………………….
Thế mới là cuộc sống
Chờ…chờ…chờ đợi……………………
Từng giây…từng phút…từng giờ………………..
Hơi thở của anh đã đông cứng, bàn tay không còn cảm giác….
Anh, đã chờ đúng 3 tiếng 30 phút…
Mất kiên nhẫn, anh rút điện thoại gọi cho Nhi, nhưng gọi đến cuộc thứ 5 mới có người nghe máy:
- Nhi à?
- Ờ, thế không thì là ai…- Cái giọng Nhi quen thuộc vang lên, kèm theo giọng cười cười, anh có cảm giác, đó không phải là Nhi
- Đúng là Nhi không?
- Ơ…cái anh này hay nhỉ?
Sau đó Hà cụp máy, cười he he…
Cuộc gọi tiếp theo vang lên, Kì Phong tiếp tục gọi, Hà khoái chí nhấc máy:
- Số máy quý khách vừa gọi đang nằm ngoài vùng phủ chăn, xin quý khách gọi lại sau, heheh…
- …- Lại cụp mấy
Anh bó tay, phóng xe tới thẳng nhà Nhi, nhưng đâu biết rằng, Nhi đã ratiệm thức ăn nhanh sau đó mới tới công viên giải trí. Lúc phong đến thìNhi đã bị Hà đẩy đi lâu rồi
Anh bấm chuông.
- Nhi không có nhà.-Hà ra mở cửa, đáp một câu củn lủn
- …- Phong quay đi, hơi ấm ức một chút
- Đợi đã…- Hà kéo tay phong lại
- …- Phong quay lại, nhíu mày thắc mắc- Có chuyện gì
- Cậu có vào nhà đợi Nhi không?Nó sắp về bây giờ- hà cười gian manh
- …Phong hơi phân vân, có nên ở hay không? Nhìn mặt con nhỏ này có chút không yên tâm, haizz…
3PM…
- Tên chết tiệt nhà ngươiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!Dám cho ta leo cây,bớ tên phong láo toét…Ta thề ta không bao giờ tin ngươi nữa!!!Tathề!!!!- Nhi nắm chặt tay làm gân xanh nổi lên tùm lum, haizz…khônghiểu sao cô lại tin tên đáng chết đó
Một bước định về thì cô nghe có giọng nói đằng sau, một cái giọng mà cô không biết phải đối diện với chủ nhân nó thế nào nữa
- Tức giận đến thế sao?
Cô quay lại. Quả nhiên…
- thì…thì sao chứ?- Cô bối rối, đỏ mặt, nhớ lại nụ hôn ngày hôm qua là muốn độn thổ, tại sao anh ta lại làm như không có chuyện gì xảy ra thếnhỉ? tên chết tiệt
Cô nghĩ vậy là đâu có biết. Vì giữ gìn hình tượng lạnh lùng vô cảm màanh phải chịu nội thương để làm ra vẻ bình thường, chứ anh đang ngượngchết đi được (rồi đó rồi rồi đó Ta thành công rồi )
- Thì sao à?
- Này, sao anh vô duyên thế?- Cô nhanh chóng biến ngượng ngùng thành tức giận- Nói chuyện vô duyên, mặc kệ anh!!
Nói rồi quay lưng bước đi
- Tôi muốn hỏi- Anh nói với, trời ơi~sắp không chịu được rồi, sao tim anh cứ đập thình thích thình thịch thế này?
- hỏi cái gì?
- Cô thích kì phong thật sao? (anh giai ơi, tại sao lại tự hành hạ mình thế? )
- Thích thì sao?…- Cô đáp, đang định thêm vế sau là:không thích thì sao nhưng Hàn thu đã chạy mất dép rồi
***Hàn Thu phóng ngay cái moto đời mới tới chỗ bác sĩ.
- Bác sĩ!Tôi bị bệnh
- hở?- Tội ông bác sĩ già, chẳng biết gì mà tự nhiên bị xách cổ lên
- Tim tôi thỉnh thoảng tự nhiên đập mạnh hơn, đã thế nó còn rất đau, có phải tôi bị bệnh tim rồi không?
Sau 1 giây ngỡ ngàng, ông bác sĩ ôn tồn:
- Đúng, cậu bị bệnh, nhưng không phải bệnh tim…
- Thì là bệnh gì? Ung thư?
- Không
- Sốt ruột
- là bệnh yêu
- á…
- Nếu cậu muốn chữa khỏi, hãy đến gặp người làm trái tim cậu đau đến vậy là ổn thôiTác giả rất muốn nói về tâm trạng Hàn Thu vào giờ phút này, nhưng mà tiếc rằng, chúng ta phải “soi” vào cặp đôi Kì Phong-Thanh Hà ở nhà đã…
- Bao giờ Nhi về?- Phong nói, dường như không hề quan tâm đến Thanh hà nhưng thực tâm thì đang dò xét xem cô định làm cái gì.
- Không biết- Hà đáp, rót nước đẩy tới trước mặt Kì Phong, thực ra cô muốn hắt cả cốc nước vào mặt anh cơ!!! (Chị này được đấy )
- Sao lại cầm điện thoại của Nhi?- Anh lại tiếp tục hỏi
- Của tôi giống của Nhi nên cầm nhầm- Hà chối bỏ không thương tiếc, lído hoàn hảo, có điều mặt cô không giống nổi tâm trạng vui mừng hứng khởi (đóng kịch phải đóng cho đạt chứ )
- Tôi về- Phong không chịu nổi nhà chỉ có hai người, đành đứng dậy,trong thâm tâm lo sợ Nhi sẽ bị ai đó bắt cóc đe doạ, ví dụ như kẻ thùcủa anh chẳng hạn. Nhưng mà nãy giờ chưa có cuộc gọi nào cả…
- Tốt- Nhi nói, ít ra ngươi đã phí hoài cả một ngày, kakaka….
Nhưng mà, tiếc thay cho Hà, khi Phong đi đến cổng thì cũng vừa gặp Nhivề [Hà: tác giả!!!!Tại sao lại cho tên sở khanh ấy gặp em gái tôi????Tôi đã mất công bày kế hoạch!!!Đồ phá đám!!! ]
- ơ…- Cả hai đều ngơ ngác
- Này, tên khốn kiếp kia, ai cho ngươi cho ta leo cây hả?????- Nhi nhìn Kì Phong, ánh mắt phẫn nộ, trên đầu bốc lên một đám khói
- Em? Em leo cây ư??- Kì Phong cũng ngơ ngác không kém
P
- Phải, tôi chờ anh một tiếng đồng hồ anh có biết không hả?
- Nhưng anh đã hẹn em lúc 9h rồi mà?Anh cũng chờ em mà không thấy..
- Không phải anh bảo bận đổi xuống 3h chiều sao?
- Không, anh đâu có…Ai bảo em vậy?
- Thì…Hà…
Cả hai nhất loạt quay về phía Hà, nhưng chỉ nhìn thấy khoảng không trống vắng, còn người thì đã đi xa rồi ( chị ấy chuồn nhanh dữ)
Kì Phong sau khi hết ngơ ngác mới phì cười
- Anh có thể hẹn lại em bù vào tối nay không?- Anh cười, nụ cười sát gái
- Không- Cô từ chối thẳng toẹt, trong cuộc đời anh cua không biết baonhiêu gái, lần nào hẹn hò thì chỉ có “bạn gái” anh gọi điện hẹn, lần này thì một cơ hội hẹn hò anh cầu xin mà đối thủ cũng không cho, thật đaukhổ!!!!
- Thì cứ coi như em nể mặt anh đã chờ em 4 tiếng ngoài trời đi, cộng thêm 3 tiếng ở nhà em nữa, đi chơi với anh đi
Cô cũng hơi do dự…Có nên đi hay không?
——————————————-
Chập tối, ông bà nhà Showa đang ăn cơm thì thấy Hàn Thu về, thất thểu,không phải gương mặt của người thất tình thì là gì???? mà giờ cũng chưathấy Kì Phong về
- Con sao vậy?- Bà Thanh Hoà đi tới chỗ con trai, trìu mến nhìn anh
- Con nghĩ con bị bệnh, nhưng bác sĩ lại bảo không phải
- Con bị bệnh???- bà thanh Hoà hoảng hốt, đưa tay lên sờ trán anh, không sốt, nhưng mà hơi lạ,bình thường, anh đi đánh nhau về, vết thương nặngthế nào cũng không chịu đi gặp bác sĩ, chỉ đồng ý băng bó ở nhà, giờkhông hiểu vì sao lại tự mình đi gặp bác sĩ mới chết- Con bị bệnh gì?
- Con không biết- mặt anh tối sầm, hối hận vì nói ẹ quá nhiềuchuyện, anh thầm cầu nguyện ẹ anh đừng hỏi anh câu tiếp theo, đừnghỏi anh cái “câu ấy”
- bác sĩ bảo con bị bệnh gì?- Quả nhiên, mẹ anh hỏi đúng tim đen rồi,anh trả lời mẹ sao đây? Nói với mẹ là anh mắc bệnh…Không đời nào!!!!
- Không có gì, thôi con lên phòng đây
——————————————————–
Con trai đi rồi, bà Thanh Hoà mới dám nói với chồng:
- Em lo cho chúng quá. Vốn quan hệ đã không tốt, giờ cùng yêu mến mộtngười con gái lại càng tệ cho xem, mà mình xem, có phải Kì Phong đã thay đổi rồi không? Thằng bé vui vẻ cởi mở với chúng ta hơn, thế mà anh bảo, có trời mới thay đổi chúng được- bà nguýt chồng một cái dài cả thế kỉ
- Gì???Anh đâu có biết Kì Phong dễ thay đổi thế đâu? Có lẽ Hàn Thu sẽkhông như Kì Phong đâu, sẽ không thay đổi dễ như Kì Phong đâu- ông chủtịch tập đoàn Showa vừa gặm đùi gà vừa nói (nhầm rồi cụ ạ )
- Rồi anh xem
- Mà này, nếu em lo chúng sẽ có quan hệ tệ hơn, vậy anh có phương án B rồi
- Phương án B?- Bà nhíu mày, dự cảm có chuyêẹ không hay
- Phải…- cắn một miếng- Anh đã tìm cho Hàn Thu một vị hôn phu
- Hả?- Cằm của bà suýt tí nữa rơi xuống đất- Anh nói cái gì? Vị hônphu?haha…Anh nghĩ con của anh là ai? gấu chắc? hay là hổ được thuầnhoá????Haha…Anh ép nó được, em cho anh cưới bà vợ thứ 3- Bà tiếp tụclăn ra cười
- Đừng có đùa- Ông đặt miếng thịt gà xuống đĩa- Anh tin vào con mắtnhìn người của anh mà. Cô gái này là con gái của đối tác, vô cùng sắcsảo kiêu ngạo, tất nhiên là xin đẹp chẳng kém ai, chắc chắn níu chânđược thằng Hàn Thu nhà mình- ông cười ha hả…
Bà Thanh Hoà thở dài, hơn ai hết, bà hiểu được thằng con mình, tuy giờnó chưa nhận ra, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra thôi, tại sao chồngbà không hiểu nhỉ? Thôi thì bà cứ buông xuôi vậyNếu có người hỏi ta, một cuộc hẹn lãng mạn cần có những gì? Thì chắc chắnbạn sẽ phải tưởng tượng tới một khung cảnh yên tĩnh, bốn bề tối đen, chỉ có chập chờn những ánh nến, người con trai mặc ple, hay đồ trẻ trung gì cũng được nhưng chắc chắn phải hợp thời, người con gái thẹn thùngngồi đối diện, không khí ngượng ngập bao trùm xung quanh….
Nhưng, tại sao cuộc hẹn của Kì Phong lại khác một trời một vực vậy???
Vừa bước vào căn phòng sặc mùi lãng mạn ấy, Nhi ngay lập tức kêulên:”Tối quá, mau mở đèn”. Tiếp, mấy bản nhạc nhẹ nhưng tràn ngập tìnhcảm vang lên thì cô kêu không thích, cô thích youth music, lively musicvà rock hơn
Ai đời đi ăn tối lãng mạn lại nghe rock?
Nhưng thế nào mà anh lại chấp nhận
Đổi lại, cả một buổi tối, anh nhận được…một nụ cười hiếm hoi của cô, có thể coi là không bị lỗ (thật sao trời? )
- Em nên cười nhiều, bởi vì nụ cười của em rất đẹp- Anh thề rằng, đây là lời nói tận đáy lòng của anh, nhưng đáng tiếc rằng, mọi khi anh đóngkịch quá đạt, đạt đến nỗi, không ai có thể phân biệt được, đâu là thậtđâu là giả nữa…Trong trường hợp này, Nhi sẽ cho là giả, đúng, làgiả…Ai~Thật khổ tâm…
- Ồ, cảm ơn…- Cô nói, cố gắng song không giấu được sự lạnh lùng
- Em không tin à?
- Chắc là tin
———————————————————————–
Sáng hôm sau, khi mọi thứ đã trở lại vị trí vốn có của nó, Nhi đang lăntrên giường, Phong thì thức trong một đêm hạnh phúc, Hà thì nằm sợ hãi,trằn trọc vì hãi ai đó sắp “làm thịt” mình, Hàn Thu thì khỏi nói, anh mơ thấy ác mộng: anh đi tỏ tình với con nhỏ Tiểu Yêu Nữ ấy bằng một bó hoa có 1000 bông cónghĩalàhơnkì[ thì bị cô nhỏ vứt thẳng toẹt, anh bật dậy, ở ngoài đời đã đành, tại sao mà lại chui hẳn vào trong giấc mơ làm phiền anh nữa? Đúng là Tiểu YêuNữ, anh nên tránh xa mới được, nói sao thì nói, còn lâu anh mới thíchmột người như cô ta!!
Ngồi trong bữa sáng của Nhà Showa có thêm một con người khó chịu, đó là bà Bạch Liên, mẹ Kì Phong
- Tại sao cô ta lại có mặt ở đây? Tôi tưởng cô ta phải ở ngôi biệt thự ở Bellivel chứ?- Bà Thanh Hoà bất mãn nói
- À, anh có việc muốn nói với cả nhà- ông Showa đưa đồng hồ đeo ở cổ tay lên nhìn- Chắc là sắp tới rồi
- Sắp tới? Ai sắp tới hả Ba?- kì Phong cười vui vẻ
- Con sắp sái quai hàm rồi đấy- Bà Thanh Hoà lườm
- Rồi mà…Chỉ tại con…vui quá..- Phong lắp bắp gãi đầu
Kính koong….
- À, tới rồi- ông Showa liếc sang hai thằng con trai- Bạn của ba, các con cư xử cho lễ phép đấy
Không ai nói gì
Tiếp theo, bước vào phòng có 3 người, có một người đàn ông trung niên, 2 đứa con gái, đầu tóc nhuộm một đứa vàng một đứa đỏ
- Chào ông Showa, thật ngại quá, ông mời chúng tôi tới ăn bữa sáng thế này…- người đàn ông nói, theo phép lịch sự chào hỏi
- ăn sáng ư? Hôm nay con phải đến trường- Kì Phong thì thầm với 2 bà mẹ, phải đến chứ, đến để tận hưởng hạnh phúc của một con người đang yêu,không thể cách xa bạn gái một giây phút nào nữa
- Đến cái gì mà đến, mọi khi con bỏ học hoài, giờ cũng vậy có sao đâu-bà Thanh Hoà Khó chịu nói vì đang ngứa mắt ai đó đang ngồi ung dung đằng kia
- mẹ ch...