an sát, anh cũng âm thầm bước vào khách sạn theo dõi 2 người họ.

Ko còn gì đau hơn.Anh đã nghe họ nói chuyện với nhau thật tình tứ.

– Anh hứa rồi đấy nhé, phải chức vụ thật cao đấy.

– Oki , anh hứa mà , cho anh hun cái nào.

Thì ra đó là tổng giám đốc của khách sạn 5 sao đó,ông ta đang muốn lợi dụng cô ta, cô ta biết điều đó nhưng vẫn dấn thân vào chỉ vì 1 chữ “ Tiền ”.

Anh đau khổ, hụt hẫng, trái tim anh lúc đó tổn thương như có ai đang bóp nghẹn.Lặng lẽ bước về, giam mình trong phòng 1 tuần trời ko thèm ăn uống,ko thèm nói chuyện với ai, cô ta biết vậy mà ko 1 lần ghé thăm. 15

16 Vài ngày sau nghe bạn bè anh báo 1 tin :

“ Con Thanh nó được làm giám đốc kinh doanh của 1 khách sạn 5 sao rồi đó, nghe nói vài tháng nữa nó lấy ông tổng đó và đi theo ổng về Mỹ sống luôn” .

Ôi trời! nhóc ko hiểu cảm giác lúc đó đâu,đau như có hàng ngàn con dao đang cứa.Cũng vì chuyện đó nên anh cứ suốt ngày ngồi ôm đàn ghita sáng tác vớ vẩn rồi tự mình hát và thu âm lại,chẳng hiểu sao thằng bạn nghịch phá post lên mạng và trở thành 1 ca khúc hót nhất lúc đó. Cũng chính vì thế mà anh bắt đầu được bước chân vào nghệ thuật.Vất bỏ quá khứ, trải qua bao nhiêu khó khăn mấy năm qua,cuối cùng anh cũng được thành quả như ngày hôm nay. Hì hì.

– Rồi sao nữa ? rồi chị ta quay lại à? _ Nhỏ tò mò hỏi tiếp.

– Ừ ! Cô ta mới quay về Việt Nam hơn 1 tháng và cứ tìm anh suốt.

– Kể tiếp đi. _ Nhỏ vẫn đang chăm chú lắng nghe và nhìn khuôn mặt của Việt đang buồn bã.

– Thời gian gần đây cô ta đòi trở về bên anh, cô ta bảo chồng cô đã bị vào tù vì làm ăn ko chân chính gì đó, cô ta rất hối hận vì ngày xưa rũ bỏ anh. Mong anh cho cô ta 1 cơ hội cuối cùng, nhưng nhóc cũng thừa biết điều đó là ko thể.

– Ừ! Phải rồi, ko thể. Anh suy nghĩ sáng suốt đấy _ Nhỏ đồng tình với Việt.

– Và thế rồi chị ta làm lọan lên thế này à?

– Ừ! Anh ko nghĩ cô ta lại xấu xa , tồi tệ đến vậy. Lúc cô ta đối xử với anh như thế anh chỉ muốn bóp chết cô ta nhưng ko có cơ hội, hôm nay tiện có chuyện của nhóc nên anh trút giận luôn… ko giận anh chứ?

– Ko đâu, anh ngốc lắm, nghe anh kể mà thấy thương anh ghê.

– Thương anh rồi à? _ Việt mỉm cười hỏi nhỏ.

– Thương cảm ấy, đừng nghĩ linh tinh.

Nhỏ nắm lấy tay Việt thật chặt, chỉ vì thương cảm với quá khứ của Việt thôi, nhưng đối với Việt đó là cái nắm tay thật thần kỳ và ấm áp.

– Anh phải luôn mỉm cười dù có bất cứ chuyện gì, hiểu chưa?

– Anh hiểu mà, nãy giờ anh có khóc đâu , hà hà.

– Ngốc. Về thôi.

Cuộc nói chuyện hôm nay kéo dài đến gần 3h đồng hồ, có lẽ hôm nay nhỏ đã hiểu Việt hơn.1 tín hiệu tốt phải ko?

Nhật ký hôm nay nhỏ đã viết:

“18/07/09.

Hơn 12h đêm rồi, thế là đã qua 1 ngày mới rồi. Hôm nay tao đã ngồi lắng nghe tâm sự quá khứ của anh Việt. Thương anh ấy ghê, có lẽ anh ấy hơi giống tao mày nhỉ? Chị ta là 1 người ko đáng được yêu thương,2 cái tát vừa rồi chưa đủ để bỏ qua những gì chị ta đã làm.Nhưng bao dung mà sống vậy.

Này anh! “Sống là phải nếm trải hết những gia vị: Chua, cay, đắng, mặn, ngọt … Thì mới gọi là cuốc sống đích thực”.

End Chap 4 16

17 Chap 5 : Nỗi đau quá khứ .

Thấm thoát thời gian cũng trôi qua được 1 tháng, tình cảm của cả 2 có vẻ tốt hơn. Chỉ ngày mai thôi sẽ qua 1 tháng mới và Việt sẽ bận bịu với hàng tá kế họach mới cần được hoàn thành trong năm. Có lẽ khoảng thời gian của nhỏ và Việt sẽ càng ngày càng thu hẹp lại. Biết thế nên Việt cố tình dành trọn 1 ngày còn lại để ở bên nhỏ.

Vẫn là những tin nhắn đánh thức nhau buổi sáng sớm.2 cô cậu lại tung tăng trên phố, khác với mọi hôm.Hôm nay Việt chỉ muốn lang thang đến chỗ bí mật của 2 đứa nói chuyện thôi.

– Ây da ! Tới rồi, nhớ chỗ này quá _ Việt vươn tay đặt lên vai nhỏ và nhấc bổng nhỏ lên thanh đá bí mật.

– Ko cần đâu, để em tự lên _ Ồ ! nhỏ bắt đầu xưng hô anh – em với Việt rồi đây.

– Chính chỗ này anh đã gặp nhóc, hì .

– Ừ !

– Mà sao đi đâu nhóc cũng mang theo con gấu này thế?

– Tri kỉ mà .

– Anh chạm vào nó được ko?

– Nè _ Nhỏ đưa gấu cho Việt vuốt ve và ko quên dặn dò phải cẩn thận.

– Sao nó tên “Mắt”_ Việt tò mò muốn biết tất cả mọi chuyện về nhỏ.

– Chuyện dài lắm … Nhỏ thở dài.

– Hôm nay anh dành cho nhóc nguyên 1 ngày mà, kể đi.

– Anh thật sự muốn nghe hả?

– Rất muốn.

– Thế thì nhất định anh phải kiên nhẫn, chú ý lắng nghe. Đói ko đc ăn,khát ko đc uống. Còn 1 yếu tố quan trọng nữa là “ CẤM NGỦ GẬT ”. Em là tiến sĩ gây mê loại 1 đó _ Nhỏ nhăn răng cười.

– Rùng rợn thế cơ à, anh sẽ cố hihi.

Vậy là nhỏ bắt đầu kể lại bí mật của 2 năm trước. Câu chuyện được bắt đầu…

“ Đó là vụ tai nạn 3 năm trước đã cướp đi đôi mắt thật đẹp của nhỏ, lúc đó nhỏ suy sụp, chán nản cuộc sống.Gần như 4 tháng trời ko tìm được người hiến giác mạc. Bác sĩ nói nếu ko phẫu thuật sớm thì nguy cơ bị mù là mãi mãi. Nhỏ càng tuyệt vọng và mất dần niềm tin.May mắn là bên cạnh nhỏ luôn có gia đình và Nam ( bạn trai của nhỏ ) luôn quan tâm,động viên, chăm sóc.

Nam hay ghé nhà dẫn nhỏ đi dạo chơi và tâm sự những điều xảy ra trong cuộc sống cho nhỏ nghe. 2 người đã quen nhau đc 1 năm trước, lúc đó nhỏ tròn 18t, còn Nam 22t. Tình cảm tuổi mới lớn thật hồn nhiên , vô tư. Nó đẹp như phim Hàn ấy, tình cảm giữa nhỏ và Nam càng ngày càng khăng khít.

Hôm đó Nam qua dẫn nhỏ đi khám mắt định kỳ, nhưng nhỏ lại ko chịu đi. Hôm nay nhỏ muốn dành thời gian nói chuyện với Nam. Thực ra nhỏ đã muốn nói rất lâu rồi nhưng Nam ko để cho nhỏ 1 cơ hội nào hết. Cả đêm suy nghĩ đắn đo, cuối cùng nhỏ lấy hết can đảm để nói, dù đó là điều nhỏ ko hề muốn.

– Em ko muốn làm gánh nặng cho anh, nhìn anh sớm hôm tận tâm chăm lo cho em,thật sự em thấy có lỗi lắm.

– Sao em nói vậy? _ Nam vội hỏi nhỏ.

– Em … em muốn chia tay, em ko muốn sống trong mặc cảm. Anh … hãy đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình đi. _ Sống mũi nhỏ cay cay, khóe mắt thì rưng rưng nước mắt.

– Em nói gì cơ? Tại sao lại thế? Anh đã làm sai điều gì? Em nói đi _ Nam cuống lên hỏi dồn dập.

– Coi như em cầu xin anh, 1 lần thôi, anh hãy đồng ý đi. _ 2 hàng nước mắt chợt tuôn rơi.

– Anh ko thể!!! Em bị sao thế? _ Nam lắc mạnh người nhỏ và nước mắt từ đâu tuôn ào ạt.

– Anh biết nhiều ngày qua em đã rất buồn nhưng anh vẫn muốn ở bên chăm sóc em đến suốt đời.

– Em ko thương anh nữa, tránh xa em ra _ Nhỏ xô Nam ra xa và mò tìm chiếc gậy để ra khỏi phòng.

– Sao em đối xử với anh thế này chứ, anh ko tránh, ko chia tay, ko gì hết. Anh sẽ lấy em, anh sẽ là đôi mắt của em, em hiểu chưa? _ Nam chạy kéo tay nhỏ lại và quăng cái gậy vào 1 góc tường.

– Nhưng em ko muốn, em ghét anh. _ Nhỏ giẫy giụa đẩy Nam ra khỏi phòng và nước mắt tuôn xối xả.

Cuộc giằng co khiến cả 2 dường như điên lọan, Nam đã khóc rất nhiều, cầu xin nhỏ đừng chia tay nhưng nhỏ vẫn kiên quyết ko thay đổi.

Nam mồ côi từ nhỏ nên cậu luôn kháo khát có được 1 mái ấm gia đình thật sự, cậu đã coi gia đình nhỏ như gia đình của mình, và nhỏ là người Nam yêu thương nhất trên thế gian này.

Cả 2 đã ôm nhau khóc nức nở, lúc này cả thế giới dường như chỉ còn sự tồn tại của 2 người.

Và cũng chính hôm ấy nhỏ đã … “trao cho” Nam thứ quí giá nhất của 1 người con gái. Lúc này cả 2 mất hết suy nghĩ, chỉ biết làm theo lời mách bảo của trái tim, 2 người cứ dấn sâu , dấn sâu vào mà ko thể dừng lại đc. 17

18 Mọi chuyện cũng đã xảy ra, Nam nghĩ mình phải có trách nhiệm hơn trong cuộc đời của nhỏ. Nhiều lần nhỏ đã từng nói với Nam là muốn được hát trên 1 sân khấu lớn để tặng riêng cho Nam, nhưng với đôi mắt mù thì nhỏ ko thể.

Hôm ấy Nam về nhà suy nghĩ rất nhiều, Nam muốn đánh đổi đôi mắt của mình để cho nhỏ được nhìn thấy ánh sáng. Thực ra chuyện này Nam đã đắn đo suy nghĩ từ khi nhỏ bị tai nạn và ko nhìn thấy được nữa, nhưng cứ sợ nhỏ tổn thương khi biết được sự thật nên cậu cứ chần chừ mãi. Cả buổi tối Nam thức trắng đêm suy nghĩ “ Nên hay Ko ” về vấn đề này.

Ngay sáng sớm mai Nam quyết định đến bệnh viện gặp Bác sĩ để nói hiến giác mạc cho nhỏ.

– Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? _ Ông bác sĩ hỏi lại cho chắc chắn.

– Vâng, cháu đã suy nghĩ rất kỹ _ Nam kiên quyết.

– Nhưng … Mong bác sĩ giúp cháu 1 điều .

– Tôi hiểu cậu đang muốn nói điều gì.

– Vâng! hãy giữ bí mật với An và cả gia đình An nữa.

Ông bác sĩ ko còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận quyết định của Nam. Ngay trong ngày hôm đó, họ đưa Nam đi khám tổng quát, kiểm tra tình trạng sức khỏe …

Vài ngày sau Nam lên bệnh viện để nhận kết quả kiểm tra.

Sét đánh ngang tai khi cậu đọc tờ giấy khám sức khỏe, Nam bị ung thư gan thời kỳ cuối, chỉ có thể sống được vài tháng nữa thôi.

Thảo nào hơn 1 năm qua Nam liên tục bị đau, ăn vào là ói ra, cơ thể hay mệt mỏi, chóng mặt… Nhưng lúc đó Nam chỉ nghĩ do làm việc quá sức và học hành căng thẳng nên vậy thôi.

Nam đau đớn, im lặng ôm hết nỗi đau vào mình mà ko nói với ai biết, kể cả nhỏ … người mà cậu thương yêu nhất.

3 ngày liền Nam ko ghé qua tâm sự với nhỏ, nhỏ lo lắng gọi điện thọai tìm gặp Nam. gạt hết nỗi đau, cậu can đảm đến nhà nhỏ và dắt nhỏ đi dạo công viên như mọi ngày.

Hôm đó là 1 ngày nắng đẹp, không khí ko oi bức nóng nực như thường ngày.

– Anh này! Anh biết tin gì chưa?

– Tin gì em?

– Hôm kia ấy, bác sĩ gọi điện thoại cho nhà em báo là có người chịu hiến giác mạc cho em , em vui ơi là vui, cầm điện thoại gọi điện cho anh nhưng anh tắt máy mất tiêu à.

– Tốt quá _ Nam nhẹ nhàng thốt lên.

– Anh ko vui khi em sắp đc sáng mắt à? Anh sợ mình ko còn là đôi mắt của em nữa à?

– Đâu có , anh vui ko nói nên lời đấy chứ _ Nam xoa đầu nhỏ thật dịu dàng.

Nhưng lúc đó nhỏ ko hề nhìn được khuôn mặt của Nam đang đổi sắc như thế nào. Đó là 1 ánh mắt đầy mãn nguyện pha 1 chút thương đau và cầu mong nhỏ luôn được hạnh phúc.

– Anh này ! Khi em sáng mắt chúng mình sẽ làm đám cưới nhá _ Nhỏ nắm chặt tay Nam và dựa đầu vào bờ vai vững chắc của Nam.

– Tất nhiên rồi _ Nam gượng cười.

– Em muốn chúng mình sinh ra những đưa con thật xinh xắn, em sẽ tranh thủ ở nhà chăm sóc chúng, còn anh đi làm nuôi gia đình. Hihi , anh muốn có mấy đứa? _ Nhỏ cứ thả hồn mơ màng, tưởng tưởng ra 1 gia đình nhỏ tuyệt đẹp và đầy hạnh phúc.

– Càng nhiều càng tốt, hì _ Sống mũi Nam cay xè.

– 7 đứa nhá ! Em thích số 7, con tụi mình sẽ là những đứa trẻ thật xinh như ba mẹ nó , anh nhỉ ? hihi _ Nhỏ vẫn vô tư tưởng tượng cái khung cảnh ấy.

Qua ngày mới , nhỏ bắt đầu phải chuẩn bị mọi thứ vào nhập viện để tiến hành phẫu thuật trong thời gian nhanh nhất. Nhỏ cứ khăng khăng muốn gặp người cho giác mạc nhưng bác sĩ cứ bảo người ấy ko thích gặp ai cả. Nhỏ bướng bỉnh ko chịu làm phẫu thuật nếu ko đc gặp tạ ơn người đó.

Ko còn cách nào khác Nam đành phải tạo ra 1 vở kịch nhỏ với sự tham gia diễn suất của Ông bác sĩ và Chị y tá.

1 căn phòng bệnh với 1 thanh niên nằm im trên giường ho những đợt ho dồn dập, hơi thở mỗi lúc 1 khó khăn. Nhỏ lặng lẽ bước vào, vì ko thể nhìn nên nhỏ ko nhận ra người đó chính là Nam.

– Em chào anh . Em là người mà anh sẽ cho giác mạc. _ Nhỏ nhẹ nhàng khẽ nói.

Nam im lặng ko nói gì cả, vì sợ phát hiện ra giọng nói của Nam n...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 617 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục

XtGem Forum catalog