pacman, rainbows, and roller s
ư nỗi uất nghẹn chặn ngang cổ. Tắt máy. Định để nguyên bộ đồ bảo hộ lao động phi ra ngay nhưng chợt nhìn lại mình: quần áo bụi bặm, đôi giày vải rách một bên mõm, mũ lưỡi trai nhem nhuốc dầu mỡ. Thở dài chua chát, cái bộ dạng như thằng làm thuê (mà làm thuê thật, mình ngó xuống cái bóng của mình in nền xi măng và thấy nó cũng tả tơi thê thảm như thằng chủ của nó vậy), giờ ra đó chỉ thêm muối mặt?
Quay ra phòng bảo vệ thay đồ, tiện thể mượn đôi tông Lào của lão kỹ thuật vì sáng nay vội quá xỏ nhầm đôi dép đi trong nhà, rồi chạy vào khu vệ sinh rửa mặt mũi chân tay.
Trong ánh sáng lờ nhờ, mình thờ thẫn nhìn lại mặt mình trong gương. Dạo này đen và gầy đi nhiều quá, thần sắc rớt giá thê thảm. Mẹ, còn đâu hình ảnh một thằng giai từng làm mưa làm gió suốt một thời sinh viên ký túc; một thằng từng khiến không ít em gái phát điên vì cái tính bất cần và lãng tử chả giống ai của nó. Mình đây sao? Tai sao lại ra nông nỗi này?
Thở dài phát cuối rồi lặng lẽ đi ra bãi để xe. Lão bảo vệ hỏi đi mô rứa chú? Lắc lắc đầu kệ mẹ lão…
Ra đến trung tâm thương mại mới sực nhớ nó rộng quá, tìm nơi đéo đâu bây giờ? Bèn gọi lại hỏi thằng em, thằng này có vài lần đi cùng mình lên chơi nhà Huyền, lúc về toàn len lén nuốt nước bọt vặt khen “ngọt hè”, mình hỏi cái chi ngọt, nó chỉ cười tủm tỉm…). Thằng em xi nhan vào chỗ hàng quần áo, nhưng hàng quần áo cũng rộng vãi.
Đi được mấy bước tự nhiên đặt câu hỏi “À mình đi tìm chúng nó để làm gì? Để bắt quả tang, hay là để thu thập thêm chứng cứ bổ sung vào bộ sưu tập có tên Hận tình?”. Nhưng khi ấy như mà làm, cứ phải tìm bằng được “chúng nó” rồi ra sao thì ra.
Lướt qua mấy gian hàng, toàn gặp người quen. Mồm thì huyên thuyên chuyện trò nhưng mắt thì đảo như rang lạc sang các hàng kế đó để canh chừng. Mất hơn 10p vẫn chả thấy đâu, bắt đầu thấy nản.
Dạo tiếp một vòng, lúc rẽ sang gian bán mỹ phẩm chợt liếc thấy cái dáng quen quen đang cắm cúi chọn hàng. Tiến lại gần hơn, bất chợt cái dáng ấy quay mặt ra ngoài và nói gì đó với một thằng đứng cạnh. Tim dập rộn rã, mặt nóng bừng lên. Chính là chúng đây rồi!
Mình bước tới, khi còn cách Huyền khoảng 3m thì dừng lại. Nàng mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần vải, tóc búi cao, bên canh là thằng cu “yên tâm đê” với quả đầu trắng hếu 2 bên mang tai (à đầu này gọi là đầu Neymar đây, thằng này mình thích vì đá rất kỹ thuật, nhưng nhìn những đứa khác để kiểu tóc giống nó trông chỉ muốn đấm phát chết nuôn vì ngứa mắt).
Yên tâm đê ôm một mớ đồ lỉnh kỉnh để trong túi bóng, chắc mua đồ tặng Huyền đây. “Nàng của mình” loay hoay chọn chọn, thử thử mấy hộp kem hộp phấn chi đó, thi thoảng dí lên mũi hít hít rồi nhăn mặt thẩm định. Mình bước đến gian hàng đó, nhặt hộp kem cạo râu lên hỏi trống không nhưng tương đối hoành
– Cái ni bao tiền đây???
Con bán hàng xí xớn nói dạ trăm hai eng ạ. Huyền quay sang, mắt tròn xoe ngạc nhiên và bối rối, miệng lí nhí.
– Ôi… anh….!!!
Yên tâm đê nhìn mình chằm chằm và khẽ gật đầu (nhìn e lệ phết).
– Hai người mua chi đó?
Nặn một giọng điệu ráo hoảnh nhất có thể, mình hỏi.
– Dạ…anh T. nhờ đi chọn giúp mấy thứ linh tinh thôi. Bựa ni anh nghỉ sớm rứa ạ?
Yên tâm quay sang hỏi.
– Eng mần chi ở mô hè? Nhà gần đây không?
– Uhm, làm vớ vẩn thôi. Nhà anh gần đây!
Vừa nói linh tinh vừa để ý thái độ của Huyền. Nàng tỏ ra bối rối thật sự, cứ cầm hộp phấn trên tay mân mê, mắt chớp chớp. Cu yên tâm đứng áp sát nàng như muốn tái khẳng định chủ quyền biển đảo không thể chối cãi. Rồi nhớ ra điều gì đó, nó quay sang thì thầm cái củ cải chi đó với Huyền (đông người nên chả nghe lỏm được chúng nói gì). Nàng vừa gật đầu vừa liếc nhanh sang mình, thái độ rất khó xác định…
Đọc tiếp: Ký sự đòi nợ – Phần 7
Trong lúc “chúng nó” đang mải hội ý mình thừa cơ quét cái camera 41 chấm siêu nét, zoom kỹ hơn thi thể của bạn “yên tâm đê”. Kể ra bạn ấy sẽ rất đẹp zai nếu quả mũi không tẹt và quả trán bớt dô đi một chút, nhưng không sao, cái đẹp của đàn ông nằm ở cách ứng xử, sự từng trải, trí tuệ và bản lĩnh trận mạc…hơn là đường nét trên khuôn mặt.
– Hai bạn ở lại sau nha, anh có việc phải đi đây!
Bằng một vẻ bình thản nhất, mình khẽ gật đầu chào lấy lệ rồi bước đi ngay. Cu yên tâm trố mắt định nói gì đó nhưng không kịp. Có lẽ sự xuất hiện và biến mất đường đột của mình khiến Huyền và “yên tâm” bối rối. Ờ, như thế càng hay. Anh chỉ muốn em hiểu rằng đừng bao giờ em nghĩ qua được mắt anh. Thế thôi!
Chạy xe gần về đến nhà, bất chợt điện thoại rung. Một dãy số lạ hoắc hiện trên màn hình.
– A lô.
– A lô bác à. Bác đang ở mô đó? Khiếp bác bỏ đi nhanh rứa, bọn em gọi lại nỏ kịp…
Té ra là cu yên tâm, lại chuyện chi nữa đây?
– Uhm anh về có tí việc, chi đó chú?
– Dạ thì…thì…Bựa ni thật ra là sinh nhật em, lúc nớ gặp định mời anh ra quán làm ly cho vui nhưng nỏ kịp. Dừ bác quay lại quán thịt dê xxx uống với bọn em tí mồ, anh em cả nỏ có ai mô.
Đù, nghe từ “bọn em” mà thấy sôi máu với nó quá, cứ như mình là thằng chầu rìa.
– Thôi uống đi, anh đéo ra được đâu.
– Răng lại rứa bác hè, anh em cả ngại chi…Ra bác nha, em năn nỉ bác đó…Bựa ni chi cụng là sinh nhật em bác ạ…đi mồ!
Thấy giọng nó rên rỉ quá, với lại mơ hồ linh cảm có biến (éo biết chuyện gì nữa) nên cuối cùng cũng gật đầu nhận lời, mặc dù dê là món ngửi mùi thôi đã vãi cả lái rồi. Kịch bản thế nào đây? Một cuộc nhậu thuần túy 1…2…3 dô kiểu của các giai làng hay mượn gió bẻ măng, mượn riệu làm càn với anh mày?
Ồ cái quán dê thui này cũng là chỗ quen biết cả. Bước vào trong đã thấy Huyền và yên tâm ngồi ngay ngắn đợi sẵn (không có thêm ai thật), trước mặt là đĩa hoa quả gọt dở. Yên tâm kéo ghế rối rít “Ngồi đây anh, ngồi đây”. Huyền khép nép dựa vào tường, trông thần sắc không được tươi tắn lắm…
Quán lúc ấy gần trưa nên cũng đông vãi, ồn ào và sực nức mùi dê nướng, mùi bia…làm mình ghê ghê. Thằng này khéo chọn thật, sinh nhật trong một không gian vô cùng lãng mạn và thuần khiết, gu thẩm mỹ quả là tinh tế.
– Ri anh ạ, thật ra tối ni mới tổ chức sinh nhật, nhưng bựa ni gặp anh đây ta làm vài ly cho vui.
Yên tâm mở bài, phong cách giống hệt lão trưởng họ tuyên bố lý do trước bữa riệu nhạt hôm mình tế lễ ở nhà thờ họ. Phải nói là động tác xoa tay vào nhau đầy tính đưa đẩy nhưng không kém phần trịnh trọng. Mình ừ, rồi quay sang nhìn Huyền, khen áo mới đẹp hè. Yên tâm có vẻ không ưng lắm. Kệ mẹ nhà chú, anh éo quen vờ vịt giả lả nói cười lấy lệ, cốt làm hài lòng thằng khác.
Mâm bê lên, có một đĩa tái dê, đĩa bánh mướt, bát xáo, đĩa dê nướng và vài thứ khác lặt vặt. Yên tâm rót riệu rồi cụng ly cái cạch, đoạn hắt chén riệu hột mít vào họng xong quay sang khà một tiếng sang vãi “Bác không biết chú chớ chú biết bác khá rõ tề”. Mình ừ, rồi vê cọng rau sống bỏ lên mồm nhai như bò nhai rơm. “Biết răng?” Yên tâm cười hề hề, nói em lạ chi bác, bác con ông abc, bà xyz, trước bác học Hà Nội chi?
Chuyện trò mặn gớm, thôi chú vào thân bài cm nhà chú đê, đá bóng ma với anh mãi sốt ruột.
– Ri anh ạ ( câu này quen thuộc vãi)…chắc anh thì cụng nỏ lạ chi chuyện của em với Huyền (vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vài nàng, tay toàn mỡ dê).
– Anh có biết chi mô, chuyện chú với Huyền là chuyện chi?
Nói xong quay mặt sang nhìn nàng để soi thái độ. Huyền cười gượng gạo rất thiếu tự nhiên.
– Huyền tề, nói cho anh Huy hiểu đi tề!
Chàng thả giọng như vừa nài nỉ vừa thúc ép Huyền, buộc phải công khai quan hệ (?) Cái bài này anh lạ éo gì (lúc trên đường tới đây cũng đã lờ mờ đoán ra).
Huyền trơ ra, mắt lúng liếng hết nhìn yên tâm rồi quay sang nhìn mình ngượng nghịu.
– Nói chi dừ hè? Em nỏ biết nói chi mô…
– Thì nói cái chi mình muốn người ta hiểu là được, nói đi…!
– Nỏ mô, em nỏ biết mô…nói chi mới được chơ?
Ngó thái độ của nàng, mình phì cả cười. Yên tâm lừ lừ bẻ bánh tráng nhai răng rắc, hàm bạnh cả ra trông rất quyết liệt. Có lẽ chàng đang muốn bày tỏ mối quan ngại sâu sắc trước những diễn biến bất ngờ đang xảy ra.
Được thể, mình bơm thêm tí dầu cho nóng.
– Thôi, anh Toàn đã nói rứa thì… em phát biểu đi. Mạnh dạn phát biểu đi Huyền!
Hố hố, chết cười, chính mình cũng đéo biết “phát biểu” chuyện chi nữa là. Trông cái mặt chàng đần thối đến tội, mình bồi thêm “Bình tĩnh đi chú Toàn, lúc ni chú phải bình tĩnh nha, bình tĩnh đi!” ( 2 thằng nào đó đang hậm hực với nhau, mình toàn xui chúng nó bình tĩnh nha mày, đừng manh động, thì kiểu chi bọn nó cũng lao vào nhau thật, đểu thế)…
Không khí đã ngột ngạt sẵn, lúc này càng trở nên căng thẳng hơn. Huyền nhăn mặt lầm bầm “Thôi, để ăn cho ngon, thiếu chi lúc để nói…Ơ mà anh Huy uống hết chén đi chơ?”
Mình cười (rất nhạt) rồi quay sang cụng ly với “yên tâm”, ừ ừ uống đi, mần đi chú.
Hai thằng lai rai hết hơn nửa be, rượu nếp ngâm dái dê uống phê lòi nhưng hơi hăng (nghe bảo có ông nằm liệt giường, vợ nghĩ thì kiểu chi cũng chết bèn rót cho ly riệu dái dê. Uống xong người thì vẫn liệt tại chỗ nhưng trym tự nhiên dựng như cột thu lôi, vợ hoảng quá phải chạy đi xin đá, chườm lạnh liên tục 3 tiếng đồng hồ trym mới chịu dịu dàng trở lại, lợi hại thật!).
Chuyện trò đãi bôi kể cũng khó mặn mà, được một lúc chợt “yên tâm” quay sang nắm lấy tay trái Huyền (chắc hơi tây tây rồi đây) rồi hỏi “Có chật quá không?”. Giờ mới để ý, hóa ra nàng có nhẫn mới, nhẫn vàng tây gắn 3 viên đá lấp lánh, chắc mới mua cùng “yên tâm” vì thấy thằng này cũng đeo một cái y chang. Huyền để yên chừng 3 giây, rồi rụt tay trở lại không nói gì, mặt bừng lên.
Mình tựa lưng vào tường thở ra bằng mồm 2 cái liền. Một cảm giác rất khó diễn tả đang len lỏi khắp các tế bào thần kinh trung ương. Nghĩ thôi xong rồi, chúng nó đã kịp đeo nhẫn đôi với nhau rồi thì còn vẹo gì nữa. Hóa ra từ sáng đến giờ mình là thằng hề mà éo biết (tưng tửng mà cười đểu nữa đi, đời nó dạy cho sáng mắt ra chưa?).
– Mần be nữa bác hè? Mấy khi gặp chắc.
Yên tâm nhìn chai rượu sắp cạn đến đáy, xong quay sang bảo mình.
– Anh đủ rồi, đủ rồi…
Mình xua tay một cách bất lực. Thái dương bắt đầu giật giật, mắt nhìn cái éo gì cũng mờ mờ, ảo ảo. Ợ một phát rõ to, lúc nãy làm mấy miếng tái dê giờ mùi mè lợm hết cả cổ. Rồi tranh thủ hai đứa chúng nó đang xì xầm cái gì với nhau (quán ồn quá đek nghe rõ) đứng dậy bước vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn. Ngang qua dãy bàn khác, gặp thằng cu chơi cùng hội với Ốc đang chuẩn bị 1.2.3 dô, nó quay ra hỏi “Em mô mà ngọt nước rứa sếp?” mình cười gượng lờ đi.
Vào khu vệ sinh mở vòi hốt nước hất 5 – 6 vốc lên mặt cho tỉnh táo mà đầu óc vẫn ngơ ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cay đắng và bẽ bàng nhìn lại mình trong tấm gương mờ mờ hơi nước. Khuôn mặt của thằng trong gương bơ phờ mệt mỏi và đầy chán chường đang lừ lừ nhìn lại mình. Thôi hết rồi, chấm hết rồi…
Trở lại bàn thì “yên tâm” đã kịp tính tiền. Tiện mồm mình hỏi vu vơ (kiểu mượn rượu nói càn) “À mà hai bạn khi mô thì tổ chức đó? Lâu nữa không?”
Huyền ngượng ngùng cúi đầu im lặng. Yên tâm xoa 2 bàn tay vào nhau rối rít “Chưa anh ạ, còn phải coi ngày đạ chơ. Có lẹ cuối năm ni cụng nên!”
Mình ờ ờ (và đương nhiên) không quên nở nụ cười tươi như hoa ngũ sắc bắt tay chúc mừng, “yên tâm” nắm chặt tay mình không muốn buông, thật là thắm tình hữu nghị. Tranh thủ lúc thằng này đang mải xúc động, mình gọi thêm bao 3 số, nhưng quán không có, bèn lấy tạm gói Ngựa hút ch

1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1063 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục