XtGem Forum catalog
a anh

Anh như một cơn gió nhẹ nhàng đến bên em

Anh khiến trái tim em cảm thấy ấm áp, hạnh phúc như em đang ở nơi đó

Cơn gió là anh, đưa em đi đến khắp mọi miền

Cả cuộc đời này, em có thể đến bất cứ nơi đâu

Chỉ cần nơi đó có bàn tay của anh…

…Nắm lấy tay em…

…Nắm lấy định mệnh của chúng ta…

Pháo hoa nổ trên bầu trời, màu sắc rực rỡ lung linh sáng cả bầu trời đêm, tưởng rằng pháo hoa đang rơi từ trên trời xuống đất vậy. Tú Phong và Hương Ly dừng lại nhìn pháo hoa vài phút. Cứ ngỡ chỉ có hai người đang đứng dưới bầu trời đầy pháo hoa kia vậy. Họ vẫn nắm tay nhau không rời, để cho pháo hoa kia rơi xuống tay họ, rơi xuống trái tim họ…

Tú Phong kéo Hương Ly về phía bệnh viện. Họ chạy lên phòng thì thấy Ngọc Thuỷ đang nằm đó nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, đôi mắt đẹp của cô bé phản chiếu lại hình ảnh pháo hoa rực sáng. Nghe tiếng động, cô quay lại cười tươi khi thấy hai người thân yêu:

“Anh Tú Phong, chị Hương Ly, hai người cùng đến ư?”

“Đừng ngồi dậy, cứ nằm đó đi.” – Hương Ly vội chạy đến chỗ Ngọc Thuỷ.

Ngọc Thuỷ định ngồi dậy nhưng nghe Hương Ly nói vậy thì vẫn nằm, dẫu sao nằm lại nhìn pháo hoa rõ hơn.

“Pháo hoa đẹp quá, anh chị nhỉ?”

“Ừ rất đẹp!” – Tú Phong và Hương Ly vừa nhìn pháo hoa vừa đáp.

“Giá mà lúc nào pháo hoa cũng sáng thế này.”

“Sao em lại mong như vậy?” – Hương Ly ngạc nhiên.

“Bởi vì em thích nhìn thấy ánh sáng!” – Ngọc Thuỷ cầm viên rubi trên chiếc vòng cổ của mình lên.

Hương Ly và Tú Phong lặng đi không nói được gì. Câu trả lời đó của Ngọc Thuỷ hàm ý muốn nói rằng cô bé muốn cuộc đời mình luôn tràn ngập ánh sáng, cô bé sợ căn bệnh một ngày nào đó sẽ mang ánh sáng đi và khiến cô bé chìm vào bóng tối. Hương Ly nắm tay cô:

“Chị cũng thế, Thuỷ ạ.”

Ngọc Thuỷ nhìn Hương Ly, nắm chặt tay cô:

“Chị Hương Ly, ai gây ra vết thương trên mắt chị vậy?”

“Chị không biết, hồi đó chị còn quá nhỏ…” – Hương Ly vẫn cố cười nhưng là một nụ cười buồn.

“Nhất định chị sẽ tìm lại ánh sáng, chị thiệt thòi quá. Kẻ đó độc ác thật đấy, nếu em không bị bệnh em sẽ cho kẻ đó một trận luôn, em cũng thích học võ lắm đấy.”

Tú Phong mỉm cười, vỗ vai Ngọc Thuỷ:

“Thuỷ tốt bụng ghê à, thế này thì bảo vệ chị Hương Ly giỏi hơn anh đấy!”

“Tất nhiên, anh đừng có thèm bảo vệ chị ấy. Em sẽ là bạn thân của chị ấy hơn cả anh, chị nhỉ?”

“Á à dám phản bội anh theo phe người khác à, anh mách bố mẹ bây giờ chứ bộ.”

“Anh cứ mách, bố mẹ em về rồi, mai mới đến cơ. Em thích chị Hương Ly hơn anh nhiều, hehe!”

“Em dám…” – Tú Phong làm bộ tức giận nhưng trong lòng lại rất vui, còn Hương Ly thì chỉ biết cười.

Pháo hoa trên trời giòn giã như tiếng cười của họ vang trong đêm…

Pháo hoa đã hết, Hương Ly và Tú Phong quay về để chuẩn bị mai vẫn phải đến trường. Về đến nhà cũng đã gần 1h sáng rồi, cả nhà đều ngủ hết cả. Mọi thứ giờ thật là yên tĩnh. Hương Ly cởi cái áo khoác của Tú Phong đưa cho cậu:

“Vào nhà ấm rồi, trả cậu cái áo này!”

“Cứ nhận lấy đi!” – Tú Phong bỗng cười nhưng ánh mắt thì có vẻ rất “gian”.

“Hả? Nhận làm gì chứ?”

“Chỉ cần giữ nó thì cậu sẽ không bao giờ quên tớ được!” – Tú Phong cười rồi chạy ngay.

Hương Ly đơ người ra rồi quay ngay lại, nắm lấy áo Tú Phong:

“Định chạy đằng trời, vừa nói cái gì vậy hả?”

“Á á tớ có nói gì đâu, trời ơi ai cứu tôi cái nào!” – Tú Phong kêu ầm lên.

“Nói nhỏ thôi, mọi người dậy bây giờ!”

“Không nói nhỏ, nói to để còn chạy được chứ. Cứu tôi…”

“Này thì cứu!” – Hương Ly luồn ra trước mặt Tú Phong và hôn cậu một cái lên má.

Khỏi nói Tú Phong bất động thế nào, căn nhà không một tiếng gì chỉ có cậu đứng trơ ra đó. Còn Hương Ly thì cười:

“Đã lần đầu rồi thì cho thêm lần thứ hai để nhớ lâu hơn, hehe!” – Rồi cô cầm cái áo của cậu chạy vù lên nhà.

Tú Phong ngơ ngẩn mãi rồi cũng tỉnh ra, cậu mỉm cười nhìn về phía cầu thang:

“Cám ơn đã không quên tớ!”

Cậu đâu biết rằng không phải điều gì cũng là mãi mãi…

“Ôi trời hôm qua cậu chủ đi đâu vậy?” – Sáng ra Cường (anh chàng giúp việc của Tú Bình) và Lan đã hỏi han Tú Phong.

“Bận thì đi thôi, hai người có gì ăn không?”

“Sao lại không có nhỉ? Mời cậu chủ ăn sáng, phu nhân đang đợi, ông chủ đi rồi!”

“Phu nhân?”

“Còn ai vào đây nữa, mẹ kế cậu ấy!”

“Xin hai người đó, làm ơn đừng gọi phu nhân nữa, cứ kêu họ tên ra cho tôi. Bằng tuổi tôi đó!”

“Ừ ừ thì Hương Ly, mau ra ăn sáng đi.”

Tú Phong bước vào bếp, Hương Ly đang ngồi chén miếng bánh mì:

“Chào buổi sáng con trai!”

Suýt tí nữa Tú Phong ngã rầm một cái. Nhưng cậu vẫn cố bình thản và ngồi vào bàn:

“Vâng chào mẹ!”

Hương Ly bỏ ngay miếng bánh ra:

“Tú Phong lại lạnh lùng rồi, con trai mẹ thật là…”

“Thôi đi, ai là con trai cậu?”

“Vừa gọi người ta là mẹ đó thôi!”

“Cậu…” – Tú Phong gầm gừ rồi cầm cái bánh lên ngoạm.

“Hì giận rồi à? Thôi mà đùa tí thôi, tớ chẳng thèm làm mẹ cậu đâu.”

“Chẳng thèm hay thèm cũng được.”– Vẫn “lạnh lùng như con thạch sùng”.

“Làm mẹ cậu lại phải chăm sóc cậu thì mệt.”

“Này!” – Tú Phong đang uống nước đập bộp cái cốc xuống bàn một cái – “Ai cần cậu chăm sóc?”

“Thôi mà, đã bảo đùa xíu thôi, cậu giận tớ thật à? Không phải vì…” – Hương Ly véo má Tú Phong một cái.

“Thôi con lạy mẹ, ăn cũng chẳng yên!” – Tú Phong cầm miếng bánh lên đi luôn ra khỏi nhà, vừa đi vừa ăn cho xong.

Hương Ly bật cười rồi cũng đứng lên đi theo cậu. Nhưng cậu đi nhanh quá, có vẻ giận thật rồi đây. Ôi chán chưa, tên Tú Phong này mà giận thì mình tính sao đây? Đang cười Hương Ly xị mặt xuống, đi theo Tú Phong như một tên trộm vậy, cứ đi đằng sau không dám đi trước. Cô đâu biết rằng cái tên kia chỉ giả vờ giả vịt, hắn ta đang cười tủm tỉm trêu cô kia chứ. Cuối cùng Tú Phong buộc phải quay lại:

“Nào đi nhanh lên, làm gì cứ như ăn trộm thế?”

“Ơ thì…”

“Con không thèm giận mẹ đâu, mẹ có đi nhanh lên không cho con nhờ!” – Tú Phong chìa tay ra.

Thấy cậu như vậy Hương Ly cũng chẳng ngại ngần gì nữa, nắm lấy tay cậu để cậu kéo đi nhanh hơn. Đường phố buổi sớm vắng vẻ chỉ có vài người qua lại, chính vì thế mà cả hai nghe rõ những tiếng của mấy đứa con gái đi đường:

“Trông kìa, hai người kia đẹp đôi nhỉ?”

“Lạy Chúa, anh kia đẹp trai thế! Phúc cho chị kia đấy.”

“Còn chìa tay ra cho nắm nữa, eo ôi ước gì anh đó là bạn trai mình.”

“Mày thật là, trông cái mặt non choẹt cỡ học sinh lớp 10 kia định làm “máy bay bà già” cho nó đó à? Nhìn người cũng không biết nhìn, anh anh cái gì chứ.”

“Ôi dào ôi trẻ hơn tao mà đẹp trai thế kia tao cũng thích. Tao ghen tỵ với cô bé quá!”

Hay mấy đứa con trai cũng chẳng khác gì:

“Ôi tao đẹp trai vậy mà thằng đó còn đẹp trai hơn! Tao ghen tỵ đó!”

“Bạn gái nó xinh dã man nữa, cặp đôi trời sinh à nha.”

“Tao muốn thế chỗ cái thằng đó, sao bạn gái nó đẹp vậy cà? Bạn gái mình cũng thua.”

Hương Ly nghe vậy thì xấu hổ đỏ cả mặt, cái gì mà bạn gái ở đây chứ? Cô định rút tay ra nhưng Tú Phong vẫn cứ nắm chặt lấy tay cô, còn nói:

“Muốn mấy thằng đó ra thế chỗ tớ không?”

Hương Ly chẳng hiểu sao lắc đầu ngay được, là do tụi con trai đó không đẹp bằng Tú Phong hay là cái gì đây? Tú Phong lại được dịp cười, cậu cứ thế nắm tay cô đi trong những ánh mắt ghen tỵ của người khác. Cô lại cảm thấy vui, cái nắm tay của cậu chỉ là cái mác “bạn thân” nhưng vẫn có gì đó ấm áp và đầy yêu thương.

Chẳng ai biết ở phía sau vẫn có bóng người đi theo, khẽ cười:

“Yên tâm đi sẽ có thằng này ra thế chỗ!”

Cổng trường B. đã tụ tập đông đủ lớp 10E. Hương Ly bỏ tay Tú Phong ra liền, chạy về phía lũ bạn:

“Mọi người đến sớm thế?” – Cô đã càng lúc càng quen lớp học này.

“Phải sớm để còn đi chơi chứ, ngày nghỉ kia. Có cái lớp nào Tết dương lịch cũng đến như cái lớp này đâu, haha!” – Mấy đứa nói.

“Đúng rồi đấy, lớp 10E này là chăm chỉ nhất luôn, đừng có nghĩ là lớp nổi loạn lười biếng nhá.” – Lớp trưởng hưởng ứng.

Hương Ly mỉm cười đứng ra chỗ các bạn gái, còn Tú Phong đi ra phía BOD. Mấy anh chàng của nhóm vẫn vậy, duy chỉ có Hoàng Vũ hôm nay hình như khang khác…

Cả lớp lục đục kéo nhau vào trường. Bác bảo vệ biết hôm nay có lớp đến nên bác cũng đến để mở cửa, trường B. sướng hơn trường H. ở đoạn có bác bảo vệ hiền và vui tính, không cáu gắt việc ngày nghỉ cũng phải đến thế này chứ ở trường H. là còn lâu mới được thế. Cả lũ kéo nhau lên lớp, lúc này bàn ghế đã chồng chéo hết ở một góc để lại một khoảng sàn rộng. Mấy chục đứa ngồi bệt ra sàn, trải tờ giấy A0 to đùng ra. Đứa thì bắt đầu vẽ chì, đứa pha màu bột, đứa lấy nước làm màu nước, đứa chuẩn bị màu sáp, đứa gọt bút chì, đứa lấy tẩy,…Dù rằng rất ồn ào nhưng lại vui. Đến BOD cũng hăng hái giúp các bạn để hoàn thành được bức tranh. Mà BOD vẽ đẹp chẳng kém ai, nhất là Thiên Duy, Tùng Lâm, Hoàng Vũ, còn Tú Phong và Bảo Nam lại tô màu đẹp. Hương Ly tự dưng nhận ra rằng: có nhiều người dù rằng về khoản học các môn chính như anh văn toán thì lại chẳng giỏi nhưng cứ về nghệ thuật thì họ lại rất giỏi. Cô cũng từng đọc một cuốn sách nói rằng đa phần những ai mà học không tốt, lúc nào cũng thích nổi loạn họ lại sống tình cảm, vui vẻ, đặc biệt là rất giỏi về nghệ thuật, thể thao,…Và lớp 10E là một điển hình. Dù là cái lớp nghịch nhất trường nhưng vẫn được giao cái trọng trách vẽ bức tranh chào mừng kỷ niệm 20 năm thành lập trường. Quả thực, bức tranh này xét về tiêu chuẩn hội hoạ thì chẳng đẹp gì, nhưng đảm bảo ai nhìn cũng cảm thấy đẹp vì nó rất chân thực. Nó không vẽ “tâng bốc” một ngôi trường yên bình, học sinh chăm ngoan, giáo viên hiền lành mà nó vẽ lại đúng cảnh một ngôi trường “tưng bừng” những vết tích của lũ học trò “nhất quỷ nhì ma”, học sinh thì chạy tứ tung khắp sân trường đùa nghịch với nhau, giáo viên thì bất lực trước đám học sinh. Nếu như là học sinh ngoan hay một thầy cô giáo tốt ở trường H. chẳng hạn, ai cũng sẽ khó chịu về bức tranh này nhưng với lớp 10E, cái gì cũng chân thật, đúng với lứa tuổi học trò, tranh vẽ cũng phải thật chứ không thể “bịa” được.

Có lẽ, Hương Ly đã cảm thấy vui hơn về ngôi trường cũng như lớp học này. Cả lớp cô cũng vậy, cũng rất vui vì được đùa nghịch, nổi loạn như thế. Ai nấy vừa vẽ vừa cười, vì càng vẽ lại càng nhớ thêm được những kỷ niệm vui, dẫu cho lớp 10 có lẽ sẽ không nhiều kỷ niệm cho lắm.

Nhưng, cuộc vui ấy không được đến phút chót…

Tiến đang loay hoay tẩy tẩy cái nét vẽ nguệch của cậu ta thì bỗng có ai đó đập vào vai khiến cậu ta giật mình:

“Hả? Hoàng Vũ, có chuyện gì thế?”

“Nhờ cậu một việc được không, cậu chạy nhanh hơn tôi mà.”

“À ừ cậu cứ nhờ đi!” – Tiến gật đầu ngay, dù cho là Hoàng Vũ có muốn nhờ hay ra lệnh thì cậu ta cũng phải làm thôi, cả trường này ai mà không sợ Hoàng Vũ chứ?

“Tôi đang cần băng dính để dán lại cái tờ giấy này không nó bị nát, cậu xuống phòng Đoàn đội lấy giùm tôi được chứ. Phòng không khoá đâu.”

“Ôi xời chuyện nhỏ, phòng Đoàn đội ở ngay tầng dưới, đợi mấy giây nhé!”

“Ừ nhanh lên.” – Hoàng Vũ nở một nụ cười, nhưng có ai nhận ra sự thâm hiểm trong nụ cười đó. Cậu quay lại, nhìn cô bạn đang cặm cụi vẽ không hay biết gì.

Tiến chạy xuống phòng...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1622 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục