Bỏ cả kì thi quan trọng, hắn trở về nước.Thế nhưng, một sự cố xảy ra đột ngột, hắn về trễ hơn dự kiến ba ngày. Quá muộn rồi… Hắn chỉ có thể đặt trước mộ ông ấy vòng qua tưởng niệm.
-Ông ấy không cần đâu!
Trọng xé nát vòng hoa của Luân.Sau đó Trọng túm lấy áo Cát Luân ghì chặt vào ngôi mộ. Cát Luân bực dọc xô Trọng ra, lạnh lùng nói:
-Mày muốn gì?
-Tại sao mày còn trở về đây làm gì nữa?
-Tao đã số gắng trở về sớm,nhưng có một sự cố…
-Đừng biện minh!
-Mày nói gì cũng được.Đối với tao không quan trọng.Chúng ta đối đầu bao năm qua cũng đủ rồi.Tao không đấu với mày nữa.Tao chỉ cảnh cáo mày, nếu một mai chúng ta ở hai trận tuyến, tao sẽ phải buộc tội mày. Dù mày là anh trai tao, tao vẫn sẵn sàng gạt bỏ tình thâm đại diện cho cán cân luật pháp trường trị mày. Mày là tội phạm,còn tao là luật pháp. Hãy nhớ đó.
-Mày tuyên chiến với tao phải không?Mày đủ tư cách sao,Cát Luân?Nếu không phải vì mày là em trai tao, tao đã giết mày lâu rồi.Mày tưởng mày ngon lắm à?Mày lầm rồi.Mày hãy chóng mắt lên mà xem tao giẫm nát mày như một cọng cỏ. Sẽ có một ngày mày quỳ lụy dưới chân tao. Lúc đó cũng đã muộn rồi. Tao sẽ chóng mắt coi mày còn cao ngạo được bao lâu,tao sẽ chóng mắt coi pháp luật của mày có cứu được mày hay không đây.
Trọng đá vòng hoa đi.Gã lướt qua Luân với sự thất vọng và hụt hẫn….
Từ bé,Trọng chỉ có một mình. Hắn được cha dạy dỗ để làm người thừa kế ông. Sự hà khắc của ông biến cậu bé nhút nhát phải giấu đi con người đầy tình cảm sâu bên trong và phải học sống bằng lí trí.Hắn rất mong có anh em.Khi biết mình có một đứa em trai,mà đó lại là kẻ mà lâu nay hắn làm mọi cách để vượt qua một cách công bằng. Tuy đối đầu với Cát Luân,nhưng hắn thích sự thông minh và bản lĩnh của cậu ta. Giờ đây,khi biết đó là em trai duy nhất của mình,hắn vui lắm… Cha hắn không cho phép hắn nhận lại Cát Luân vì không muốn Luân bị cuốn vào guồng máy của những người trong giới giang hồ. Ông tìm mọi cách bảo vệ nó. Dũ Trọng tôn trọng quyết định của cha. Hắn thật sự yêu quý em trai mình. Là người trong giới giang hồ, hắn có cách thể hiện sự yêu thương của hắn,thế nhưng sự vô tình của Luân… khiến hắn phẫn nộ! Ngay ngày đưa tiễn cha về miền đất lạnh Luân cũng không chịu có mặt dù rằng Luân đã biết sự thật về thân thế mình
và tình hình nguy cấp của cha. Ngồi bên giường bệnh của ông,hắn đã khóc khi cha nắm tay hắn mà gọi tên Cát Luân… Hắn nhìn từng giây đồng hồ trôi qua với hy vọng cách cửa kia bật mở và Cát Luân bước vào… Nhưng không. Cát Luân đã thờ ơ quay lưng với thâm tình chỉ vì lòng ích kỷ nhỏ nhen.Điều đó khiến hắn hoàn toàn sụp đổ niềm tin với Cát Luân, lòng yêu thương đổi thành oán trách.Hắn muốn Luân phải rơi vào bùn lầy và van xin hắn như một con chó ghẻ.
Luân nào hay những suy nghĩ của Trọng.Hắn vẫn tự tin đến mức coi trời bằng vun.Để rồi, hắn rơi vào cái lưới giăng sẵn khá tinh vi của Trọng.Hắn ta đã quá xem thường khả năng của Dũ Trọng.Trọng đã khiến hắn phải trả giá cho thái độ của mình,Trọng đã biến hắn trở thành con rối ngoan ngoãn bằng cách buộc hắn làm nô lệ của Heroin, của thuốc phiện.Bi kịch của Cát Luân chỉ mới bắt đầu…
Mẹ Luân qua đời sau một cơn tai biến đột ngột vì tức giận Cát Luân.Hắn cũng đã cố gắng từ bỏ một thời gian nhưng rồi cũng chịu thua. Cơ ngơi mẹ để lại theo hắn mà tan hoang.Cát Lan phải nghỉ học giữa chừng đi làm cung phụng hắn.Để rồi một ngày bị… đàn em của Bảy Cảnh cưỡng hiếp.Cô bé đã có ý định tự sát ,may nhờ Trọng phát hiện.Trọng đã đưa cô bé vào làm ở một nhà hàng để làm chân tiếp tân nho nhỏ, sau đó, tình thế đưa đẩy cô bé mười sáu tuổi ấy trở thành một cave hạng sang của nhà hàng. Trọng chỉ vô tình. Thế nhưng Cát Luân cho rằng mọi chuỵên đều có sự sắp đặt của Trọng.Chính Trọng đã phá hoại cuộc đời và sự nghiệp của hắn,hại chết mẹ hắn và đẩy em gái hắn phải đi đến bước đường này.
Sự xuất hiện của Thiên Thiên đã nảy sinh trong đầu hắn ý nghĩa trả thù cũng đê tiện không kém gì những gì Trọng đã làm với hắn.Hắn sẽ tiếp cận cô bé, dần dần khiến cô bé yêu mến hắn.Hắn sẽ dụ dỗ cô bé đi vào con đường bùn lầy như hắn,sẽ là nô lê của ma túy như hắn.Và cô bé sẽ không còn lối thoát.Hắn sẽ chiếm lấy của cô bé ngây thơ ấy những gì quý giá nhất.Khi đó hắn sẽ lặp tức bỏ rơi cô bé.Hắn sẽ hả hê trong chiến thắng khi Trọng và người hắn yêu rơi vào đau khổ. Trọng sẽ phải khóc, sẽ phải đau đớn như chính nỗi nhục mà Trọng đã gieo xuống cuộc đời hắn…
Vậy mà…
Nhìn nét đáng yêu của Thiên Thiên lúc ngủ trong lòng hắn…hắn không kiềm được cảm giác yêu thương… Cô bé đang ngủ rất say… Lúc này đây,hắn có thể dễ dàng chiếm lấy thân xác ai kia… Hắn nhìn cô nhóc, yêu thương và cả đam mê… Hắn muốn…
“Không!Mình không thể làm vậy.Không thể được!”
Hắn đặt cô bé xuống và đứng lên.Hắn đấm đá vào gốc cây.Hắn đập đầu vào thân cây.Hắn cố đuổi xua con quỉ hèn hạ trong con người mình…
“Thiên Thiên vô tội!Cô bé không liên quan đến hiềm khích giữa Tiêu Dũ Trọng và mình.Kẻ đáng chết là thằng khốn đó chứ không phải Thiên Thiên. Cô bé vô tội… Cát Luân,mày thật là một thằng tồi!”
Thiên Thiên choàng tỉnh lúc nửa đêm khi cảm nhận cái lạnh thấu người thấm vào da thịt. Chung quanh,cảnh vật trở nên nhạt nhòa ẩn hiện trong sương. Cô nhóc nhìn qua nhìn lại và bất chợt lo lắng vì không thấy Luân đâu nữa.
-Cát Luân…
Thiên Thiên đứng lên và tìm kiếm chung quanh,thế nhưng tuyệt nhiên không thấy Cát Luân hay bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện của hắn…
Lúc này, Thiên Thiên chỉ biết đi theo linh cảm mà đi…
Đêm ấy là trăng tròn.Có một loại hoa màu tím nở thành từng chùm đẹp lộng lẫy trải đầy hai bên đường mà Thiên Thiên đi qua. Cô nhóc ngắm nhìn chúng với một ánh nhìn lạ lẫm…
-Có khi nào là hoa mặt trăng mà anh Luân từng nói tới không nhỉ?
Không biết đường nào khác để đi, Thiên Thiên đã chọn lần theo ánh sáng của trăng và những bông hoa kia để đi.Suốt đường đi Thiên Thiên cảm nhận được ai đó đang đi theo từng bước chân của mình…
-Cát Luân, đừng giỡn nữa. Em sợ lắm! Trò đùa của anh đang khiến em nổi cáu đấy. Quê là khó “huề” đó nha!
Cô bé hét lên giữa đêm tối như vừa độc thoại với chính mình, vừa cố gắng xua đi nỗi sợ…
Thế rồi, một con đừơng với một dãy bậc thang-dấu hiệu sự tồn tại của bàn tay con người-hiện ra trước mắt Thiên Thiên… Ngay bậc thang đầu tiên là một phiến đá cổ khá to với những đường nét trạm trổ khéo léo. Nó bị phủ đầy bụi và bị dây leo quấn đầy chung quanh, che hết cả chữ. Cô nhóc bước tới và đưa tay gạt mớ dây leo ra để xem phiến đá viết gì.
-Đền thần Cá Vàng!
Cô bé lập tức chạy như bay lên phía trước.Con đường khá dài và lắc léo…
“Có thể anh ấy ở đó cũng nên.Có thể anh ấy đã nhân lúc mình ngủ say mà đi dò đường trước chăng? Và cũng vô tình tìm thấy khu đền cổ này?”
Cuối cùng Thiên Thiên cũng đặt chân lên thềm của chánh điện của ngôi đền. Chung quanh vẫn im lìm không một bóng người hay dấu hiệu con người… Thiên Thiên thất vọng…
Thiên Thiên ngước nhìn lên rồi đảo mắt nhìn quanh. Đền Cá Vàng là một ngôi đền nhỏ, nằm heo hút giữa rừng, tránh xa mọi sự bon chen của lối sống xô bồ xô bộn ngoài kia.Thiên Thiên càng thất vọng và lo lắng khi thấy ngôi đền hoàn toàn không có bóng dáng một ai. Nó cũng chẳng hề có dấu hiệu của con người. Cô bé thấy điều đó qua lớp bụi dày cả tấc và một hệ thống mạng nhện văng đầy như thiên la địa võng…
Thiên Thiên vừa định quay gót trở ra thì…do quá vội vã nên đã vô tình khởi động cơ quan. Đất dưới chân cô nhóc rung chuyển mạnh.Thiên Thiên chưa kịp hiểu ra chuyện gì xảy ra thì đã bị hụt chân lọt xuống.May thay tay cô bé vịn lại được vào một mép đá, thế nhưng mõm đá ấy lại sắp sứt ra… Từ từ… Từ từ…
-Luân ơi,cứu em!
Một cánh tay chụp lấy cô khi hòn đá vừa rơi ra. Đó là bàn tay hết sức chắc chắn và đầy tin cậy…
-Hậu đậu.
-Anh Luân. Đúng là anh đã ở đây.
-Nào, đưa tay kia đây.
Luân kéo Thiên Thiên lên.Khi lên được bên trên, cô nhóc ngó mắt xuống dưới rồi chợt rung mình trước một dãy chông sắc nhọn bên dưới. Cô bé thở phào nhẹ nhõm sau cái chết trong gan tất kia…
-Xém chết.Xem kìa, bên dưới toàn là chông.
-Đến nơi thờ cúng mà chạy lon ton như con khỉ. Nếu không ai cứu thì sao?
-Không ai thì anh sẽ cứu.Lo gì? Thiên Thiên trả lời bằng thái độ cáu kỉnh.-Mà anh nè, đây có phải là đền thần Cá Vàng không?
-Có lẽ là nó. Truyền thuyết về ngôi đền là có thật.
-Và… cả những câu chuyện li kì về nó? Về việc nếu hai người nam nữ cùng ở bên nhau vào đêm trăng tròn trong ngôi đền này…
Không hẹn hai đứa nhìn nhau. Họ nhìn nhau trong nhiều giây… Thật ngớ ngẩn khi tin vào một truyền thuyết nào đó,thế nhưng câu chuyện ấy vẫn khiến cả hai lúng túng, bối rối…
-À …chắc truyền thuyết không có thật đâu.Thiên Thiên nói.
-Ừ, chỉ là truyền thuyết thôi mà.
-Ừ.
Thiên Thiên trả lời rồi quay mặt đi. Cô nhóc không muốn Cát Luân nhận ra cái nhìn hết sức miễn cường bên cạnh tiếng “Ừ” thật khẽ của cô… Cát Luân biết chứ,nhưng hắn chọn cách phớt lờ đi. Một lúc, Thiên Thiên lấy lại cân bằng rồi quay qua hỏi hắn:
-Sao lúc nãy anh bỏ em đi đâu vậy?
-Anh đi dạo một chút.
-Làm em lo lắng vì tưởng anh bỏ em mà đi trước rồi. Bị lạc nhau là khóc luôn đó.
Cát Luân nhìn Thiên Thiên rồi khẽ cười với cái nhìn có chút nghi ngờ:
-Có bao giờ em khóc chưa?
-Rồi chứ. Em có phải là cỗ máy đâu. Ai mà không khóc? Hồi nhỏ em lì lắm nên dì Linh đánh hoài. Mỗi lần đau là mỗi lần khóc thét lên.
-Còn khi em lớn lên thì sao? Có vẻ như cuộc sống của em quá hoàn hảo để không bao giờ phải khóc.
Thiên Thiên nhìn hắn bằng thái độ nghiêm túc. Có lẽ trong mắt Cát Luân cuộc sống của cô chỉ có một màu hồng.Chính vì thế mà Luân mới nói vậy…
-Không đâu anh.
Thiên cười buồn rồi lắc đầu…
-Khi anh nhìn vào một tảng băng,cái anh thấy chỉ có một phần, hai phần còn lại chìm dưới mặt biển. Có lẽ với anh, cuộc sống của em quá tuyệt vời, bởi vì nó cân bằng. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó hoàn hảo. Cũng đã có những thứ khiến em bận tâm và đã có lúc nó khiến cho em ước gì mình còn bé con như xưa để được vùi đầu vào gối mà khóc. Nhưng không anh à. Em chưa hẳn là người lớn, nhưng tuyệt đối không còn là đứa trẻ. Em đã học cách kiên cường,mạnh mẽ, em đã học cách không bao giờ phải rơi lệ. Để không hèn yếu, để không tự bi lụy hóa cuộc sống của mình.
Luân vẫn chăm chú nhìn Thiên Thiên… Cô nhóc ngước nhìn thẳng vào mắt hắn.Cô nhóc dừng lại trong vài giây rồi nói tiếp:
-Thế mà em cũng đã khóc… Thật khờ,anh nhỉ?
-Lúc nào? Và kẻ ấy… là ai?
Cát Luân thật muốn biết con người nào lại khiến cô nhóc kiên cường như Thiên Thiên nếm qua vị mặn đắng của nỗi buồn. Cô nhóc Thiên chỉ lặng lẽ nhìn hắn rồi cười buồn. Cô nhóc hít một hơi thật sâu rồi mới nói, giả lã như thể chuyện đó với mình bây giờ không còn đáng lưu tâm nữa…
-Đó là khi…em tưởng anh chết. Anh biết không,em sợ nhất là khi nhìn người thân của mình bỏ mặc mì...