Insane
có thay đổi, vì cái gì còn có thể cảm thấy đau đớn như vậy? Isaac thiếu gia, ngươi có thể nói cho ta biết, đây là vì cái gì không?”

Trong phòng thực im lặng, chỉ có thanh âm của một mình cô, sâu kín quanh quẩn.

“Ta hỏi chính mình, ta đến tột cùng muốn cái gì? Ta muốn có tiền, ta muốn rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó dùng số tiền này làm cho cuộc sống của mình trở nên thực an nhàn, ta không muốn lại phải bi thương, ta không muốn lại trải qua cái cảnh trơ mắt nhìn người thân chết đi mà không có năng lực để cứu giúp…… Nhưng, hiện tại rõ ràng ta có nhiều tiền như vậy, nhưng vì cái gì vẫn không có một chút biện pháp nào? Vì cái gì vẫn sẽ mất đi?”

“Isaac, ngươi chính là một tiểu quỷ, từ nhỏ đã thế. Chỉ lo mỗi cảm thụ của mình mình, một chút cũng không lo lắng cho người khác , ngay cả chết cũng thế.” Tầm mắt của cô không có tiêu cự nhìn ngọn đèn trên đầu giường, ngọn đèn leo lét ánh lên mặt cô, mờ mờ ảo ảo,“Nhưng…… Ta còn chưa….. Tha thứ cho ngươi .”

“Isaac, ta tha thứ cho ngươi, bởi vì, ta không thể để cho ngươi rời đi mà mang theo oán hận của ta, cũng giống như ngươi, không cam lòng, ta, ta…… Ta không tha .”

Cô rốt cục cũng khóc.

Tiếng khóc nức nở, như cái đêm bốn năm trước, thống khổ mà đau đớn.

Một bàn tay vươn ra từ trong màn giường, chậm chạp do dự, cuối cùng vẫn rơi xuống mái tóc của cô.

Sriranda sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, gương mặt đầy nước mắt trừng mắt cánh tay kia.

“Nghe thấy ngươi nói ra ba chữ ‘Ta không tha ’, mặc dù ta thật sự đã chết, cũng không có tiếc nuối ……” Theo giọng nói khàn khàn phát ra là mành che bị nhấc lên, lộ ra ánh mắt của Isaac.

Đó là một cặp mắt vì vui sướng mà sáng ngời.

Đầu óc nhất thời trống trỗng vài giây, sau đó giống như họa, trên giấy nhuộm đẫm tầng tầng sắc thái, khuếch tán lan rộng ra.

Cô nhìn ngọn đèn cố ý vẹn thấp; nhìn mặt sàn sạch sẽ không có một tờ giấy; hộp thuốc đặt ở một bên trên bàn, tuy được mở ra nhưng những thứ bên trong cũng không hề được động tới chút nào; trong không khí cũng không có vị thuốc; cửa sổ còn mở, có một làn gió thổi vào làm cho chiếc mành không ngừng phất phơ……

Tất cả mọi thứ đều nói rõ nơi này không có trải qua một hồi cứu người kinh tâm động phách nào, nhưng vì cái gì lúc trước cô không có nhìn ra ?

“Ngươi không có chết?” Bởi vì sợ hãi mọi thứ đang thấy là ảo giác, cô nhanh lên tiếng để xác nhận.

Isaac ôn nhu cười, thấp giọng đáp lời cô:“Nếu đã chết, sao còn có thể nghe những lời nói thiệt lòng của ngươi?”

Sriranda cái hiểu cái không A một tiếng, gật gật đầu, đột nhiên giống như phát điên nhảy dựng lên, kéo cái gối đánh thật mạnh vào đầu hắn :“Ngươi dám gạt ta? Isaac · Vera, ngươi, ngươi cư nhiên gạt ta! Lấy loại chuyện này gạt ta? Dùng cái chết đến bức ta, rất ti bỉ , rất ti bỉ , rất ti bỉ !” Cô liên tục nói ba câu rất ti bỉ , biểu tình trên mặt từ cực độ bi thương chuyển thành cực độ phẫn nộ.

“Ai nha, đau đau đau đau đau.” Isaac vội vàng ôm lấy đầu, cũng không dám trốn, ngoan ngoãn để cô đánh,

“Đau? Ngươi cũng biết đau? Đau này tính là cái gì? So với mọi việc ta trải qua vừa rồi cũng không bằng một phần vạn…… Ngươi vẫn nên chết quách đi!” Cô ném gối, xoay người muốn đi, Isaac bất chấp trên đùi còn cột băng vải, lập tức lao qua ôm lấy thắt lưng của cô.

Trong nháy mắt cảm giác phức tạp dị thường. Cô nhìn bóng hắn cùng cô quấn quít trên tường, kéo dài rất dài, tại trong không gian hôn ám, tâm chợt phiêu phiêu đãng đãng, có chút tối tăm, lại có chút không biết nói gì cho phải.

“Thực xin lỗi, Sisi, ta giải thích!”

“Buông.”

“Ta giải thích, ta sai rồi, nhưng ngươi hãy nghe ta giải thích!” Bởi vì trong lòng biết một khi buông tay liền không còn cơ hội tới gần cô, bởi vậy Isaac dùng sức ôm lấy, không cho cô giãy.

Sriranda cắn răng, cười lạnh:“Tốt, ngươi giải thích a, ta thật muốn nghe xem, ngươi sẽ giải thích thế nào?”

Isaac thở dài, khi lại nâng mắt lên, biểu tình trở nên ảm đạm nói không nên lời:“Bởi vì ta không còn biện pháp khác……”

Hai hàng lông mày của Sriranda nhướng lên, chờ dịp phát hỏa, thanh âm bi ai của Issac lại tiếp tục vang lên:“Sisi, ngươi chưa từng cho ta cơ hội, một cái cơ hội có thể chân chính tới gần ngươi, thẳng thắn thành khẩn đối diện lẫn nhau, không phải sao?”

Sriranda ngẩn ra, cảm xúc nguyên bản như bọt khí sôi trào, lập tức lắng đọng xuống. Cô xoay người, nhìn nửa người mình đều bị Isaac bao quanh, trong lòng giống như bị cái gì đó nhợt nhạt xẹt qua.

“Nếu tất cả có thể thay đổi, ta thật hy vọng mình không phải thiếu gia của Vienna Caesar, mà ngươi cũng không phải nữ bộc, nếu ta có thể ở sau thời điểm mười sáu tuổi mới gặp ngươi, ta nhất định sẽ không bướng bỉnh ác liệt, chọc giận ngươi khiên ngươi chán ghét…… Nhưng mà, chúng ta quen biết nhau thật sự lâu lắm , mười bốn năm sớm chiều ở chung, làm cho toàn bộ khuyết điểm của ta bại lộ không thể nghi ngờ, bởi vậy, ở trước mặt ngươi, ta không hề có hình tượng đáng nói.” Isaac cười khổ, trong ánh mắt hiện ra cảm xúc mềm mại, nhẹ nhàng mà hỏi,“Nhưng, Sisi, cái kẻ vĩnh viễn khi dễ ngươi trêu cợt ngươi, không có mắt nhìn, ăn chơi trác táng, chính là chân chính , hoàn hoàn toàn toàn là ta — Isaac · Vera sao?”

Sriranda hạ ánh mắt, lông mi tạo nên một chiếc bóng mờ, che lấp biểu tình giờ phút này của cô.

“Từ sau khi sự kiện ở bến tàu phát sinh, quan hệ giữa chúng ta cũng đi tới cục diện bế tắc, ta nghĩ muốn xoay chuyển, Nhưng ta cũng biết, nếu ta trực tiếp hỏi ngươi, đáp án của ngươi khẳng định là, không.”

“Bởi vậy ngươi liền giả chết gạt ta?” Sriranda không thể tin nói,“Trò đùa này ngươi không biết là quá lớn sao? Là chết a! Là đem tất cả quy kết vì tử vong a! Trên thế giới không có chuyện gì tàn khốc hơn chuyện này!”

Isaac trầm mặc , cuối cùng thấp giọng nói:“Hãy tha thứ cho ta.”

Sriranda một ngụm cự tuyệt,“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Khuôn mặt Isaac nguyên bản cũng rất tái nhợt, sau khi nghe thấy những lời này lại càng xám tro.

“Đúng vậy, Isaac thiếu gia, ta không thể không thừa nhận bố cục ngươi bày cho ta rất tốt, bức ta nói ra những lời trong lòng, khẳng định ngươi sẽ cảm thấy rất đắc ý đi? Nhưng, nếu ngươi cho là cứ chết như vậy thì quan hệ của chúng ta sẽ khởi tử hồi sinh, từ nay về sau được cải thiện, vậy thì ngươi sai lầm rồi!”

Isaac cắt đứt lời cô:“Từ từ, ta không hiểu được ý ngươi, ta cũng không tưởng như vậy có thể bắt lấy ngươi. Ta nói rồi, ta chỉ là cần một cơ hội.”

“Cơ hội gì?”

Ánh mắt sắc phỉ thúy nháy mắt biến thành xanh lục, Isaac dùng thanh âm trầm thấp phi thường phi thường thận trọng nói:“Một cái cơ hội cho ta một lần nữa tới gần ngươi. Không cần vừa thấy mặt liền tránh đi, vừa tiếp xúc liền bỏ chạy, một yêu cầu hòa hảo liền không nhìn, vừa mời cầu tha thứ liền cự tuyệt.”

Tay hắn ôm thắt lưng của cô, chậm rãi buộc chặt, trầm ổn mà kiên quyết.“Tựa như như bây giờ, không cần giãy.”

Sriranda bình tĩnh đứng yên trong lòng hắn, hồi lâu cũng không động đậy, nhưng mà trong ánh mắt nhìn phía vách tường đã có vài phần bi ai.

Cô thấy thật đáng sợ, rõ ràng hẳn là phải sinh khí, hẳn là phải phẫn nộ, nhưng khi bị hắn đụng chạm, cả người liền không thể nhúc nhích, giống như bị hóa thạch.

“Sriranda……” Isaac nỉ non cúi đầu, dùng môi hôn tay cô, một lần một lần niệm,“Sriranda……”

Tên của cô từ trong miệng hắn phát ra, rõ ràng là thanh âm từ tính dễ nghe lại như chú ngữ cuốn lấy lòng cô, từng cái âm tiết trầm thấp lưu luyến, như ma âm tiến thẳng một đường.

Da thịt bị hắn hôn như bị hỏa thiêu, đau đớn.

Isaac ngẩng đầu, lộ ra một bộ dáng đáng thương hề hề, nhìn cô nói:“Không cần đi. Tuy rằng vừa rồi lừa ngươi, nhưng trên đùi ta bị thương cũng là sự thật, một chút cũng không thể động đậy , đau đến đòi mạng, ngươi xem ngươi xem, có phải phù thũng giống chân voi hay không?”

Hắn lại bày ra bộ dạng này.

Yêu nói dối, thích làm nũng, vì đạt được mục đích dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào — đúng vậy, đây là định nghĩa về hắn của cô. Nhưng mà, cũng như lời hắn nói:“Cái kẻ vĩnh viễn khi dễ ngươi trêu cợt ngươi, không có mắt nhìn, ăn chơi trác táng, chính là chân chính , hoàn hoàn toàn toàn là ta sao?” Đối với vấn đề này, cô không cách nào trả lời.

“Sisi……” Hắn vô cùng thân thiết gọi tên của cô, tựa đầu gối lên vai cô, sau đó, một chút một chút như con mèo nhỏ cọ cọ, ngay tại khoảnh khắc bờ môi của hắn tiếp xúc với cổ cô, Sriranda đột nhiên xoay người, một tay đẩy hắn ra.

Isaac nhất thời mất thế, mặt sàn chạm đến đùi phải, kêu ra tiếng.

Cửa phòng lập tức bị phá ra, Eric vô cùng khẩn trương vọt vào hỏi:“Làm sao vậy làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì ?”

Bị người ngoài thấy một màn xấu hổ, Sriranda lại tức giận nói không nên lời, lấy gối đầu ở một bên đánh trên người Issac, lại cách gối đầu đạp mạnh cho hắn một cước, thế này mới xoay người chạy nhanh ra ngoài.

Lưu lại một phòng ngươi trợn mắt há hốc mồm

Vẫn là Eric phản ứng nhanh, vội vàng tiến lên ôm Isaac trở lại giường,“Em họ, ngươi làm sao vậy? Sriranda cũng quá ngoan đi? Người cũng đã sắp bệnh chết, còn dùng sức đạp như vậy…… Ngươi làm chuyện gì mà khiến cô tức giận như vậy?”

Isaac đau đến nhếch miệng, không những không ảo não mà khóe môi còn ẩn hiện ra vài phần đắc ý, cười cười nói:“Ngươi thì biết cái gì, nàng không phải tức giận.”

“Dùng sức đạp ngươi như vậy mà còn không phải tức giận?”

“Nàng chẳng qua là thẹn thùng thôi.” Isaac ôm cái gối còn lưu lại dấu hài mơ màng, cuối cùng còn thêm một câu,“Ngươi không hiểu .”

Eric mở to hai mắt nhìn: Ông trời, người trên giường là em họ của hắn ư, hàng năm luôn dùng một tháng để đến nhà hắn ở, bởi vậy cũng có thể nói là từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Nhưng, chưa bao giờ thấy hắn có biểu tình ôn nhu như vậy? Tuy rằng giảo hoạt như trước, nhưng mặt mày trong suốt, trong trẻo như nước.

Từ từ, hắn không phải sắp chết sao? Một người chết còn có thể có ánh mắt như vậy?

Eric hậu tri hậu giác a một tiếng, giống như gặp quỷ nhảy dựng lên kêu:“A! Chẳng lẽ, ngươi, ngươi vừa rồi đều là giả bộ ?”

Isaac chớp chớp lông mi, giống như kinh ngạc nói:“Anh họ, ta quen biết ngươi nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay là ngày mà ngươi thông minh nhất nha.”

Eric nghe xong, không còn từ gì để nói.

Mà bên kia, một hơi hướng về phòng của mình – Sriranda dùng sức đóng sầm cửa phòng ngọc bích, tiến vào phòng ngủ thấy cái gối đầu lại phiền não cầm lên vứt đi.

Đến khi không còn chiếc gối nào nữa mới ngồi vào bên mép giường, lấy tay che mặt mình.

Mặt thực nóng, như là phát sốt.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mất mặt như thế . Thực phẫn nộ, thực quẫn bách, lại có chút mềm mại không hiểu.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, cô chậm rãi buông tay nhìn về phía chiếc gương trên bàn trang điểm.

Rõ ràng hẳn là phải xấu hổ bất an, hẳn là phải tức giân , nhưng hình ảnh trong gương lại hoàn toàn không phải như vậy. Cô lẳng lặng ngồi nơi đó, đôi mắt trầm tĩnh, khóe môi kéo nhẹ, kia không phải tức giận, không phải quẫn bách, không phải thẹn thùng lại càng không phải tuyệt vọng, mà là vui sướng cùng cảm ơn thiết thiết thực thực.

Vô luận như thế nào thì hắn cũng không có chết.

Hắn còn sống.

– đây là tin tức tốt nhất.

Về phần hắn, về sau lại nói. Tại một khắc này, cô muốn đem phân vui sướng này bảo tồn cho riêng mình, không cho bất cứ nguyên nhân ...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1538 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục