Sự im lặng của bầy cừu của Thomas Harris, Cuốn theo chiều gió của Margaret Mitchell… Sách nuôi dưỡng tâm hồn, nhưng trớ trêu thay, nó cũng khiến mình xa cách hơn với cuộc sống thường nhật, bởi những điều hay ho trong sách đối nghịch hẳn với sự phàm tục và trần trụi ngoài đời.Những ngày không có Huyền, mình cũng đã thử ngồi thiền hàng đêm ở những quán nước rẻ tiền, chủ yếu xem và nghe bọn trẻ bây giờ chúng tìm niềm vui vào những trò gì? Chúng nói chuyện, bình luận và quan tâm tới điều gì trong cuộc sống?Kết quả thật buồn. Toàn những cô nàng quần cộc ngồi cắn hạt dưa với các anh đầu cua trắng hếu 2 bên mang tai, những chuyện nhảm nhí và vô bổ không đầu không cuối được thi nhau kể hết buổi tối. Thi thoảng cười ré lên hặc chửi tục không lý do. Chán đến nỗi làm mình sinh tà dâm “Éo mệ, chỉ được cái đùi trắng, giả sử yêu bọn này cũng éo có chi để nói với chúng hằng ngày”. Tất nhiên là chúng cũng chả thích gì mình, một đứa lạnh lẽo vô cảm và phớt đời không lý do!Nhiều hôm rảnh rỗi nhắn qua nhắn lại với cô giáo Nhâm thì chỉ tổ rước bực vào người. Cô nàng ưỡn ẹo, bắt bẻ hoặc hứng lên giận dỗi vô cớ rồi im lặng… như một đứa con gái tuổi tin tập đong giai. Mình thì chả rung động gì lắm nên thích thì liên lạc, chán thì rủ Ốc đi ăn chè, uống sinh tố và cãi nhau chí chóe cho vui.Có hôm gửi mấy cái tin chả thấy trả lời, mình bảo em hơi bị được đó. Nàng làm cho một trang toàn chữ kín đen màn hình “Răng anh khi mô cũng nghĩ không tốt về em rứa? Máy em hết pin, em đang cắm sạc thì làm răng biết được anh nhắn để mà trả lời? Hoặc em bận việc, đang dở tay, chẳng lẽ em phải trực bên đt để chờ anh nhắn tin đến, sau đó trả lời lại thì mới vừa lòng anh sao? Anh nghĩ cho mình mà không biết nghĩ cho người khác thì làm sao có tiếng nói chung được? bla bla…” Ong hết cả đầu éo thèm reply nữa.Đến khi chán quá, im lặng vài hôm thì nàng lại chủ động thăm hỏi, rủ đến nhà chơi, lời lẽ trách móc vô tình.Nói chung dek biết kiểu chi mà lần với thói đỏng đảnh, ẩm ương của nàng…Nhưng rồi một cuộc hẹn cuối cùng cũng được thiết lập, lần này mình nhấm nhẳng bảo đừng lỡ hẹn nữa nha em, nàng thanh minh một lúc rồi cũng đồng ý. Haizzz…Chiều tối đi câu về, gặp Ốc lảng vảng đầu ngõ với quả quần vải bó sát đơ nhìn gợi cảm như… không mặc gì. Nàng trố mắt, ơ đại ca, dạo ni chán đời hay răng mà đi câu? Mà được con cá mô không đó?Mình uể oải bào đời có cái đếch chi mà chán, câu cá là thú tiêu dao của bậc trượng phu, không biết à? Nàng nhe răng trêu ngươi “Trượng cái con khỉ, kiểu ni là bị em Huyền đá đít rồi đây. Đau hè!!!”Bố tổ ranh con, khi éo nào cũng như lượn tàu ngầm trong bụng mình ra. Khi đó có mấy đứa đi cùng nên không muốn đôi co, mình bảo thôi về đây, tối rảnh sang nướng mực làm mấy lon chơi, lâu rồi không gặp nhớ cái mông thím ghê. Ốc lườm lườm, bày tỏ thái độ quan ngại sâu sắc, ờ tối có chi chị đến!Ốc luôn như con ma xó, thoắt ẩn thoắt hiện, gần đấy mà cũng thật xa xôi. Nàng là con mèo hoang vô chủ, tưởng dễ bắt, dễ thuần nhưng rốt cuộc chẳng thuộc về ai được lâu, kể cả mình. Nàng có những câu nói trần trụi nhưng chạm vào tận tim đen của vô số chú ngựa non háu đá, ví dụ “Các chú khỏi phải tán chị mất công, chị thích thì để chị tự tán. Các chú tuổi gì”, hay “Yêu nhau chẳng qua là để thỏa mãn sinh lý, đừng văn với chị rằng tình yêu đẹp lắm, chị cười”… Mình nghe xong cười khanh khách, bảo thật là vãi chị! Ốc nghiêm mặt “Chơ răng?”Đận này vui éo ra vui, buồn chả ra buồn, tâm thần dở dở (nếu là phụ nữ thì khoa học sẽ giải thích thấu đáo rằng do đến tuổi tiền mãn kinh nên nó thế, nhưng mình là đực rựa thì chắc là do tiền mãn tinh cũng nên, chưa biết chừng). Vô số thằng khi thất tình sẽ trở nên buồn khổ, tuyệt vọng. Chúng trở nên mềm yếu, thích đi dưới mưa, cắn hạt bí và ngồi trong toa lét hát những bản tình ca bất hủ của diva Vũ Hà.Mình thì ngược lại theo một chiều hướng tích cực và lành mạnh hơn, đó là chửi tục. Mỗi khi buột miệng chửi đổng xong thấy mình mạnh mẽ thêm được tí, bất cần hơn một tí, tự tin hơn một tí. Mẹ, đời nó mất dạy với mình chả lẽ mình cứ phải lễ phép mãi với nó???Buổi tối. Ốc bận quần đùi đến chơi (sơ sài cứ như lừa mẹ đi đổ rác không bằng).Sau khi làm hết mỗi đứa 3 lon Halida và vài con mực khô, nàng thấy mặt mình đỏ bừng bừng bèn hỏi say rồi à huynh? Không, say chi. He he, không say mà mặt đần thúi rứa. Nói huynh đừng giận, độ ni nhìn huynh ải lắm, nỏ ra dáng phong trần như xưa nựa. Mình bẽn lẽn xoa xoa bụng, bảo dạo ni anh đau đại tràng mà, ăn kém lắm nên xanh xao….bla bla. Nàng cười hè hè, thôi, đau tình thì cứ nói đau tình. Có chi mà rầy rà. Nhưng vụ nớ răng rồi? À, để anh kể đầu đuôi cho…– Tóm lại là hắn vẫn muốn vờn huynh như mèo vờn chuột chi?Nghe xong nàng hỏi.– Thì hấn (sau lưng Huyền mình gọi nàng bằng hấn ) không hứa hẹn chi cả, nhưng ý hấn thì anh biết, tóm lại là cần thời gian để giải quyết mọi chuyện….– Huynh có lẹ bị điên! Em nói thật nha, hấn mà yêu anh thật sự thì nỏ ai ngăn cản được. Lý do bị gia đình ép uổng chẳng qua là trò lừa tộc. Như em đây, em mà yêu ai thì chỉ có trời ngăn nổi, thế kỷ mấy rồi mà còn có chuyện đó, hoang đường.Mình đơ mặt ra, bảo thì anh biết éo chi được, hấn nói rứa thì tạm nghe rứa. Nhưng anh vẫn không tin Huyền là đứa thủ đoạn như em khẳng định…– Thôi không nói với anh nựa, hồi sau sẽ biết. Nhớ lời em đó!Cãi nhau vì gái mất mẹ nó duyên, cả hai quyết định nằm ôm nhau kể chuyện cổ tích Tấm Cám. Mùi bia, mùi mực khô quyện với hơi thở của nàng….khiến mình váng vất say.Ốc cũng bắt đầu ợ mấy cái liền, chắc nàng bức xúc là chính chứ say gì. Trong cơn chếnh choáng nàng rủ rỉ bên tai mình, nói nhiều khi thương anh lắm, thấy anh phóng xe như thằng điên ngoài đường mà không dám gọi. Mình hỏi răng không gọi? Nàng thủ thỉ “Gọi lỡ anh giật mình xòe một phát thì toi đời à? Ớ em hỏi nha…trong mắt anh, em có phải là đứa chơi bời không?”. Tự nhiên lại chuyển kênh đến duyên …Ốc thở khò khè, mồ hôi túa ra một mùi nồng nàn không tả được. Răng, em có quá hư hỏng không? Ranh con bắt mình đánh giá nhân cách lúc này e không ổn lắm, vì mình cũng hơi hơi bung biêng.Mình nhìn vào mắt Ốc, bảo đừng bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình bởi chính anh nhiều khi cũng nỏ biết nên xếp hạnh kiểm của mình vào loại nào, trung bình, yếu hay kém tắm.“Nhưng anh có tôn trọng em không?”. Uhm, chưa bao giờ trong đầu anh tồn tại câu hỏi này, anh chỉ biết những lúc buồn chán nhất, những lúc cần một sự an ủi hay nói cho ra vẻ văn học là cần “một điểm tựa tinh thần”…thì người đầu tiên anh nhớ tới là em. Mặc dù đôi khi nhìn em như một con điên, anh nói thật.– Híc, đàn ông thì cần chi chỗ dựa tinh thần? Em tưởng anh bất cần lắm, ngông nghênh lắm chơ?Mình thở dài, nói em chả hiểu dek chi cả. Những thằng ngang tàng nhất, mạnh mồm nhất đôi khi chính là những thằng dễ bị tổn thương nhất. Em biết vì răng anh thích em không, vì ở bên em anh không cần deo mặt nạ, không phải uốn lưỡi nặn óc tìm những câu tử tế và đạo đức giả nhất, rứa thôi!– Rứa cái con cô giáo răng rồi, khả quan chi không đó?– Cứ ủ đó đã, khi mô vật lấy vợ quá thì tán tiếp. Anh có tí cảm xúc chi mô…– Em nghĩ có lẹ anh quá đề cao cảm xúc? Lấy vợ chơ có phải tìm người yêu mô?– Uhm, đôi khi anh muốn trở thành một đứa đầu chày đít thớt cho dễ sống, nhưng anh lập dị quá, nhiều đam mê, đầy mơ mộng nhưng nỏ đi đến mô. Đến lúc tìm một người chia sẻ thì chỉ gặp những đứa quan tâm đến thu nhập, tiền lương, nghề nghiệp và nhà cửa…Phê phê nói cho sướng mồm chứ chắc gì nàng đã ngộ hết những lời mình chém. Nhưng thú thật là nhiều khi xem một bức tranh ấn tượng, đọc được đoạn văn hay hoặc nghe một bản nhạc phiêu phiêu…mà éo có ai để chia sẻ, bình luận cũng chán vãi. Nền tảng của sự bền vững và thăng hoa trong tình yêu chính là yếu tố hòa đồng cảm xúc rồi mới đến các thứ khác. Mà cảm xúc sinh ra từ đâu? Nói đơn giản và dễ hiểu, nó là sự hợp “gu” trong mọi mặt, nhất là sự đồng điệu trong đời sống tinh thần…Ốc nghe mình lảm nhảm một hồi, quay sang cười đểu “Ở mô chớ ở đây thì bói mô ra cho anh đứa con gái như rứa. Nếu có đứa như rứa thì hoặc là cá sấu sổng chuồng, hoặc là hắn nỏ yêu anh, hihi…”Ờ, anh nỏ có cái dek chi hấp dẫn cả, nhất là khi mới tiếp xúc thì anh càng tệ, vì nhạt và không biết cách thể hiện mình (mặc dù có cái éo chi để thể hiện?). Ốc bảo à mà có em Huyền mê anh chi nựa? Nỏ biết hắn mê ở cái điểm chi hè?Mình bảo vì anh khoai to. Nàng cười ré lên, hi, đã mần ăn chi được chưa mà to mồm rứa. Mình nói chưa mần chi, nhưng hôm đầu tiên gặp nhau, anh lội sông ướt quần đùi nên lộ hết hàng họ, mê là đúng. Ốc bĩu môi bảo xin ngài, nhìn sinh gớm í được, yếu xìu mà bày đặt, hehe…Rồi hai đứa quay sang ôm nhau, tay chân bắt đầu thay mồm miệng…Gần 10 giờ sáng.Lọ mọ một mình thu dọn lại đống vật liệu trong kho, vừa mệt vừa bụi nhưng vẫn làm cố cho xong để chiều đi câu cá với mấy lão già hàng xóm. Cá câu về không ăn, bán thì chẳng bõ, có bữa để quên mẹ nó ngoài sân thối hoắc thế mà vẫn thích đi câu, chắc số giời đày.Đang nghỉ uống nước thì điện thoại thằng em gọi tới, giọng hổn hển như bắt được trộm đến nơi.– Đại ca đang ở mô đó? Có vụ ni hay lắm…– Ở cơ quan chớ ở mô (đù má, cơ quan éo gì cái kho vật liệu nhếch nhác này, nhưng mình chuyên nói thế cho sang cái thằng người).– Đại ca ra trung tâm thương mại đi, em…vừa thấy Huyền nhà đại ca lượn lờ ngoài đó với một hotboy…Đại ca đến nhanh còn kịp…Nghĩ bụng đèo mẹ ở cái xó này thì làm đéo gì có thằng nào tên là hotboy, hay hotboy là tên gọi khác của mấy đứa lông bông đập đá? Nhưng nghe tin tự nhiên thấy rã rời hẳn, có cái gì đó nh...