o tôi. Ngó vô, trên giường là một em gái đang ngồi coi ti vi (mặc quần cộc sát đơ, đùi trắng vãi). Thấy mình sắp bước vào, quần cộc lẩn nhanh xuống nhà dưới ( éo chào khách mới chuối)…
… Chú Đoàn kéo ghế bảo ngồi xuống đây làm cốc nác mới cấy đạ, à mà con Liên mồ rồi hè, xuống rang mấy củ lạc để anh và cha làm chén cho vui mồ.
Mình vội gạt đi, thôi thôi trời sắp tối rồi, bày vẽ làm chi chú.
Chú Đoàn bảo “Ở đây nhởi, ăn cơm xong rồi chú đưa quanh xóm đánh phỏm cho vui chứ về làm cái éo gì vội, mi thì…” rồi kéo mình xuống nhà dưới.
Nhà dưới là khu vực bếp núc nối thông với dãy chuồng hươu. Xoong nồi, chày cối, bu gà… nằm lẫn với đống lá ngô trông bừa bộn vãi.
Chú Đoàn bốc nắm lạc trong chum bỏ xuống bàn, với tay nhấc chai rượu trong kệ tủ, vừa lắc lắc vừa bảo “Cấy ni là ngâm nhung hươu đây”. Ngó thấy mấy lát nhung mỏng dính trong chai rượu trong leo lẻo, mình hỏi “Chắc ngâm lần thứ 28 rồi à?” Chú Đoàn trề môi ” Mô, mới được… 6 – 7 nước chớ mấy, chú nếm mà coi, còn ngọt lịm…”, rồi lấy chiếc đũa khều khều miệng chai, lôi ra 1 lát nhung hươu bé như tép tỏi trao cho mình. Hê, nhạt nhạt như nhằn mẩu cau khô, mình gật gù khen ngọt ngọt, nhung nhà nuôi được có khác. Chú nháy nháy mắt “Đã nói mà”.
Ngồi nhâm nhi một lúc thì thấy quần cộc lọ mọ xuống bếp cắm cơm, dáng đi thoăn thoắt, êm như mèo. Thấy mình có vẻ quan tâm đùi trắng, chú Đoàn bảo “Con thứ 2 đó, hắn học lớp 12. Con đầu đang đi lấy lá ngoài đồng với mẹ, chắc sắp về rồi!” Nghĩ thầm, không biết trai làng này đã bao phen đập nhau vì quả đùi trắng kia nhể?
Bất chợt chú Đoàn hỏi “À mà chú mi đã vợ con chi chưa hè?” (chắc thấy mình soi cháu nó kinh quá đấy mà). Mình bảo chưa chú ơi. “Rứa có người yêu chưa? Chắc có rồi hè, nhìn chú mi phong độ ri tê mà”. Làm tí rượu, mặt cũng đỏ và dày thêm vài li nên mình chả giữ mồm, bảo “Khó lắm chú ơi, con mình thích thì nó không thích mình, con thích mình thì mình đang mải thích con không thích mình… đâm ra chả đâu vào mô”. Chú Đoàn vân vê củ lạc, cười hề hề “Mày nói kiểu éo chi tau nỏ hiểu chi cả, he he”. Mình gật gù “Thì đa số gái mà cháu gặp bọn nó cũng thường xuyên không hiểu cháu nói chi cả”. Chú lẩm nhẩm “Chắc rứa”.
Chợt có tiếng xe đạp lạch tạch ngoài sân, ngó ra thì thấy một em gái đang đội loà xoà bó cây ngô trên đầu, mặt mũi không rõ vì lúc ấy đã xẩm tối. Chắc em Thuỷ…
Chap 8 – Ký sự đòi nợ
Mải chuyện không để ý, ngó ra ngoài trời đã tối sầm.
Chú Đoàn hất hàm về phía em gái đang khệ nệ với bó lá ngô trên đầu, bảo con đầu chú đó, hắn mần bên trạm y tế xã. Mình cũng đoán ra Thủy, nhưng thôi kệ “nó”. Ông đến với động cơ trong sáng và thánh thiện là coi chim nhé nàng!
“Eng ạ!”. Bỏ cái mớ lá rậm rạp trên đầu xuống gần chuồng hươu, Thủy chào khách. Mình tia vội tia vàng một cách tổng quan rồi gật đầu “Uh chào em, về muộn em hầy!”. Đánh giá sơ bộ là nom cũng được, da nâu mắt sáng, vóc dáng hiền hòa mặc dù không xinh lắm. Nghĩ thầm, như này cũng đủ cho trai làng oánh nhau rồi. Xinh hơn nữa thì đã chả ở đây.
Chú Đoàn cắt ngang “Đi ra đây ta coi chim”. Mình lẽo đẽo theo ra chái bếp. Nhà có 5 lồng, 3 con họa mi, 1 con khướu, 1 con chích chòe than. Chú Đoàn hạ một lồng họa mi xuống, bảo “Giờ bật điện lên là hắn hót liền cho coi, con ni máu hót lắm!”
Đèn được bật lên, chú Đoàn huýt sáo liu tiu cho nó hót theo. Làm đi làm lại mấy lần con mi vẫn chỉ nhảy choi choi, chú Đoàn lầm bầm, đèo mẹ, mọi khi bật đèn sáng là hót kinh lắm đây. Mình sợ chú ngượng nên chữa cháy “Có khi bựa ni có người lạ nên hắn đột cụng nên”. Chú Đoàn ậm ừ “Có lẹ rứa. Mà thôi, vứt mẹ nó chim chóc đó đã, lên nhà uống chè xanh, tí nựa cơm nước xong coi một thể”
Hai chú cháu kéo cái chõng tre ra giữa sân ngồi uống nước, bắn thuốc lào. Có tí men, chú chém thôi rồi lượm ơi. Chuyện trên trời dưới nước: chuyện đi lính, chuyện đói, chuyện làm ăn rồi chuyện bọn trẻ bây giờ…Chú bảo ” Bọn trẻ bây giờ sống đ.éo có lý tưởng, ý chí chi cả. Nhìn con chú thì biết, đứa nào cũng yếu đuối, hay dựa dẫm vào người khác đâm ra nhợt nhạt lắm. Thời bọn chú đi bộ đội á, say mê lý tưởng, mạnh mẽ mà sôi nổi cực kỳ luôn… À mà mi nghe nói giỏi văn, mi có nhớ bài thơ mô hay hay về thời lính chiến không, đọc chú nghe phát. Chớ tau là tau thích nhất cái chí khí ngang tàng của bộ đội thời nớ…”
Mình xin 5 phút lục lại trí nhớ. Nhấp ngum chè xanh, mình bảo “Để

cháu đọc đoạn ni”. Chú Đoàn gật gù khích lệ, ầy, đọc đi, đọc đi. Mình đọc
“Sau mỗi lần thắng
Những người trấn Đèo Cả
Về bên suối
Đánh cờ
Người hái cam rừng
Ăn nheo mắt
Người vá áo
Thiếu kim
Mài sắt
Người đập mảnh chai
Vểnh cằm
Cạo râu…
Suối mang bóng người
Soi
Những
Về
Đâu ?!”
Chú Đoàn vỗ đùi đánh đét, bảo “Mẹ, hay quá, hay quá! Thơ thằng mô đó?” Mình bảo của Hữu Loan. Chú Đoàn nhíu mắt ” Gớm, đàn bà con gấy mà mần thơ hay thât!” rồi với vào nhà gọi lớn “Con Liên mô, mang cái bút, tờ lịch ra đây để tau chép bài ni lại cấy. Hay thật đó!” Mình bảo chú ơi, Hữu Loan là đàn ông. Chú Đoàn cười hề hề nói, rứa à, tên ái ái mà giỏi hè.
Ngồi một lúc thì Thủy đi ra. Nàng mặc quần lửng, áo phông sát nách, nhìn không ra cô em đội bó ngô lúc nãy
“Mời cha với eng vô nhà ăn cơm, chơ dọn xong cả rồi ạ!”. Chú Đoàn bảo ừ ừ, vô mần đọi cơm đã rồi ta đàm đạo văn thơ sau. Mình nhìn trộm em Thủy phát nữa, cảm hứng thi ca bay sạch…
Ký sự đòi nợ: Chap 9
…Thấy mình len lén liếc trộm em Thủy, chú Đoàn nửa đùa nửa thật bảo “Huy nầy, tuy cái mặt mi nhìn ngu ngu nhưng cách nói chuyện hóm với lại mi vô tư, nên chú quý mi. Đó, nhà chú có 2 đứa con gái đó, mi thích mần rể thì cứ siêng đi lại, có chi tau quyết cho”. Mình gãi gãi đầu rồi tẽn tò nhe răng cười trừ. Chú nói, cười cái đ.éo chi bí hiểm rứa, hay chê con gái chú quê mùa thì nói rấp đi. Mình bảo thôi để cháu đi rửa chân tay cho mát cấy đã, giếng mô chú hè?
Chú Đoàn dẫn mình ra giếng, đưa cho cái khăn mặt mốc đen như bánh đa vừng rồi trở vào nhà. Nước giếng khơi mát như kem. Mùi khói rơm, mùi ai đó gội lá hương nhu, mùi hoa nhài đầu ngõ…thoang thoảng theo gió khiến mình lặng người vì cảm giác thanh bình.
Rửa mặt xong mình thủng thẳng vào nhà dưới. Vợ chú Đoàn đã về, trên tay lủng lẳng túi trứng vịt lộn (chắc mua thêm vì nhà có khách). Hai đứa con gái chú Đoàn lăng xăng kéo ghế, dọn mâm bát, chả đứa nào cười với mình. Chú Đoàn giục ngồi xuống đi, ta làm chén cho ấm chơ cơm bựa ni nỏ có chi mô. À mà giới thiệu với mẹ mi với lại 2 đứa đây là anh Huy, nhà trên thị trấn (rồi bồi thêm) “Nhìn ngơ ngơ rứa chơ giỏi thơ lắm đó”. Vợ chú gắt, ăn với nói vô duyên, ông ngơ thì có, cháu hè! Mình dạ. Hai cô em quay mặt bụm miềng cười.
Bữa cơm có cà muối, canh rau ngót, thịt kho (chắc sót lại từ bữa trưa), đía tép rang với chục trứng lộn. Chú Đoàn lấy chai rượu nhung hươu lúc chiều ra, rót 2 ly nhỏ, miệng hề hề “Thôi mần đi Huy, nhung mới ngâm đó, ngọt lịm!” Mình làm 2 ly, ăn một quả trứng với bát cơm. Chả phải khách khí cơ mà tự nhiên không muốn ăn. Em Thủy vẫn chiến đều, cà cắn rôm rốp nghe rất sinh động. Em Liên chốc chốc lại cúi xuống gầm bàn thò tay đập bốp vào đùi rồi lẩm nhẩm “Muỗi cắn đau quáaa…”. Mình nghĩ thầm bọn muỗi thật là diễm phúc…
Sắp xong bữa thì có ánh đèn pha xe máy dọi thẳng vào sân. Chú Đoàn thì thầm bên tai mình “Bạn của Thủy đó, kệ hắn mình cứ ăn đi”. Thủy và nốt bát cơm, xong bỏ bát đi ra. Chú Đoàn bảo thằng ni mần bên huyện Đoàn (hay thị Đoàn chi đó, chả nhớ rõ) nghe nói săp đi học thạc sỹ rồi đó, giỏi lắm, chi cụng biết”. Mình ừ à cho qua chuyện, rồi ngậm tăm đứng dậy, không quên khen rượu nhung ngọt, uống tí mà tê hết cả rốn. Chú Đoàn với theo “Đạ nói mà…”
Ăn xong chú Đoàn bảo ta lên nhà trên uống nác, nỏ ngại mô.
Nhà trên. Chú khách tầm 27 – 28 tuổi, áo sơ mi đóng thùng, giày đen bóng láng, tóc bổ đôi, cái mũi tẹt dí… đang mần mò với cái Q. Mobile M45 trên tay, đối diện là em Thủy (đã kịp bôi son cho quả môi đỏ sẫm lên, trông như sắp bước ra sân khấu cải lương). Mình và chú Đoàn kéo ghế ngồi chung. Chú Đoàn hỏi thanh niên kia “Bựa ni có đi làm về không cháu?”. Lắc cái đầu bổ đôi cho tóc rẽ ra, (từ nay gọi là Bổ đôi cho tiện) nói, dạ có chú ạ, cuối tuần công việc ngập đầu làm không hết, bao nhiêu là kế hoạch hoạt động, mệt lắm chú ơi.
Trên ti vi đưa bản tin vụ tranh chấp mấy hòn đảo giữa Nhật và Trung, chú Đoàn hỏi bâng quơ “Răng lại gọi là Điếu Ngư hè?”. Bổ đôi bảo, dạ vì hình dáng của cấy đảo nớ giống cái điếu bát hút thuốc lào đó chú, ngày xưa ngư dân Trung Quốc ra khơi đánh cá thường ghé vào đảo nớ nghỉ ngơi hút điếu bát, đó cụng là nguyên nhân nữa chú ạ. Chú Đoàn ghé tai mình bảo “Giỏi lắm đó, chi cụng biết!” Chú Đoàn hỏi tiếp, rứa cấy đảo nớ thật ra là của ai? Bổ đôi gật gù “Một câu hỏi hay và đầy tính thời sự đây…Thực ra hấn là của Nhật chú ạ”. Chú Đoàn thắc mắc, răng lại của Nhật hè? Bổ đôi bảo “Vì cháu ghét thằng Tàu!”.
Mình bảo, cái này chú cứ hỏi Gu gồ là ra cả. Chú Đoàn nhăn trán “Cu Gồ là thằng mô mà biết rõ rứa?”. Em Liên ở trong buồng thò cổ ra bảo bố ơi, nó là mạng internet, chớ thằng mô. Bổ đôi chen ngang “Thằng Nhật hắn nỏ sợ mô, vũ khí với phương tiện của nó hiện đại gấp 5 lần thằng Tàu. Cháu có thằng bạn du học bên đó, hắn viết thư về kể, hàng ngày hắn đi học bằng tài điện ngầm, gọi là Mê trô đó, đi từ Sen ca cu tới Ma đa gát xì ca là 350 cây chỉ hết nửa tiếng đồng hồ. Hiện đại cực kỳ luôn…” Chú Đoàn lại gật gù vào tai mình “Giỏi thật, chuyện mô cụng biết, thạc sỹ có khác!”. Em Thủy cũng gật đầu ra chiều ngưỡng mộ lắm. Mình điên hết cả người..
Chap 10. Ký sự đòi nợ
—————————————————————————-
…Với ánh mắt ngưỡng mộ lộ liễu của Thủy, bàn nước bây giờ đang là show độc diễn của Bổ đôi. Trên ti vi điểm qua tin gì là lập tức bình luận viên Bổ đôi của chúng ta phun châu, nhả ngọc theo. Giọng của chú này to gấp 3 lần giọng biên tập viên Vân Anh, làm mình chỉ thấy hình ảnh loa lóa lướt qua màn hình.
Tivi đưa tin về tình hình động đất ở khu vực thủy điện Sông Tranh, Bổ đôi khề khà “Cái ni dân kêu từ lâu mà quan chức ở trên cứ bình chân như vại, cuối cùng dân chết chứ ai? Ở mình rứa đó, giống như trong tác phẩm Tắt Đèn của Nam Cao có ông quan tên là Bá Kiến khi mô cũng nói câu “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi”, biết chớ có chịu giải quyết mô…”.
Thủy mủm mỉm cười tán thưởng “Eng ni tài thật, chi cụng biết, chi cụng nói được…hihi”
Bổ đôi khiêm tốn “Bình thường, có chi mô em, đọc nhiều thì biết thôi”
Mình nãy giờ ngồi đực mặt như ngỗng ỉa, đếch tham gia được câu nào cho gọi là có hàm lượng chất xám. So với thằng ku này thì trong mắt Thủy, mình đúng là đứa chỉ biết dựa cột mà nghe. Thấy mình có vẻ u ám, chú Đoàn tinh ý nhấm nháy “Ta ra ngoài sân nghe chim hót đi”. Mình lầm lũi đứng dậy đi theo. Hơ, tạm thời tỉ số 1 – 0 nghiêng về đội bạn!
Ngoài sân, em Liên quần cộc đang ngồi trên chõng tre với cái điện thoại. Ngó thấy mình, quần cộc bảo “A, em hỏi tí nè. Răng điện thoại của em tự nhiên khôn...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1047 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục

XtGem Forum catalog