Insane
thì thấy Huyền mặt đỏ như gấc, mồ hôi mướt mát đang uống nước (nom tội tội là).
– Anh….
– Ờ, em đi xe máy à?
– Mô, xe máy động cơ chạy bằng cơm, hihi.
– Trời…xe đạp?
– Chơ răng. Nhân tiện thể dục luôn.
– Nhọc không?
– Nỏ. Em quen rồi mà.
– Uhm…
Mình ngó mãi quả xe cào cào màu ghi xám dựng tơ hơ trước hiên của nàng. Khung xe sờn bạc hết cả sơn, quả yên nhọn và cứng ngắc -6 sau giá đèo hàng là mấy cái bì tải chắc để đựng rau quả. Chắc nàng đi xe đạp để tiết kiệm xăng?
– Anh ơi! Em định duỗi rồi nhuộm màu chi đó. Anh thích màu chi?
Mình đánh giá cao câu hỏi này. Rất cá tính (cá tính theo nghĩa khác số đông còn lại), bởi một đứa hời hợt và ngông ngênh sẽ éo bao giờ thèm hỏi ý kiến người yêu trước khi quyết định thay đổi kiểu tóc hay làm cái gì tương tự (liên quan đến thẩm mỹ). Nó sẽ làm theo ý thích rồi lượn choi choi trước mặt mình ra vẻ “Đây, ngạc nhiên chưa?” rồi nhìn thái độ mình để vênh cái mẹt lên thách thức “Thích rứa đó, mần chi được nhau”!!!
– Có cần thiết phải duỗi thẳng không? Anh thích tóc em tự nhiên…
– Nhưng mùa ni nắng nóng, tóc em hay bông lên nhìn rối lắm.
– Uhm, hay chỉ duỗi thôi, đừng nhuộm.
– Dạ.
– Em cứ làm đi, anh lượn ra chợ mua thức ăn nha?
– Ơ…mẹ và em gái mô mà anh…?
– Nhà anh đi vắng hết, trưa muộn mới về nên anh phải lo cơm nước.
– Tội hầy! Hay để tí em qua giúp anh một tay hè? Có thuê em không?
– Hê, được rứa còn chi bằng. Nhớ đó nha!
Nàng cười không rõ nghĩa nhưng cũng khiến mình sướng tê cả rốn với điệp vụ bất ngờ này.
Ra chợ. Mua 5k cà muối, 60k thịt bò, 20k cá tép đồng về kho nghệ, rau cỏ về nhà vặt trong vườn khỏi mua.
Loanh quanh một lúc rồi quay lại chỗ cũ. Mình đứng ngoài chờ nàng vì éo chịu nổi mùi thuốc làm tóc khai mù như nước đái bò.
Cuối cùng thì Huyền cũng xong. Nàng bước ra với kiểu đầu mới mẻ, trông thanh thoát nhẹ nhàng hẳn (không như vẻ lam lũ lúc nãy).
– Woah, chào nàng Soi Jun Kim nha!
– Hiii, nhìn răng anh? Ngố hầy!
– Khẩu trang với khăn bịt mặt mô em?
– Em để ngoài xe.
– Bịt nhanh lại không anh mất người yêu.
– Anh cứ trêu em, hi hi. À mà anh mua chi về đó?
– Mấy thứ linh tinh. Em nấu hộ anh nha? Anh nấu nỏ ai ăn nổi, với cả nấu xong mệt xừ hấn rồi, anh cụng nỏ muốn ăn nựa!
– Em ngại lắm…
– Nhà có ai mô, trưa mới về mà.
– Uh, xong rồi em về luôn nha, không thì nỏ biết nói với nhà là đi mô cả.
Mừng húm hê hê. Dắt quả cào cào màu xám của nàng gửi chỗ người quen rồi chở nàng về nhà (vừa đi vừa hát bài chưa có khi nào đẹp như hônayay, non nước dâng trào lòng ta mê say…với cả bài éo gì quên mẹ mất oy). Hỏi nàng hết nhiêu xiền, nàng bảo mấy chục (chậc, nỏ biết tiền rau lúc sáng có đủ bù vào không, nhưng thôi, đầu tư cho sắc đẹp là cuộc đầu tư không nên tính tiền. Nhất lại là tiền bán rau).
– Anh ôi…
– Răng em?
– Em run.
– Bình tĩnh đê, có anh lo chi!
Mình vòng tay lần tìm tay nàng để bóp bóp động viên phát cho oách, nhưng chỉ túm được cái găng tay thô nhám éo có tí cảm xúc chi mới nhục.
Vào nhà. Huyền ngồi nghiêm trang và căng thẳng như ngồi trước hành lang bệnh viện đợi kết quả siêu âm. Mình lại gần vòng tay ôm nàng, hôn mấy phát lên má, mồ hôi mặn mặn lẫn với mùi mỹ phẩm từ cái tiệm làm tóc kia, cảm giác ngây ngấy khó tả vãi!
Nàng cười ngượng nghịu đẩy mình ra “Ghê, anh nỏ thấy nóng à?” Mình bảo khô..ô..ô..ng. Khiếp anh tài thật, em nóng kinh lên được, nàng kết luận. Mình hì hục cởi áo sơ mi chống nắng ra cho nàng, bên trong có mỗi cái áo mỏng manh hở cổ, tiện thể dúi đầu vào hít hà liền mấy phát “Hây dà, mùi ni dễ nghiện lắm đó!” Nàng bảo thôi mà, để em nấu cơm khỏi trưa tề. Mình ừ, nhưng cũng kịp thò tay vào khua khoắng mấy vòng gọi là đỡ vã thuốc. Ngực nàng rắn đinh như ổi xanh và mướt mát mồ hôi làm mình đứng hết cả người…
Ký sự đòi nợ – P2
Chap 4.
Công việc chuẩn bị bữa trưa gần như xong, trong lúc chờ Huyền hái ít rau vặt làm nồi canh cho mát, mình lọ mọ ra bờ rào hút thuốc. Vừa bước ra thì đã thấy mấy tay hàng xóm nấp sau bụi chuối một cách bí hiểm. À, éo mẹ lại tổ chức soi hàng đây! Ở quê có cái thói rất tao nhã là hễ thằng nào dẫn bạn gái về nhà chơi thì y như rằng trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông. Sẽ có vài đứa hàng xóm lấm lét giả bộ nhổ rau má hay thậm chí vạch quần đái bậy bên hàng rào để thám thính tình hình.
Mình tiến lại gần hỏi “Các chú làm chi đó, cơm trưa chưa?”
Một thằng thò cổ ra khỏi bụi chuối trợn mắt bảo “Người yêu à? Ở mô đó? Nhìn hàng họ thôi rồi hè!”
Thằng còn lại le lưỡi cười “Khúc mô ra khúc nớ hè, ngực mông nẩy tanh tách, bác lừa gái rành giỏi!”
Bọn chúng nói ông ổng nên mình đồ rằng Huyền nghe thấy, bèn vội lảng sang chuyện khác. Nhưng được vài câu chúng lại chép miệng nắc nỏm “Cái hông nớ là sau ni đẻ con dễ lắm đó, chú rành tài chọn!”
Đèo mẹ, trong khi mình suốt ngày thần thánh hóa tình yêu, suốt ngày soi xét xem người yêu mình tâm hồn thanh cao lãng mạn chỗ nào? Tính cách thâm trầm, sâu sắc đến đâu….thì trong mắt thằng hàng xóm chỉ đơn giản là đứa con gái đó có to mông, rộng háng, đáng đồng tiền không? Mẹ cái lũ xôi thịt đến thế là cùng!
Vào bếp, Huyền hỏi “Mấy đứa nớ nói chi rứa anh?” Mình lạnh mặt bảo à chúng nó khen nhìn em hiền với cả siêng năng. Huyền bảo phét, nói chi em nghe cả rồi!
Hai đứa dọn mâm ra ăn vì nhà chưa ai về. Huyền gọi điện cho bố bảo đang ở nhà bạn gái chơi, chiều hết nắng mới về, bố yên tâm ạ! Nàng khen cơm dẻo, chứ không cứng đơ như gạo “nhà nước” em hay ăn (chỗ nàng hình như thuộc vùng sâu, vùng xa, gạo được cấp phát miễn phí). Mình nghe xong thấy tồi tội…
Ăn xong 2 đứa pha cà phê uống, nói chuyện phiếm được một lúc rồi cãi nhau, mặt nặng mày nhẹ như bao đôi tình nhân khác vẫn thế. Xong làm lành, lại ôm nhau, rủ rỉ chuyện phiếm, trêu chọc….rồi lại quay sang cãi nhau.
Tình yêu ở quê là vậy. Đơn giản, nghèo màu sắc và ít sóng gió (vì chưa kịp chán nhau, chưa kịp “hay ho” đã kết thúc bằng một lễ cưới cập rập). Thi thoảng cũng có đôi trục trặc, nhưng trục trặc vì những lý do thực tế hơn là có những sóng gió, chìm nổi…mang màu sắc lãng mạn.
Như tình yêu của mình và Huyền, nếu không biết cách bày vẽ thêm chắc sẽ lại dập khuôn theo nhưng giai làng, gái làng khác, nhạt nhẽo vô cùng. Đó là những buổi tối điểm danh tại nhà bạn gái. Bắt đầu mài mặt từ 7 rưỡi tối, uống vài cốc chè xanh, xem như chó xem tát ao dăm mẩu quảng cáo Tràng Vị Khang không lo táo bón, Vina ho thuốc ho cho người Việt, rồi ngây mặt nghe các thằng điên khác ăn tục nói phét, thể hiện tầm văn hóa bậc cao của các cử nhân tốt nghiệp Trung tâm giáo dục thường xuyên; chốt lại cuối buổi thằng nào ngồi dai và lỳ nhất là thằng ứng cử viên sáng giá cho chức con rể nhà đó!
Hoặc là kẹp nhau trên xe máy, lượn lờ từ cầu Phố xuống nhà thờ rồi rẽ sang cầu Ngàn Phố mới. Đứng nửa tiếng trên cầu hít bụi, đồng thời vác mặt cho đèn pha xe khác dọi vào, xong ghé vào cái quán nhân trần đá ất ơ nào đó, nói dăm câu vô thưởng vô phạt, chào đứa này, hét tên đứa khác tí rồi…về. Kết thúc một buổi tối cực kỳ hoành tráng và lãng mạn của một đôi uyên ương phố huyện!
Chap 5
Xế trưa nhà vẫn chưa ai về, mình bảo để anh chạy ra đầu ngõ mua hộp sữa chua về ăn cho mát.
Con mụ bán hàng mân mê tờ 20k mãi không đút vào ngăn kéo, mắt hấp háy bí hiểm, chắc câu giờ với mình đây. Đúng như dự đoán, lại hỏi về Huyền của mình.
– Con nớ có phải tên H không? Con ông y bà x trên bến lội không?…Rứa thì biết rồi đó, trước nghe nói theo thằng abc, sau không biết răng bị thằng nớ đá… Nói chung là cũng lăng nhăng lắm, có chi trửa mâm nựa!
Mình thuộc dạng miễn nhiễm với tin đồn, nhất là tin đồn về gái, nhưng nghe xong cũng tức anh ách. Ở quê cứ xác định quen và yêu một đứa con gái thì khỏi mất công thẩm tra lý lịch, vì điều đó đã có đứa khác lo hộ. Khi mà mình chưa kịp biết tên cha mẹ bạn gái thì hàng xóm đã update cho mình biết bố “con nớ” nghiện rượu gia truyền mấy năm, mẹ nó mỗi khi trở trời hắt hơi mấy phát, bà ngoại chiều đến hay oánh bóng chuyền với ai…bla bla…tiếp theo sẽ là một file khuyến mại đính kèm bao gồm tiểu sử các cuộc tình đã qua của đứa con gái “chơi bời” đó…
– Rứa rứa mi yêu cho hay, hay là xác định lâu dài đó Huy?
Con mẹ này vẫn không buông tha.
– Văn nghệ thôi, nhưng mà răng à?
– Ừ, văn nghệ thì được. Tưởng mi xác định…
Đấy, ngay cả việc lấy ai, chọn ai để làm vợ cũng đã có đứa mả mẹ khác lo hộ ta, sướng vãi! Mình cầm mấy hộp sữa chua mà như Trần Quốc Toản vân vê quả cam tàu trong tay, suýt nữa thì bóp nát nhưng nghĩ tiếc 18k nên thôi!
… Hai đứa ăn sữa chua với xoài xanh. Không đút cho nhau vì già rồi, nhìn cải lương bỏ mẹ. Huyền trầm trồ mãi với bức tranh do ex vẽ tặng mình treo trên tường. Chị nớ tài thật, giỏi thật. Vẽ đẹp ghê! Anh có tiếc khi 2 người không lấy được nhau không?
Mình bảo cũng hơi tiếc tiếc. Huyền nghiêm mặt bảo tiếc quá đi chớ, chị nớ giỏi rứa tê mà, nỏ bù cho em, chi cụng dốt cả!
– Nhưng có khi dở dở dang dang lại tốt hơn, vì lấy nhau rồi ở với nhau lâu có khi chị nớ lại vỡ mộng với anh thì dở ẹc (mình nói rất thật).
– Răng lại vỡ mộng?
– Cuộc sống cơm áo gạo tiền nỏ đơn giản mô em. Khi yêu người con gái kính phục người đàn ông về sự hiểu biết. Khi sống với nhau người con gái khinh nhờn người chồng vì sự hiểu biết ấy không thể biến được thành tiền đủ để nàng đi chợ mỗi sáng.
– Híc, nghe anh nói bi kịch quá.
– Uhm, bởi anh tự biết trong mắt người khác mình đang đứng ở khoảng nào. Xét ở góc độ nào đó thì anh là một kẻ thất bại. Tình yêu, sự nghiệp và cả những mối quan hệ…với anh đều ở mức làng nhàng, không đủ để to mồm mỗi khi họp lớp chứ chưa nói đến là chỗ dựa cho ai đó!
– Ôi Huy…chưa khi mô thấy anh nói với em như ni cả…
– Chết cha, có thể anh say sữa chua mất rồi, lảm nhảm quá à?
– Nỏ phải! Mà em thấy anh suy nghĩ khác với những điều anh hay thể hiện.
– Ờ, em cũng sẽ phải nhìn anh bằng đôi mắt của người khác thôi. Một người bình thường dễ lẫn vào đám đông. Một đứa ngồi ở quán nước đầu bến xe huyện từ sáng đến trưa không ai mặn mà, một đứa bỗng dưng chuyển sang làm nghề xe ôm cổng chợ cũng nỏ khiến ai thắc mắc… Nói tóm lại nếu em thực tế thì em sẽ phải chọn người khác, ví dụ như…
– Thôi anh ơi….Em nỏ muốn anh Huy như em đang thấy. Đừng làm em buồn…
– Tại bựa ni anh điên điên, em đừng chấp!
– Ừ điên thật đó, thôi nằm xuống em bóp đầu cho, toàn nói linh tinh chi mô…
Chap 6
Ôm nhau một lúc, nàng đẩy mình ra bảo khiếp người em mồ hôi chua lòm mà anh không nghe chi à? Mình cười, bảo nỏ nghe chi, chỉ nghe phê, rồi đưa cho nàng cái áo phông (mà mình hay mặc đá bóng).
Huyền nhíu mắt “ Tắm á?”
Mình ừ, tắm cho mát, nhà có ai mô mà sợ.
10 phút trôi qua, trong nhà tắm vẫn tiếng nước róc rách như trêu ngươi. Mình gõ gõ cửa hỏi “Xong chưa?”
Nàng nói vọng ra (giọng nhấm nhẳng) “Chưaaa” (đúng là tắm lâu như… đàn bà )
Rồi nàng cũng bước ra. Tóc thả lòa xòa sau gáy, quả áo phông cầu thủ rộng thùng thình trông hơi tếu, da cổ lộ ra trắng mướt mát.
– Răng rồi?
– Mát chớ răng, hỏi vô duyên!
– Hê, nhìn ri ai chịu được! Để anh lau tóc cho nha?
Mình đi lấy cái máy sấy tóc với khăn mặt, xong vừa sấy vừa lau tóc cho nàng. Mùi hương dầu gội b...

1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1052 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục