pacman, rainbows, and roller s
an tặng ột cơ hội đầy hoa lệ này. Hắn ta chỉ nói như thế lại hoàn toàn không chút tức giận.

Trong mơ hồ tôi nhìn thấy mấy dòng chữ được viết trên tờ giấy kia:

Quan binh đang đứng đông đúc bên ngoài chùa kia sớm đã thành những khán giả cùng thưởng thức kịch hay,

Những tràng pháo tay vang lên không ngừng cũng chẳng thể giữ lại nụ cười duyên dáng của đào kép.

Một lần được làm Oanh Oanh, một lần được trở thành Trương Sinh,

Son phấn đã mờ nhạt, cũng chỉ đắm mình trong màn kịch mà thôi.

Tâm trí tôi bắt đầu hỗn loạn, đó là những dòng chữ Mặc Nguyệt viết sao?

Tại sao hắn lại viết những ca từ mà tôi vừa hát.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn. 260

261 Mặc Nguyệt đã khôi phục bộ dạng phúc hắc vốn có của mình, mỉm cười mờ ám: “Mười vạn lượng một đêm. Tiểu Tình, đêm nay nàng chớ có được ngủ”.

Như vừa có cơn gió lạnh thổi qua, tôi nắm chặt vạt áo, run rẩy hỏi “Huynh muốn làm gì?”.

Mặc Nguyệt quét mắt nhìn tôi, lại nhếch miệng nở nụ cười thờ ơ: “Ta không có hứng với mấy người thích giày vò vạt áo đâu, hay là nàng hát một khúc nhạc đi, đừng nghĩ gì nữa”.

Hu hu, Mặc Nguyệt, ta hận ngươi!

Ta là một mỹ nữ mảnh mai, ngươi có biết thưởng thức không hả?

Sau đó là thế này, tôi bị Mặc Nguyệt bắt đi, trước những con sóng dập dềnh trên mặt sông, tôi khẽ gảy đàn tỳ bà, đàn một khúc nhạc cho hắn. Ánh trăng đêm tỏa sáng, hắn tựa như một tiên nhân bất kỳ lúc nào cũng có thể bay mất.

Trăng sáng như nước, dường như tôi đã say đắm nụ cười đó, trong khoảnh khắc quên béng đi bốn huynh đệ Âu Dương.

Dù như thế tôi vẫn cho đó là một đêm rất đỗi bình thường nên chẳng hề suy nghĩ gì, thế nhưng đấy lại là một đêm náo nhiệt lạ thường. 261

262 Chương 17: Đêm nay, là đêm thủy quỷ hoành hành hả?

Trong truyền thuyết chúng sẽ từ trong nước nhảy ra, tóc dài lê thê, thân mặc áo trắng trong suốt, mơ mơ hồ hồ, liệu có phải thủy quỷ sẽ đến không?

Chiếc đàn tỳ bà trong tay đã miễn cưỡng bị nện vỡ lúc nào chẳng hay.

Ông Trời ơi! Ông Địa ơi! Các ông đối với con luôn nhân từ cực độ thế sao.

Đến thời cổ đại, tôi chưa thấy có chuyện gì mà mình chưa gặp phải. Lần này, lại là thủy quỷ! Lẽ nào ông Trời cũng từng đụng phải mấy chuyện này. Thực ra làm ăn trên con sông này vĩnh viễn chẳng bao giờ kiếm được bạc vàng. Bởi những thứ có thể bay ra từ con sông này, ngoài rồng ra chỉ còn lại thủy quỷ mà thôi. Cho nên, khi có một vật thể mờ ám âm u không rõ ràng, toàn thân trắng toát từ trong nước vọt lên. Tiểu gia tôi thừa nhận, tiểu gia tôi đã vô cùng kích động…

Tôi đứng bật dậy, không chút do dự cầm cây đàn tỳ bà nện lên đầu thủy quỷ.

Mặc Nguyệt đứng lên, nhanh chân bước đến bên tôi, cúi đầu nhìn mặt nước.

Tôi sợ hãi nép phía sau Mặc Nguyệt, rụt cổ hỏi: “Thế nào, thế nào, thủy quỷ bị dọa cho bỏ chạy rồi phải không?”.

Mặc Nguyệt nhìn ngang ngó dọc một lát, quay người nói với tôi: “Thủy quỷ cũng chảy máu sao?”.

Tôi sững người, “Nhất định là không”. 262

263 “Thủy quỷ bị đàn tỳ bà nện trúng phải không?”, Mặc Nguyệt nói tiếp.

Sau đó tôi lặng lẽ cúi nhìn cây tỳ bà méo mó, toàn thân run rẩy: “Nhất định… không phải”.

Mặc Nguyệt hất tóc đầy khí thế, mỉm cười với tôi nói: “Vậy thì chúc mừng nàng, Thượng Quan Tình, nàng đã giết người”.

Hàn phong hiu hiu, âm phong ầm ầm. Tôi vác khuôn mặt bi ai chầm chậm đi về phía mạn thuyền.

Chân của tiểu gia tôi chắc chắn không phải đang run, tiểu gia tôi chỉ là…chỉ là bị chấn động mà thôi…

Tại sao? Tại sao? Rõ ràng tôi chính là công dân tuân thủ pháp luật hiếm thấy trên đời, nhưng lại bị bức ép làm chuyện trái pháp luật.

“Cái đó, cần phải luyện tập thêm, đúng là ngươi đánh trúng người, nhưng đâu có đánh chết”, phía sau vang lên giọng nói quen thuộc của một người… xa lạ.

Tôi quay lại, nhìn người đang nói kia.

Người đó đầu tóc ướt nhèm, trên trán còn có vết thương đang chảy máu.

Dựa vào phán đoán của tiểu gia tôi, hắn chính là tên thủy quỷ vừa rồi. Nhìn kỹ một chút, thủy quỷ này đúng là khá điển trai.

Nhưng… Đại ca à, huynh làm người tốt không làm, lại ở đây giả trang thủy quỷ làm gì.

Đúng rồi, chắc chắn là nghề diễn viên kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cho dù như thế, cũng không cần phải đến dọa người như vậy đâu.

Thủy quỷ đó mỉm cười với tôi, rồi ánh mắt di chuyển về phía Mặc Nguyệt, nói một câu khiến tôi thiếu chút nữa lên cơn co giật.

“Mặc Nguyệt, hóa ra ngươi còn thích thể loại này. Mau sớm tỉnh lại đi, dù ngươi để hắn giả trang nữ nhi, hắn cũng vẫn là nam nhi”, thủy quỷ mở miệng nói với Mặc Nguyệt. 263

264 Khí lạnh đêm nay như thế là quá đủ rồi.

A a a! Lẽ nào tiểu gia tôi lại thuộc vào loại khó phân biệt nam nữ thế sao? Lẽ nào mắt hắn gắn dưới gót chân? Hay là hắn đang dùng chân để suy nghĩ vậy Trời?

Tiểu gia tôi là nữ nhi! Nữ nhi! Nữ nhi!!!

“Ngươi không biết phải không? Ta không chỉ nam cũng chén nữ cũng xơi đâu, mà ngay cả yêu nhân dị thường, ta cũng vô cùng thích”, Mặc Nguyệt lại nói một câu trái với lương tâm như thế, còn tiện tay ôm tôi vào lòng.

Tôi bốc hỏa, tôi muốn phản kháng. Đột nhiên cảm thấy phía trên đầu mình đang có một luồng điện áp tóe lửa.

“Tiếp tục diễn, nếu không, ta giết nàng!”, Mặc Nguyệt tuy đang mỉm cười, nhưng nửa khuôn mặt hắn đột nhiên như mờ đi trong mắt tôi.

Lại nữa rồi! Mặc Nguyệt lại cười phúc hắc!

Tôi toát mồ hôi lạnh như mưa giông bão tố. 264

265 “A ha, a ha ha! Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, công tử không sợ làm phiền đến người khác sao”, ỏn à ỏn ẻn nói, tôi e thẹn rúc vào lòng Mặc Nguyệt.

Ọe… Buồn nôn quá! Lệ trào hai hàng, mặt đẫm nước mắt, Mặc Nguyệt đáng chết, ngươi nhớ tiểu gia ta đấy.

“Một ngày nào đó tôi sẽ cá chép hóa rồng, giết chết huynh”, tôí gằn giọng lí nhí tuyên chiến với Mặc Nguyệt.

Mặc Nguyệt kéo tôi lại, mỉm cười: “Cá chép hóa rồng hay lại rồng biến thành cá chép đây?”.

Thủy quỷ trông thấy bộ dạng của chúng tôi, cũng chẳng để tâm, chỉ nói một câu tựa mây bay gió thoảng: “Mạch Vân đến rồi”.

“Mặc Nguyệt!!!”, tiếng hét của Sư tử Hà Đông vang vọng chói tai.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ nhi đang đạp nước lao đến, trong lòng thầm nghĩ: Đêm nay, là đêm thủy quỷ hoành hành hả? 265

266 Chương 18: Tiểu gia tôi là cây nấm hương duy nhất trong nồi.

“Hôm nay, Huynh chạy không thoát đâu!”, nữ thủy quỷ xông lên nói một câu như thế.

Tôi nhìn thứ vũ khí trong tay ả, cơ thể rõ ràng đang run lên bần bật.

Đao, đao, đao hả?

Mặc Nguyệt, người ta muốn huynh như thế nào thì cứ theo người ta đi. Đừng làm liên lụy đến tôi.

“Mạch Vân, những điều ta muốn nói đều đã nói rõ ràng với nàng rồi. Lẽ nào nàng thật sự muốn ta ngay lập tức thành thân mới được sao?”, Mặc Nguyệt chán nản nói.

Thành thân luôn đi, bớt được họa cho dân. Trong lòng tôi rất không khách khí thổ ra một câu như thế.

Tôi có một ước ao là chui ra khỏi vòng tay của hắn ngay lúc này, nhưng, tôi cảm thấy nếu làm thế sẽ vô cùng nguy hiểm, cho nên đành ngậm ngùi như con bạch tuộc bám chặt lấy hắn.

“Ha ha, thành thân? Lẽ nào với tên tiểu tử này? Nam nhi và nam nhi thì sao có thể thành thân được. Nếu chàng muốn, thiếp có thể cho hắn một thân phận nhỏ trong nhà. Thiếp không phật lòng vì chuyện chàng chơi quan quán công tử”, Mạch Vân cười độ lượng.

Phụt!

Tiểu gia tôi đây càng lúc càng bái phục nhi nữ thời cổ đại rồi đấy. Đầu tiên là Mộ Dung Tiên, giờ lại đến Mạch Vân…

Nữ nhi thật bá đạo! 266

267 Tôi khẽ khàng chạm vào Mặc Nguyệt, nghiêm túc nói thầm: “Cô nương tốt như thế, không lấy cũng tiếc”.

“Ha ha! Nàng muốn đi gặp Diêm Vương phải không?”, Mặc Nguyệt cười, nói như thế.

Tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Tôi không muốn chết.

“Mạch Vân, dù nàng có nói gì đi nữa, ta vẫn cần y”.

Tôi nhàm chán rúc trong lòng Mặc Nguyệt mà vuốt tóc.

Xí! Lời nói và hành động của họ đúng là giống nhau thật.

Quỷ nam đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn nổi nữa, tiến lên một bước nói: “Mạch Vân, không cần nói nhiều. Trước tiên giết chết tên yêu nhân kia rồi hãy nói”.

Này này, định làm gì tôi hả. Dù huynh có giết tôi thì Mặc Nguyệt cũng không thành thân với muội muội của huynh đâu. À, bạn sẽ hỏi làm thế nào tôi biết cô ta là muội muội của hắn phải không? Thì đương nhiên là từ hiệu ứng Mộ Dung Tuyết rồi.

“Mạch Thiếu Nam, ngươi dám động đến một sợi lông của y thì đừng trách ta không niệm tình cũ”, giọng Mặc Nguyệt lạnh lùng vang lên.

Bầu không khí đã căng thẳng đến mức đỉnh điểm, chạm vào là nổ ngay.

Oạch! Sao cái tên Mạch Thiếu Nam nghe quen quen thế nhỉ.

Lúc này, trên sông đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn sáng, có thuyền đang dần dần di chuyển về phía bên này.

“Tiểu Tình!!! Tiểu Tình!!!” 267

268 Có tiếng người đang hét gọi tên tôi phải không?

Trong lòng bất giác thấy hứng khởi.

Bốn huynh đệ Âu Dương.

Ha ha! Phải thế chứ. Trời không triệt đường sống người ta bao giờ.

Mộ Dung Tiên, hu hu, quả nhiên cô không bỏ rơi tôi.

Mặc Nguyệt ôm chặt lấy tôi, cúi đầu cười gian xảo: “Không ngờ viện binh của nàng đến nhanh như vậy”.

Lúc đó tay tôi run lập cập.

Quầng đen… đang lan rộng. Mặc Nguyệt đại nhân bắt đầu bốc hỏa.

Bốn huynh đệ Âu Dương, Mộ Dung Tiên, mọi người nhất định không được đến gần, mau chạy đi để bảo toàn tính mạng.

Tôi vừa nghĩ như thế thì đã thấy bốn người xuất hiện trên thuyền.

Bốn huynh đệ Âu Dương, động tác của các huynh có phải quá nhanh rồi không?

Gió đêm lành lạnh, giống như tâm trạng bi kịch của nấm hương tôi đây.

“Đêm nay thật náo nhiệt”, Mạch Thiếu Nam chau mày nói.

Âu Dương Thiếu Nhân nhìn Mặc Nguyệt, mặt lạnh như băng: “Thả nàng ấy ra. Ân oán của các ngươi chúng ta sẽ không nhúng tay vào, chúng ta đến đây chỉ để cứu nàng ấy”.

Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy Âu Dương Thiếu Nhân biểu hiện bộ dạng như vậy bao giờ.

Tôi nghĩ Âu Dương Thiếu Nhân cũng đang rất căm hận, lửa giận sôi sùng sục trong lòng. Vì rốt cuộc, tôi cũng bị hắn bắt đi bắt lại mấy lần rồi. 268

269 “À, không ngờ ngươi cũng được nhiều người chào đón đến thế”, Mạch Vân đứng bên cạnh lạnh nhạt nói.

Tôi cáu lắm rồi! Nghiêng đầu căm hận trừng mắt nhìn ả.

Nha đầu thúi, cô không thể ngậm miệng được hả? Tiểu gia tôi lúc này không có thời gian mà đếm xỉa, phối hợp diễn xuất cùng cô đâu nhé. Lúc này tôi đang đứng giữa tình thế nước sôi lửa bỏng. Đây chính là chiếc nồi khổng lồ, tiểu gia tôi chính là cây nấm hương duy nhất trong nồi. Cây nấm hương mười bảy năm mỹ lệ, phong hoa tuyệt đại…

Tôi đang nguy cấp lắm rồi, xảy ra chuyện gì thế này.

“Thả nàng ấy ra? Không được, ta nhất định phải giữ nàng ấy”, Mặc Nguyệt khẽ cười, mặt vờn chút mây.

Đại ca à, huynh không biết câu “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” cho nên mới đứng đó ba hoa khoác lác phải không? Đừng tỏ vẻ anh hùng nữa, lần sau tôi sẽ lại chơi cùng huynh mà.

“Vậy đừng trách ta không khách khí”, Âu Dương Thiếu Nhân thực sự nổi giận, lướt qua con mắt yêu mị là vệt sáng lóe lên từ vũ khí.

“Cấm động đậy, không cẩn thận đao của ta chẳng may thất thủ, thứ mà ta không có được thì nhất định sẽ không ai có được”, Mặc Nguyệt uy hiếp.

… 269

270 Tất cả mọi người… đều bị sét đánh.

Trái tim tôi trở nên hoang lạ...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1658 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục