngoài bạn gái là có lỗi!- Phong vẫn giữ vững lập trường
- Bớt nói vớ vẩn đi, anh có bao nhiêu cô bạn gái hả? Một lần hẹn hòkhông phải anh tiết kiệm thời gian nên hẹn hò với một lúc 2 cô sao?
-…- Ách
- Đi!!!
Ở một quán bar khá đông đúc, những ánh đèn nhiều màu di chuyển khắp nơi làm cho người ta cảmgiác choáng váng. Những mảng màu tối thi nhau uốn **, không ngừng lắcbên này lư bên kia
- Tới đây làm gì?- Nhi hỏi, nếu không bám vào áo Hàn Thu, chắc chắn cô sẽ lạc mất.
- Chơi, không phải cô bảo đang rất buồn chán sao?- Hàn thu lấy lại vẻphong độ rồi, thật may quá, nếu có ai biết anh vì một cô gái mà đỏ mắttía tai chắc cả đời này anh cũng không thể ra khỏi nhà mất.
- Nhưng…chỗ này có hơi quá…!!!- Nhi rất ngại mang tiếng con gái hư
- Ở đây đều bằng tuổi cô trở lên hết, à, một số ngoại lệ là kém tuổi cô- Hàn Thu cười nhếch mép, haha…Tiểu hồ ly cũng có cái sợ phát run rồi, dễ thương quá! Á?Cái gì?Dễ thương ư? Anh vừa nghĩ cái gì? Không thể nào?Nghĩ cô ta dễ thương, đầu óc anh có vấn đề rồi!
- Buông tay ra, tôi vào nhà WC!- Anh nói, phải vô đó rửa mặt cho tỉnh táo
- Cho tôi đi với…À, ý tôi là…Tôi sợ lạc mất anh!- Nhi đỏ mặt, sao có thể lỡ lời như thế chứ?
- Ra đứng bên đó- Anh chỉ ra quán rượu bên phải
-…
Nhi lật đật đi từng bước nhỏ tới quầy rượu
- Chào cô bé, lần đầu tới đây phải không?- Anh chủ quầy rượu khoảng 20, cười híp cả hai mắt…Ít ra trông có vẻ…đứng đắn!
- Dạ..!- Nhi hơi sợ- Anh có thứ gì uống mà không say được không?
- Không có- Anh ta cười- Ở đây nhẹ nhất là rượu, còn có người dùng cảchất kích thích kia kìa- Anh chỉ vào một đôi nam nữ đang ở bên sàn nhảy
Tim Nhi vọt ra một cái
- Em xem nhé, tí nữa còn có cuộc thi “Ai có tửu lượng cao nhất” cơ!- Anh không ngớt nụ cười trên môi, đưa cho Nhi một cốc rượu nhiều tầng, mỗitầng một màu, rất giống kẹo!
Cô nhấp một ngụm, ngọt ngọt
- Đây có phải là rượu không vậy?- Nhi ngẩng đầu hỏi
- Là loại nặng nhất!- Anh cười trên nỗi bàng hoàng của người khác- Một ngụm đủ để một cô gái “đo ván” rồi
Nhi nhấp một ngụm nữa
Có phải cô say rồi không? Đến nỗi mà say cũng không biết mình say?
Rồi lại một ngụm nữa
Một ngụm nữa
Trước con mắt bàng hoàng của anh pha rượu và chủ quầy rượu, thề có chúatrời chứng giám, cô vừa uống hết cốc rượu siêu nặng dành cho cuộc thi“ai có tửu lượng cao nhất”
- Chẳng thấy gì cả!- Cô ỉu xìu xìu đáp, cứ tưởng phải say đến nỗi nóilinh tinh, phá cửa hàng nhà người ta để tên Hàn Thu kia phải đền một vốlớn…
- Em….!Quá giỏi! Lại đây, thi với bọn họ đi!- Anh pha rượu kéo cô tới phía cuộc thi “đo tửu lượng”
Cô thì trong lòng thấp thỏm “Tên khốn Hàn Thu kia làm gì trong phòng WC mà lâu thế?”
Còn Hàn Thu cơ. Anh rửa mặt xong thì tính lẻn về nhà chơi cô một vố,nhưng thật không may, đang đi lấy xe thì có tiếng hai thanh niên (vôdanh) nói với nhau:
- Này mày biết không, hôm nay có một cô bé siêu giỏi đang thi “đo tửu lượng” với mấy tên đại ca có máu mặt ở trong đó
- Thật á?
- Ờ, không hiểu cô bé đó làm gì mà khiến mấy tên đại ca đó mất mặt trước người yêu luôn
- Vào đi, tao muốn coi!
- Dễ thương lắm!
“Rầm” một tiếng…
Anh vừa nghe thấy cái gì thế này?
-Chết tiệt!- Kì Phonguất ức, không biết giấu mặt vào đâu cho đỡ xấu hổ. 5 ván thua liên tiếp, hơn nữa từ khi bước chân vào đây chơi trò gì cũng không thắng được Hà.Nên nói hôm nay anh xui xẻo hay là vốn anh chơi game rất ngốc đây?- Chơi l...