80s toys - Atari. I still have
ẽ bất cần vang lên: “Đừng lắm lời nữa mấy tên tiểu tử kia! Tất cả ngậm miệng lại hết cho tôi! Rốt cuộc các người dựa vào cái gì mà dám quyết định cuộc đời của tôi”.

Một đàn quạ bay lên.

Giang Tả và bốn huynh đệ Âu Dương nhất loạt buông một câu.

“Quả nhiên, nha đầu này chưa lấy chồng được.”

Hu hu, Đức chúa đại nhân ơi, xin ngài hãy đưa con lên thiên đường đi. Con không muốn ở cùng đám tiểu tử này thêm một giây phút nào nữa.

Tóm lại, vở kịch này cuối cùng cũng để tôi là vật hy sinh vĩ đại, tuyên bố kết thúc.

Bi kịch!!!

Cãi nhau loạn xì ngầu suốt đoạn đường, cuối cùng chúng tôi cũng đến hoàng cung.

Nhìn cánh cửa lớn sắc vàng, bức tường to màu tía, bỗng có một cảm giác gọi là “kích động” len lỏi trong lòng khiến tôi muốn hét lên thật lớn rằng: “Hoàng cung ơi! Tôi đến rồi đây!”. Thực chỉ muốn lao thẳng vào trong mà lượm vàng. Vàng đấy, đều là vàng nguyên chất sáng chói nhé! Trước mắt tôi đang lấp lánh hào quang thì một ánh nhìn mang sức sát thương cực lớn lia đến, hàm ý cảnh cáo rõ rệt.

Tôi miễn cưỡng cười ngốc.

Hừ! Sao Giang Tả có thể phát hiện ra suy nghĩ của tôi chứ?

*** 163

164 Tôi được thiết đãi tại ngự hoa viên, còn Giang Tả và bốn huynh đệ Âu Dương đi diện kiến Hoàng đế. Tôi vô cùng sầu não, tại sao không đưa tôi theo cùng chứ, tôi cũng muốn xem xem mặt mũi hình dáng của Hoàng đế thời cổ như thế nào mà. Híc!

Lúc này, mấy a hoàn đang thay y phục cho tôi, còn tôi lại ngán ngẩm thở dài cảm khái, lần đầu vào cung mà lại không được gặp Hoàng đế. Tuy y phục trong cung cũng khá rườm rà lôi thôi, nhưng… khó khăn lắm mới đến được hoàng cung, thôi thì miễn cưỡng hưởng thụ một lần đi.

Ngự hoa viên rất dễ chịu, bánh rất thơm ngon, chỗ này cứ như thiên đường vậy. Có lẽ vì đường đi gập ghềnh khiến cơ thể mệt mỏi, trong làn gió thổi hiu hiu, tôi không kiềm chế nổi muốn chạy đến chỗ Chu Công[1] đánh cờ.

[1] Chu Công tên thật là Cơ Đán, là khai quốc công thần nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu 866, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông. 164

165 “Tiểu Tình, dậy đi.”

Trong lúc mê man, tôi thấy mình chạy đến chỗ Chu Công, Chu Công nói chuyện, mỉm cười với tôi. Nhưng kỳ lạ thật, tại sao Chu Công lại giống Âu Dương Thiếu Nhân thế không biết.

“Ha ha! Chu Công biến thành Thiếu Nhân rồi.”

“Tiểu Tình ngốc nghếch, ta là Thiếu Nhân, không phải Chu Công.”

Tôi hấp háy mắt, phát hiện quả nhiên Âu Dương Thiếu Nhân đang đứng trước mặt mình.

“Tiểu Tình, nàng về phòng ngủ đi, ở đây lạnh lắm”, Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười dịu dàng.

Tôi muốn đứng lên nhưng đột nhiên cảm thấy cơ thể đau mỏi rã rời, chỉ có thể ngửa mặt với hai hàng lệ tuôn rơi nhìn Âu Dương Thiếu Nhân đắm đuối.

“Thiếu Nhân, đưa tôi về phòng.”

Âu Dương Thiếu Nhân nhìn tôi vẻ bất lực, sau cùng cũng chẳng thể địch nổi ánh mắt chết người của tôi, vươn tay ôm tôi vào lòng.

Nằm gọn trong vòng tay vững chắc của Âu Dương Thiếu Nhân, tôi vô cùng thoải mái, khẽ khàng nhắm mắt. 165

166 Chính là cảm giác này, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, tôi đã luôn muốn dựa dẫm, muốn ỷ lại.

Âu Dương Thiếu Nhân, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, Âu Dương Thiếu Nhiên.

Tôi vốn không thuộc về thế giới này, nhưng tại sao tôi lại nảy sinh tình cảm với các huynh – những người được sinh ra trong thế giới này cơ chứ.

Nếu có một ngày phải rời khỏi nơi đây, tôi biết phải làm thế nào.

Nét mặt tươi cười của từng người lướt qua dòng suy nghĩ, tôi không kiềm chế được, bất giác ôm chặt lấy Thiếu Nhân. Như cảm nhận được nỗi bất an trong lòng tôi, huynh ấy khẽ khàng nhìn tôi, đặt một nụ hôn lên trán, cảm giác nồng ấm cháy bỏng bất chợt đáp xuống con tim tôi.

Giọng nói mê hoặc lòng người của Thiếu Nhân vấn vít bên tai: “Tiểu Tình, ta sẽ ở bên nàng, mãi mãi…”

Nghe những lời Âu Dương Thiếu Nhân nói, tôi cuối cùng cũng bình tâm trở lại.

“Thượng Quan Tình! Nàng định đến lúc nào mới chịu dậy đây!”, một thanh âm chói tai vang lên.

Giang Tả đột nhiên xuất hiện, dọa tôi đang nằm ấm áp trong lòng Âu Dương Thiếu Nhân vội vàng choàng tỉnh. Tên Giang Tả đáng chết, gọi hồn hả? Bà cô đây còn chưa bắt đầu ngủ cơ mà!

Tôi ngẩng đầu, lia ánh mắt phẫn nộ về phía Giang Tả, sau đó sững người giây lát.

Người này… là Giang Tả? 166

167 Giang Tả từng mặc y phục của sơn tặc đây sao? Người đứng trước mặt lúc này rành rành là một quý công tử. Tôi không kiềm chế được, tim cứ đập thình thình.

“Nào, cười cho tiểu gia nhìn cái nào!”

“Cộc!”, đầu tôi bị gõ một cái đau điếng.

Híc! Giang Tả đáng ghét.

“Âu Dương Thiếu Nhân, ngươi nên biết nam nữ thụ thụ bất thân. Còn muốn ôm đến khi nào nữa hả”, Giang Tả vác khuôn mặt nặng trịch nói.

Xí, tiểu gia đây đang muốn huynh tức thổ huyết đấy? Huynh không cho huynh ấy ôm, tôi cứ bắt huynh ấy ôm!

Tôi cố tình để khuôn mặt mình như dính vào cổ Âu Dương Thiếu Nhân, đôi tay càng ôm chặt hơn, nũng nịu nói: “Thiếu Nhân, tôi mệt rồi, đưa tôi về phòng”.

Âu Dương Thiếu Nhân cũng nhiệt tình đáp lại, cọ cọ chóp mũi mình vào chóp mũi Thượng Quan Tình tôi, cười nói: “Được, được. Để ta bế nàng về phòng”.

Trong bầu không khí tươi đẹp và hoàn mỹ này, bỗng có một ánh nhìn như mang toàn bộ lửa của Hỏa Diệm Sơn quét về phía tôi và Âu Dương Thiếu Nhân. Tôi nghiêng đầu nhìn, lập tức bị dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Đây, đây là chuyện gì thế hả. 167

168 Chỉ thấy xung quanh Giang Tả vòng lửa bốc cao, ngọn lửa càng lúc càng lớn, sau đó trong khoảng mấy giây, bất thình lình tôi phát hiện mình giờ đang nằm trong vòng tay Giang Tả.

Lập lờ đánh lận con đen trong truyền thuyết là như thế này sao?

“Trong hoàng cung này, kẻ được phép bế nàng chỉ có ta mà thôi”, Giang Tả liếc ánh mắt gian ác về phía tôi, nói.

Âu Dương Thiếu Nhân cũng xuất chiêu, gió lớn chẳng biết từ đâu ùa tới, mang theo cả giọng nói hằn học: “Dù ở bất cứ nơi đâu, Tiểu Tình cũng không thuộc về ngươi”.

“Hừ! Điều đó chưa chắc, không lâu nữa nàng sẽ trở thành vương phi của ta”, Giang Tả vừa ôm tôi trong lòng vừa tấn công, miệng vẫn đáp những lời khiêu khích.

Lẽ nào hai người này hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi, các huynh điềm nhiên sắp đặt cuộc đời tôi như thế hả?

Hai người càng đánh càng hăng, cho đến lúc…

Tôi bị quẳng ra không thương tiếc!

Đáng chết! Các huynh không phải vì tiểu gia tôi mà đánh nhau hả? Tại sao tiểu gia tôi bị quẳng ra mà các huynh cũng không biết là sao?

Đúng vào khoảnh khắc tôi cho rằng bản thân mình đang tạo dáng oai hùng đáp xuống dòng nước thì bất chợt có một bóng người từ xa bay lại, giống như con chuồn chuồn từ thành cầu bay xuống đạp nước rồi vọt lên. Bộ dạng, khí độ phóng khoáng tự nhiên vô cùng, nếu không phải tôi quen biết huynh ấy lâu rồi, tôi thực đã cho rằng người đến cứu tôi lúc này chính là Bạch mã Hoàng tử trong lòng mình. 168

169 Người đó đỡ lấy tôi, rồi còn tiện tay ngắt mấy bông sen trong hồ, sau đó đưa tôi trở lên bờ an toàn.

“Tiểu Tình, nàng không sao chứ”, Âu Dương Y lo lắng vội hỏi.

Hồi lâu sau tôi mới từ trong ảo tưởng về Bạch mã Hoàng tử bước ra, cười với Âu Dương Y: “Không sao, nhi nữ chốn giang hồ không câu nệ tiểu tiết”.

Làm sao không để ý được chứ, hai tên tiểu tử chết tiệt cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện tôi không còn ở đó nữa kia kìa.

“Y huynh, sao huynh lại ở đây. Không phải đang nghiên cứu văn tự với các đại học sĩ trong Hàn lâm viện sao?”, tôi hiếu kỳ hỏi người xuất hiện không đúng lúc này.

“Thực ra, không phải chỉ mình ta đến”, Âu Dương Y cúi đầu, mỉm cười kỳ quái.

Toát mồ hôi! Sao huynh ấy lại thần bí thế.

“Ôi chao! Tiểu Tình, mới mấy ngày không gặp, nàng đã quên mất người ta rồi sao. Người ta rất nhớ nàng đấy”, giọng nói khiến tôi nổi da gà và sẽ quấy nhiễu giấc ngủ an lành sắp tới của tôi xuất hiện.

Tôi ngoái đầu lại, quả nhiên nhìn thấy nguồn cơn của vạn ác.

Phút chốc ánh mắt tôi trở nên gian ác.

Nè tiểu tử! Tiểu gia tôi đây đang tìm huynh đấy!

Hai tên tiểu tử đang đánh nhau đằng kia cũng bị giọng nói này thu hút, họ quay lại nhìn, sau đó gào thét rung chuyển trời đất: “Mộ Dung Tuyết!”. 169

170 Chương 4: Thần tình yêu vẫy gọi, vận đen cũng đón chào

“Ha ha, sao lần nào cũng náo nhiệt vậy nhỉ, làm người ta ngượng muốn chết”, Mộ Dung Tuyết phe phẩy quạt, khóe môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười.

Da gà da vịt trên người bất giác lại dựng lên lần nữa, sau đó nhao nhao chạy khỏi cơ thể tôi.

“Thiếu Nhân, lâu rồi không gặp, mấy ngày qua đều ổn chứ”, đứng sau Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tiên đang tạo bộ dạng ai oán sầu thảm, nước mắt chực rơi, ngước ánh nhìn về phía Âu Dương Thiếu Nhân.

Bên hồ cảnh đẹp là thế, đắm mình trong hương sen cuốn theo làn gió tung bay khắp trời, phảng phất đắm say, cô nàng mặc y phục màu phấn, ánh mắt thâm tình, còn chàng trai…

“Tiểu Tình, nàng không sao chứ?”

Tôi trừng mắt nhìn, làm ơn đi, huynh lại khiến bầu không khí trở nên u ám hơn rồi đấy.

Rõ ràng Mộ Dung Tiên phải chịu đựng không ít đả kích, hai dòng lệ bất giác trào ra. Riêng tôi gọi đó là “đau lòng”. Nữ nhi, quả nhiên là nước. Tất nhiên phải trừ tôi ra, về cơ bản tôi là thép, không gì xuyên qua được.

“Âu Dương Thiếu Nhân! Muội muội của ta muốn nói chuyện với ngươi!”, Mộ Dung Tuyết giận dữ thu quạt lại.

“Ta biết, nhưng ta đang có chuyện muốn nói với Tiểu Tình”, Âu Dương Thiếu Nhân bình thản nói.

“Không cần để ý đến sự tồn tại của ta? Mộ Dung Tuyết, tại sao ngươi lại tiến cung? Ngươi đến tìm hoàng huynh của ta sao?”, Giang Tả chêm thêm một câu. 170

171 “Bái kiến Tả Thân vương”, Mộ Dung Tuyết cung kính chào hỏi.

“Thiếu Nhân, tại sao đối xử với thiếp như thế”, Mộ Dung Tiên tiếp tục nỗ lực nói chuyện với Âu Dương Thiếu Nhân.

Hết cách, vụ ồn ào này xảy ra khiến tôi giờ mới phát hiện mình vẫn đang nằm trong lòng Âu Dương Y, tôi hơi lúng túng, khẽ giọng nói với huynh ấy: “Y huynh, buông tôi ra”.

Âu Dương Y “ừ” một tiếng, sau đó tôi thoáng nghe thấy tiếng thở dài não nề của huynh ấy.

Lẽ nào huynh ấy cũng thuộc loại âm thầm háo sắc?

Tụt từ trên người Âu Dương Y xuống, tôi sửa sang váy áo, mỉm cười yêu kiều bước về phía Mộ Dung Tuyết.

Dù Mộ Dung Tuyết đã rất quen với cách ăn mặc trang điểm của các cô nương. Nhưng có lẽ đây là làn đầu trông thấy tôi trang điểm theo phong cách thục nữ xinh xắn như thế, cho nên hắn ta liền có chút thất thần.

Tôi di chuyển liền mấy bước, trước ánh mắt ngờ vực của đám người, chạy thẳng đến bên hắn, mỉm cười nói: “Mộ Dung Tuyết, đã lâu không gặp”.

Giọng nói mềm mại và ngọt ngào, sau đó…

Tôi giẫm mạnh một cái lên chân Mộ Dung Tuyết, hắn bị tôi đạp chân như thế thì mặt mày biến sắc vô cùng khó coi, còn đám Âu Dương Thiếu Nhân sớm đã không nhịn được cười rũ rượi. 171

172 Huynh đệ à, tôi đang muốn tìm huynh đệ để tính sổ đây! Đã bám theo chúng tôi gây chuyện khó dễ, giờ còn giả bộ không có gì, đã thế còn dám xuất hiện...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1663 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục