Old school Easter eggs.
phải điên cái đầu. Về nhà, nàng đi lang thang không mục đích quanh căn phòng khách thanh lịch cuả nàng.

Càng gần Nick, mỗi ngày nàng càng bị tổn thương thêm. Nàng phải rời bỏ Sinco- nàng không thể ở gần chàng nữa, không thể yêu chàng mà phải nhìn thấy chàng đi cặp với những người đàn bà khác. Nàng không muốn chàng nhìn nàng như nhìn một vật trang bị cuả văn phòng, mà sự hiện diện làm vướng mắt chàng, dù chàng bắt buộc phải gần vì cần thiết.

Lauren đã có một mong muốn bất ngờ và dữ dội, là từ biệt cả hai: Nick Sinclair và Philip Whitworth, soạn hành lý và trở về với cha nàng, bạn hữu nàng. Nhưng dĩ nhiên, nàng không làm như thế được. Cha nàng đang cần nàng…

Bỗng nhiên, nàng dừng bước. Trí óc nàng chợt loé lên một giải pháp nó đã từng xảy ra cho nàng trước đây. Có rất nhiều công ty lớn ở Detroi cần những thư ký giỏi và trả lương cao. Khi nàng đi mua các thứ làm bánh sinh nhật cho Jim đêm nay, nàng sẽ mua một tờ nhật báo. Nàng phải bắt đầu tìm cho mình một việc làm khác ngay.

Vào chính lúc đó, nàng gọi điện cho Jonathan Van Slyke, người đã dạy đàn cho nàng những năm qua, để bán cho ông ta cây đàn dương cầm quý giá cuả nàng. Ông ta đã rất thích cây đàn mỗi khi nhìn thấy nó.

Dù đau đớn, nàng vẫn thấy có triển vọng khi bán cây đàn. Lần đầu tiên trong tuần, nàng cảm thấy thanh thản. Nàng phải tìm một căn hộ rẻ tiền và rời khỏi chỗ này. Cho đến lúc đó, nàng sẽ cố hết sức làm việc ở Sinco- và nếu có nghe tên một ai mà Philip muốn thăm dò, thì nàng cũng quên ngay khi nghe. Philip sẽ phải đi mà làm lấy cái việc dơ bẩn ấy cuả ông ta. Nàng không thể làm thế và cũng không muốn phản bội Nick.
Chương 16

Lauren bước qua hành lang lát cẩm thạch vào sáng hôm sau, nàng thận trọng giữ cân bằng cái hộp đựng bánh sinh nhật cuả Jim và cái gói giấy đẹp đựng chiếc áo len màu xám trên tay nàng. Nàng cảm thấy thư thả, nhẹ lòng. Nàng mỉm cười với một ông lớn tuổi, mặc bộ complet màu nâu, dừng lại trong thang máy và nhường cho nàng bấm số lên tầng cao hơn.

Thang máy ngừng lại ở tầng ba mươi và cửa mở ra. Lauren chú ý ngay trên hành lang chạy ngang qua, có bảng ghi: “Phân bộ an ninh Công nghiệp Hoàn cầu”.

Người đàn ông nói:

− Xin lỗi. Đến tầng cuả tôi đây rồi.

Lauren tránh một bên, và ông ta bước qua nàng ra ngoài. Nàng nhìn thấy ông ta đi bộ dọc hành lang, đến văn phòng an ninh.

Nhiệm vụ cuả phân bộ an ninh là bảo vệ những phương tiện sản xuất cuả Công nghiệp Hoàn cầu, đặc biệt là những phương tiện ngoại hạng khắp trong nước, nơi những cuộc khảo sát đang tiến hành, hay nơi thực hiện các hợp đồng cuả nhà nước. Nhưng ở đây, tại tổng hành dinh cuả phân bộ anh ninh, hầu như thực hiện công việc giấy tờ từ lãnh vực đó. Với chức vụ giám đốc an ninh ở Detroit, Jack Collon cảm thấy khá phiền muộn, nhưng sức khỏa sút kém, tuổi cao, ông ta bắt buộc phải từ bỏ lãnh vực đó để làm công việc văn phòng. Người phụ tá cuả ông ta là một kẻ quá nhiệt tình, mặt tròn, còn trẻ tuổi, tên là Rudy, đang ngồi gác chân lên bàn khi Jack bước vào.

− Có gì không?- người trẻ tuổi hỏi và vội vàng ngồi thẳng dậy.

− Hầu như không- Jack vừa trả lời, vừa lôi trong cặp đặt trên bàn một hồ sơ mang tựa đề: “Báo cáo điều tra anh ninh / LAUREN E. DANNER/ nhân viên số 98753″

Jack đặc biệt không thích Rudy, nhưng phần công việc cuả ông trước khi nghỉ hưu phải huấn luyện lại cho hắn ta. Miễn cưỡng, ông giải thích:

− Tôi vừa mới nhận một báo cáo điều tra mà ta phải làm về một cô thư ký trong toà cao ốc.

− Một cô thư ký?- Rudy tỏ vẻ thất vọng- Tôi không nghĩ là chúng ta phải phúc trình an ninh về các thư ký.

− Thông thường thì không. Nhưng trường hợp này cô ta được biệt phái vào làm dự án ưu tiên số một, tuyệt mật và máy điện toán đã tự động xếp loại cô ta, đòi hỏi phải làm phúc trình an ninh.

− Vấn đề ra sao rồi?

− Vấn đề là thế này: khi điều tra viên ở Missouri đến xác minh với người chủ cuả cô ấy, ông ta nói cô làm việc bán thời gian cho ông năm năm trong khi học đại học. Không phải làm toàn thời gian như Weatherby tại Sinco cho là thế.

− Như vậy, cô ta đã ghi dối trong đơn xin việc, phải không?- Rudy hỏi, trở nên quan tâm.

− Vâng, nhưng không phải về việc ấy. Cô ta không nói rằng cô làm việc ở đó toàn thời gian. Điều đáng nói là cô ta đã nói dối là chưa bao giờ học đại học. Điều tra viên đã đến xác minh tại đại học Missouri và được biết, cô ta chẳng những tốt nghiệp Đại học mà còn đậu bằng cao học.

− Tại sao cô ta phải nói là không học đại học, nếu cô ta đã có học?

− Đó là điều đã làm tôi bực mình. Nếu cô ta ghi là có học đại học, mà thực tế không, thì tôi có thể hiểu. Vì tôi cho rằng cô ta nghĩ là phải có bằng cấp đại học mới được tuyển dụng.

− Còn những điều nào khác làm phiền ông?

Jack nhìn vào bộ mặt trẻ trung và đôi mắt sống động cuả Rudy, ông nhún vai:

− Không còn điều gì nữa- Ông ta nói dối- Tôi chỉ muốn xác minh lại lý lịch cuả cô ta để được an tâm, thế thôi. Trong tuần này tôi phải vào bệnh viện để làm vài xét nghiệm, nhưng vào thứ hai, tôi sẽ bắt đầu công việc điều tra.

− Ông đi bệnh viện, sao không để tôi điều tra thay cho?

− Nếu bệnh viện giữ tôi lại để làm nhiều xét nghiệm hơn, thì tôi sẽ điện cho cậu, và bảo cho cậu biết cách xử lý.

− Hôm nay là sinh nhật cuả tôi!- Jim nói, khi Lauren bước vào văn phòng cuả ông ta- Thông thường thì mỗi cô thư ký mang vào một cái bánh mừng ông chủ cuả mình, nhưng tôi không đề nghị cô làm vậy, vì cô mới về đây nên không biết việc này- Jim nói tiếp với một chút buồn rầu.

Lauren mỉm cười. Cho đến lúc này, nàng đã không hiểu lời hứa cuả Philip Whitworth đã làm nàng nặng lòng biết bao nhiêu.Đột nhiên, sức nặng cuả công việc đó đã giảm bớt đi.

Nàng vui vẻ nói với Jim:

− Không những tôi biết thế, mà còn làm tặng ông một cái bánh. Tôi cũng có một món quà khác tặng ông nữa. Một món quà do chính tay tôi làm lấy.

Jim mở cái gói mà Lauren đưa cho ông, và khi thấy chiếc áo len màu xám bạc, ông ta vui mừng ra mặt. Ông cười toe toét, cầm lấy cái áo:

− Chắc cô không làm được cái áo này. Nhưng tôi rất vui vì cô đã mang lại.

Nàng nói lúng túng:

− Xin chúc mừng sinh nhật ông, và cám ơn ông giúp đỡ tôi nhiều việc.

− Nói về nhiều việc gì nào? Mary bảo tôi rằng, Nick như một thùng thuốc nổ, sẵn sàng nổ tung ngay khi tia lửa chạm vào. Mary nói rằng, cô đã đối phó rất tuyệt vời. Cô đã chinh phục được Mary hoàn toàn.

Lauren đáp, mắt tối sầm lại khi nghĩ tới Nick:

− Tôi cũng thích Mary.

Jim đợi cho đến khi Lauren đã lên lầu, mới nhấc điện thoại gọi Mary:

− Mary, sáng nay bầu không khí trên đó thế nào?

Mary cười khúc khích:

− Sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

− Chiều nay Nick sẽ có mặt ở văn phòng không?

− Có. Sao?

− Bởi vì tôi muốn đốt một que diêm dưới đít hắn và xem cái gì sẽ xảy ra.

Mary nói nhỏ, giọng sắc nhọn:

− Đừng làm thế, Jimmy.

− Người đẹp ơi, tôi sẽ gặp lại trước năm giờ chiều nay.

Khi Lauren đi ăn trưa về, đã thấy hai tá hoa hồng đỏ tuyệt đẹp, cắm trong bình trên bàn giấy cuả nàng. Nàng mở lấy tấm thiếp trong phong bì và đăm đăm nhìn vào khoảng trống đáng kinh ngạc. Trên đó chỉ ghi vỏn vẹn: “Cám ơn, em yêu”, kèm theo một chữ ký tắt J.

Khi Lauren nhìn lên, Nick đã đứng ở bậc cửa, vai chàng gần như tựa vào khung cửa. Nhưng chẳng có gì bất ngờ về cái cằm cứng lại, hay nét nhìn như băng giá trong đôi mắt màu xám cuả chàng. Chàng hỏi cách chế nhạo:

− Cuả một người ái m bí mật à?

Đó là câu bình luận riêng tư mà chàng nói với nàng trong bốn ngày vừa qua.

Nàng rào đón:

− Chính xác hơn là không phải cuả một người ái m bí mật.

− Kẻ ấy là ai?

Lauren căng thẳng. Nick quá tức giận, đến nỗi nàng nghĩ rằng, khôn ngoan hơn cả là đừng nhắc đến tên Jim.

− Tôi hoàn toàn không rõ.

Chàng đay nghiến:

− Cô mà hoàn toàn không rõ ư? Có bao nhiêu người đàn ông với tên tắt là J mà cô thường thấy họ. Có bao nhiêu người nghĩ rằng, cô xứng đáng hơn một trăm đô la tiền hoa hồng để tỏ lời cảm ơn cô?

− Một trăm đô la?

Lauren lặp lại, rồi kinh hãi vì bó hoa quá đắt tiền đến nỗi nàng chỉ còn đứng trơ mắt nhìn Nick đang mở phong bì, đọc tấm thiếp.

Chàng chế nhạo:

− Cô phải được hưởng nhiều hơn thế nữa.

Trong lòng, Lauren đã chùn bước, nhưng nàng vẫn hất cằm lên thách thức:

− Bây giờ tôi đã có những ông thầy tốt hơn rồi.

Với một cái nhìn lạnh giá quét từ đầu xuống chân nàng. Nick khệnh khạng bước trở về văn phòng chàng.

Suốt ngày hôm đó, chàng chẳng hỏi han gì nàng.

Vào lúc năm giờ kém năm, Jim vào văn phòng Mary, mặc chiếc áo len màu xám và bưng bốn miếng bánh trên hai cái đĩa. Ông để hai đĩa xuống bàn giấy bỏ trống cuả Mary, và nhìn vào lối cửa văn phòng Nick. Ông hỏi:

− Mary đâu rồi?

Lauren đáp:

− Mary đi ra ngoài đã gần một tiếng đồng hồ rồi. Bà ấy bảo nói với ông là cái vòi dập tắt lửa nằm ở sau thang máy . Bà ấy nói thế, tôi chẳng biết bả muốn nói gì. Ông ngồi chơi, tôi sẽ trở lại ngay. Tôi phải mang những bức thư này vào cho Nick.

Khi nàng đứng dậy và đi quanh bàn giấy, mắt nhìn vào những văn thư trong tay nàng, thì một việc bất ngờ đã xảy ra làm nàng sửng sốt trân người lại. Jim đã kéo nàng vào vòng tay cuả ông ta và nói:

− Anh nhớ em quá, em yêu!

Nói xong, ông ta đột ngột buông nàng ra, khiến nàng lảo đảo lui lại mấy bước.

Ông ta nói lớn:

− Nick! Hãy nhìn cái áo len mà Lauren đã tặng tôi ngày sinh nhật.(Nguồn:TruyenVip.Pro) Cô ấy đã tự làm lấy, và tôi mang cho anh

một miếng bánh sinh nhật cuả tôi- cũng do chính tay cô ấy làm.

Dường như thấy rõ sự phản đối hiện ra như sấm sét trên gương mặt cuả Nick, nên Jim cười giả lả, nói thêm:

− Tôi phải trở xuống dưới ấy đây.

Quay qua Lauren, ông ta nói:

− Anh sẽ gặp lại em trong chốc lát nữa, nhé, em yêu!

Rồi ông bước ra ngoài.

Trong trạng thái bị sốc, Lauren nhìn trừng trừng vào Jim khi ông đối xử với nàng. Lauren vẫn còn dõi mắt nhìn theo Jim khi Nick đi quanh đương đầu với nàng:

− Cô đã báo thù một cách nhỏ nhen. Cô đã cho hắn chiếc áo len cuả tôi! Hắn đã cướp mất những thứ gì thuộc về cuả tôi nữa hả?

− Những gì nữa hả?- Lauren lặp lại, nàng cao giọng hỏi:- Anh nói cái gì thế?

Hai bàn tay chàng siết lại:

− Cái thân hình ngon lành cuả em, em yêu ạ. Đó là cái mà anh muốn nói.

Ban đầu nàng sửng sốt, rồi nàng chợt hiểu ra và nổi giận như điên:

− Anh dám gọi tôi là em yêu hả? hỡi tên đạo đức giả?

Rồi nàng hét lên:

− Bởi vì anh đã quen biết tôi, bởi vì anh đã từng nói với tôi rằng, chẳng có gì là lộn xộn cho một người đàn bà thỏa mãn mối khao khát dục tình với bất cứ người đàn ông nào mà cô ta thích. Còn bây giờ- nàng như nghẹn thở, nói từng chữ cho thỏa mãn mối uất hận trong lòng- Còn bây giờ, khi anh nghĩ rằng tôi đã làm thế thì anh gọi tôi là con dơ dáy. Còn anh- anh là thằng điếm- là đấu thủ cuả nước Mỹ đi tranh chức vô địch thế vận hội về giường ngủ!

Nick để cho nàng nói ra hết những điều dường như đã đốt chay cõi lòng chàng. Chàng cố dằn lòng, nói nhỏ:

− Ra khỏi đây ngay, Lauren!

Khi nàng đã đi rồi, chàng bước tới quầy rượu, rót một ly rượu mạnh, trong khi cơn giận dữ và nỗi đau cấu xé chàng như hằng trăm con rắn độc.

Lauren đã có tình nhân. Lauren có lẽ đã có rất nhiều tình nhân.

Sự tiếc nuối bắn vào thân chàng như nước cường toan . Nàng không còn là một cô gái khờ khạo, đôi mắt lấp lánh như sao, nghĩ rằng mọi người phải yêu nhau đã rồi mới chịu làm tình. Rằng cái thân hình xinh đẹp ấy cuả nàng đã từng được nhiều người ...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1819 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục