”, Thượng Quan nữ hiệp tôi hào khí ngút trời ra lệnh, hất tóc tạo dáng hiên ngang oai hùng… tiến lên đỉnh núi.

Sau bốn canh giờ…

“Còn… còn bao lâu nữa mới lên đến đỉnh?”, đứng giữa lưng chừng núi, ngửa mặt trông lên, tôi muốn khóc! Đi vậy mà vẫn chưa thấy đỉnh núi đâu. Tại sao ở đây không có cáp treo cơ chứ?

“Tiểu Tình à, sắp đến nơi rồi đấy. Nếu ta đoán không lầm, khi hoàng hôn buông xuống chúng ta sẽ đến đỉnh núi thôi”, Âu Dương Y tốt bụng nói với tôi.

Hoàng hôn! Chúng tôi bắt đầu leo núi từ sáng sớm phải không vậy?

“Tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm”, tôi quyết định giở trò phá đám. Có muốn đến miếu Nhân Duyên gì gì đó thì cũng phải đợi bổn nữ hiệp ăn no đã rồi đi vẫn chưa muộn!

“Đồ con heo! Suốt ngày chỉ biết ăn thôi!”, Âu Dương Huyền với vẻ mặt vô cùng coi thường nói với tôi.

“Hừ! Dù sao tôi cũng hơn huynh, cái loại cuồng nấm hương”, tôi cãi lại đôm đốp, lập tức nhìn thấy vẻ mặt Âu Dương Huyền chuyển màu xám ngoét. Hừ! Ai bảo dám mỉa mai tôi chứ. 96

97 “Thôi được rồi, đằng trước có một thôn nhỏ. Chúng ta đến đó tìm chút gì ăn đã”, Âu Dương Y vội tới giảng hòa.

“Nhưng, tôi không đi nổi nữa đâu”, tôi không nói dối, thực sự tôi không nhấc nổi chân nữa rồi, lớn đến từng này tuổi đầu nhưng chưa bao giờ tôi phải đi quãng đường xa như thế.

“Nàng là con heo phải không? Sao mới đi được một lát đã không lê nổi chân nữa rồi?”, Âu Dương Huyền lại lần nữa châm chọc tôi không thương tiếc.

“Âu Dương Huyền! Huynh không thể nói dễ nghe hơn chút được hả”, lửa giận đùng đùng bốc cao khiến tôi phải hét lên. Âu Dương Huyền đáng ghét kia! Cả đời tôi chưa từng nợ nần gì huynh, sao đi đến đâu huynh cũng đối đầu với tôi thế hả?

Hắn liền trừng mắt nhìn, tôi cũng trợn mắt nhìn lại! Xí!!! Không chèn ép được tôi đâu! Nhất định hôm nay tôi phải phân thắng bại với huynh. Tôi phải để cho huynh biết ánh mắt Thượng Quan nữ hiệp đây có sức sát thương ghê gớm thế nào.

Đúng lúc thắng lợi sắp thuộc về tôi, Âu Dương Huyền đột nhiên xông đến xốc tôi lên vai.

“A… buông tôi ra!”

Tên đáng ghét này vừa cõng tôi vừa thi triển khinh công bay lên cao.

Trời ơi! Cứu tôi với! Tôi chết mất thôi! Thượng đế che chở! Không, phải là Ngọc đế che chở mới đúng. Tóm lại, che chở con đi các ngài ơi!

“Âu Dương Huyền! Huynh bị điên à, buông tôi ra!”

Cố sống cố chết bám chặt vào y phục của Âu Dương Huyền, chỉ cần tôi lỏng tay chút thôi là mười mấy năm tươi đẹp sống trên cõi đời này xem như đi tong! 97

98 Âu Dương Huyền lại đổi tư thế, ôm chặt tôi trong lòng, cười gian xảo nói: “Thượng Quan Tình, nếu nàng muốn sống để hưởng thụ bữa trưa nay thì phải ôm chặt lấy ta”.

Đúng là đồ ác độc. Tuy trong lòng vô cùng bức bối, nhưng tôi lại nhớ tới câu tục ngữ: Sống chung dưới một mái nhà không thể không chịu nhịn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Giờ thì tôi chỉ có thể liều mình túm chặt lấy Âu Dương Huyền mà thôi. Không có bất kỳ hành động gây rối nào, tôi cứ ôm Âu Dương Huyền, gối đầu lên vai huynh ấy, chẳng phải đi bộ trên đường nữa, lại được nghỉ ngơi. Thực ra cũng tuyệt vời đấy chứ.

Trực giác mách bảo tôi rằng, lúc này chắc chắn Âu Dương Huyền đang cười.

Huynh ấy cười… trông cũng khá đẹp trai.

Không kiềm chế được, tôi ngước lên ngắm nhìn gương mặt huynh ấy.

Quả nhiên huynh ấy đang cười, đúng là nụ cười đó rất dễ coi, ngập tràn hương vị của ánh mặt trời. Chỉ là, tôi đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa tôi và huynh ấy gần nhau đến lạ thường.

Mặt tôi chợt đỏ lên, khoảng cách thế này thường sẽ xuất hiện khi những cặp đôi đang chuẩn bị hôn nhau. Gần, gần mặt Âu Dương Huyền lắm rồi. Bầu không khí mờ ám này là gì vậy?

Tôi muốn kháng cự khi khuôn mặt huynh ấy đang mỗi lúc một gần hơn, nhưng cơ thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích. Ngay đến trái tim cũng đang đập loạn nhịp, không thể nào khống chế được. Đúng lúc tôi cho rằng Âu Dương Huyền sẽ hôn mình, thì đột nhiên lại thấy tiếng Âu Dương Thiếu Nhân vọng tới: “A Huyền! Đệ mệt rồi, có cần huynh thay cho không?”. 98

99 Tôi ngoái đầu nhìn, thấy khuôn mặt đang âm thầm chịu đựng của Âu Dương Thiếu Nhân. Trông cứ như huynh ấy đang muốn đi vệ sinh vậy.

“Rắc, rắc!”, có lẽ vì đột nhiên bị tiếng của Âu Dương Thiếu Nhân hù dọa mà tôi và Âu Dương Huyền đều không kịp phản ứng với sự cố tiếp theo. Sau một hồi mặt mũi tối tăm, sao mọc đầy đầu, tôi mới nhận ra sự thật đau buồn… chúng tôi vừa rơi từ trên cây xuống.

“Huyền huynh! Huynh không sao chứ?”, lách ra khỏi nhà tù mang tên Âu Dương Huyền, tôi lo lắng vội hỏi, tên tiểu tử này sao cứ ôm tôi trong lòng như thế, tình nguyện làm chiếc đệm di động mỗi khi tôi đáp đất hả.

Chết tiệt! Huynh không biết là tôi rất nặng sao?

“Không sao, nhưng nàng nặng quá”, Âu Dương Huyền lại điềm nhiên như không nhìn tôi.

Nếu phải lo cho tên tiểu tử này thì quả là lo bò trắng răng.

Tôi đứng dậy, vô tình đưa mắt nhìn cây đại thụ trước mặt, đột nhiên phát hiện trên cây có khắc một dấu hiệu rất lạ!

Nếu tôi đoán không lầm, đây chính là ký hiệu mũi tên của Hokage! Như vậy có nghĩa Giang Thần cũng đang ở đây! Hả! Thượng đế ơi! Chia tay nhau lâu như thế, cuối cùng cũng gặp lại tên đó rồi! Phải đem những chuyện kỳ lạ mà tôi gặp kể cho cậu ta nghe mới được.

“Này, đồ ngốc! Nàng ngây người cười gì với cái cây kia thế hả?”

“Âu Dương Huyền! Huynh ngậm miệng giùm tôi!”

Đúng là tên tiểu tử đáng chết, bản tính khó mà thay đổi được. 99

100 “Tiểu Tình à, hai người đừng cãi nhau nữa được không”, Âu Dương Y vội chạy đến giảng hòa.

“Những người phiêu bạt giang hồ, có ai mà không cầm theo đao chứ, nếu không mang đao, chỉ có thể là tiều phu mang bên người dao rựa. Nếu người không dùng đao, không muốn mang theo đao, thì hãy tìm một người bảo vệ mình khỏi lưỡi đao vô tình”, có giọng nói oang oang vang lên rất gần. Với cái giọng điệu như thế, ngoài người của thế kỷ Hai mươi mốt vĩ đại chúng tôi, còn ai có thể nói hay được thế chứ.

Tôi mỉm cười bí hiểm, quay đầu nói với bốn huynh đệ Âu Dương: “Ha ha! Tôi gặp lại người quen rồi”.

“Sao nàng lại có người quen ở đây?”, Âu Dương Thiếu Nhân hỏi lại vẻ khó hiểu.

Tôi mỉm cười không nói, quay người chạy về phía bìa rừng. Mấy người phía sau cũng vội vã đuổi theo.

Trên đường, tôi gặp một vị đại thúc râu ria xồm xoàm đang tiến đến. Quạt giấy phe phẩy, tôi hiên ngang nói: “Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, nếu muốn đi qua đây, hãy để lại tiền mãi lộ”.

Vị đại thúc kia ngoài vẻ mặt kinh ngạc, vẫn không quên run rẩy sợ hãi nói: “Đại hiệp! Đại hiệp tha mạng”.

Ha ha! Ha ha! Buồn cười quá! 100

101 “Thôi được, thôi được, niệm tình thái độ của bạn học Giang thành khẩn như thế, bổn nữ hiệp tha cho đấy”.

Chiếc quạt đột nhiên khép lại, vị đại thúc kia cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt tôi. Liền đưa tay tháo bộ râu xồm xoàm, rồi nói vẻ ai oán: “Thượng Quan Tình, lần sau không được dọa người như thế đâu nhé”.

Vị đại thúc kia xoay người hô biến, biến trở lại thành Giang Thần.

Trong ánh mắt kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương, tôi chạy đến kéo tay Giang Thần, hào hứng nói với cậu ta: “Tiểu tử, hiện tại đại tỷ đã trà trộn thành công, sau này chỉ cần theo đại tỷ đây là được rồi!”

Cố nhân trùng phùng hả? Đúng là khiến tôi vô cùng kích động.

Phải ôn lại chuyện cũ mới được! 101

102 Chương 20: Phiền phức vương khắp người

“Lại đây! Lại đây! Giang Thần, tôi sẽ kể cho cậu nghe một chút về mối duyên kỳ ngộ của chúng tôi”, tôi vui vẻ hào hứng níu tay kéo chân Giang Thần trước cặp mắt kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương. Phải tìm khách điếm nghỉ tạm chút đã.

Còn việc tới miếu nhân duyên ấy à, đợi khi nào tiểu gia có thời gian thì đi cũng chưa muộn.

“Giang Thần, tôi kể cho cậu nghe, sau khi chia tay cậu, tôi liền…”, trong khi tôi trình bày lại một lượt tất cả những việc mình gặp phải, Giang Thần chăm chú lắng nghe với vẻ vô cùng sùng bái, chỉ tiếc là chưa thấy các vì sao lấp lánh tung tăng lượn lờ trước mắt.

“Tiểu Tình, cô thật lợi hại! Hu hu, tại sao số tôi không được may mắn như thế chứ”, Giang Thần hậm hực uống một hớp rượu.

Ây da! Xem ra thứ mà tên tiểu tử này học được nhanh nhất thời cổ đại chính là… mượn rượu giải sầu.

“À! Ha ha! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà. Đúng rồi, thế tình hình của cậu thế nào?”, tôi cười cười hỏi lại.

Đột nhiên nét mặt Giang Thần trở nên trắng bệch, cậu ta thất thần nói với tôi: “Tôi đang bị người ta truy sát!”.

“Phụt!”, canh hạt sen tôi vừa mới uống đều nhất loạt bay ra đáp lên mặt Giang Thần. Tôi há mồm trợn mắt, kinh ngạc hỏi: “Cậu cưỡng bức nữ nhi nhà lành? Hay là giết người?”. 102

103 Nhìn thế nào, nói thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy Giang Thần vô cùng yếu đuối, sao lại có thể làm ra những chuyện như thế chứ. Cho dù cậu ta có tâm địa xấu xa thì cũng chẳng có gan mà làm.

“Không phải, chỉ là tôi lại không cẩn thận nên đã niệm thần chú đưa Giang Tử Hạo đến đây thôi”, Giang Thần mặt vẫn không chút huyết sắc nói.

“Phụt!”, ngụm canh hạt sen thứ hai tôi vừa đưa vào miệng đã lại dâng hiến ặt Giang Thần, “Cái gì? Giang Tử Hạo? Chính là người đã đoạt chức quán quân trò đấm bốc thanh niên toàn quốc đấy hả? Ôi, Thượng đế ơi! Cậu niệm chú kiểu gì mà lại đưa hắn ta đến. Haizzz, mà đây chưa phải là vấn đề chính. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hắn chính là anh trai của cậu đúng không?”.

“Ừm… đó cũng là điều khiến tôi đau đầu nhất. Hu hu, bây giờ anh ấy đang bới tung cả thế giới này tìm tôi. Tôi sợ lắm. Điều không may hơn là tôi cũng đang bị một nam nhân bám riết. Lúc này, tôi đang phải chạy trốn họ”, Giang Thần nghĩ đến những bất hạnh của bản thân, nỗi nghẹn ngào như muốn trào ra.

Bị… nam nhân bám riết?

Ha ha! Lẽ nào đây chính là khuynh hướng đam mỹ trong truyền thuyết? Á… ha ha!

“Giang Thần à, sự nghiệp đam mỹ vĩ đại đang mời gọi cậu đấy, đừng buồn nữa nhé”, tôi đầy trượng nghĩa khuyên nhủ cậu ta.

“Tiểu Tình chết tiệt! Tôi không phải là ‘gay’!”, Giang Thần phẫn nộ nhìn tôi.

Haizzz, đa số các tên gay lúc đầu đều không phải là gay mà.

“Nghe ta nói này Thượng Quan Tình, nàng không quên sự tồn tại của chúng ta đấy chứ?”, một giọng nói ai oán âm trầm vọng đến, lúc đó tôi mới đột nhiên bừng tỉnh, trên bàn ăn này không chỉ có hai người là tôi và Giang Thần, còn có cả bốn huynh đệ nhà Âu Dương nữa.

“À, ừm, xin lỗi nhé, quên mất các huynh. Nào, ăn đi, ăn đi”, tôi miễn cưỡng bưng bát bắt đầu ăn.

Sau giây phút tĩnh lặng, mọi thanh âm xung quanh đều trở nên rõ ràng. 103

104 “Ơ kìa… các huynh có biết chuyện gì không? Họ lại đến đấy?”

“Hả, thật sao? Thông tin chính xác không?”

“Không sai đâu, mấy ngày trước họ vừa mới cướp lương vận của quan phủ đấy”.

Tiếng bàn luận sôi nổi ở bàn bên đã thu hút được sự chú ý của Âu Dương Thiếu Nhân. Âu Dương Thiếu Nhân vẫy tay gọi tiểu nhị.

“Tiểu nhị! Bàn bên kia đang nói về sơn tặc à?”

“Có lẽ vậy. Quan khách à, ngài đến đây du ngoạn phải không, dải đất chúng tôi đang sống đây có một sơn trại, bên trong có rất nhiều sơn tặc, cứ cách một khoảng thời gian họ sẽ cướp đồ của vài ông chủ lớn nhiều tiền. Nhưng ngài yên tâm, nghỉ trong khách điếm của chúng tôi, sẽ không sao đâu. Ông chủ chúng tôi cũng có chút quen bi...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1649 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục

Old school Swatch Watches