Snack's 1967

Bạn có bao giờ nghĩ chỉ trong một ngày mình sẽ mất tất cả người thân??Bạn có nghĩ mình sẽ phải sinh tồn trong một nơi đầy nguy hiểm rủi ro,nơi mà cái chết ngự trị???Bạn sẽ nghĩ gì khi những người đồng hành lần lượt chết thảm chỉ vì một đống xác chết đã mục ruỗng??Bạn sẽ nghĩ gì khi mình phải đếm ngược từng ngày cho sự sống của mình??7 ngày đếm ngược nói về cuộc sống của một cô bé trong bảy ngày giữa thủ đô Hà Nội,khi mà thành phố này phải chịu một lời nguyền trong vòng bảy ngày.

*Chap 1:Lời nguyền từ tử tù Thành Đại La,năm 1008…. Pháp trường ngoại thành;chính ngọ Hôm nay là ngày chặt đầu một tên cuồng sát.Tên này đã giết hơn 20 người nhưng không rõ nguyên nhân gây án.Quan phủ cho rằng hắn là kẻ có vấn đề về tâm thần -Đã chính ngọ,thưa đại nhân!! -Tốt!! Một vị quan ngồi trên cao đang nhìn ra chính giữa pháp trường,từ từ nó:i -Đao phủ,chuẩn bị!! Hai người lính to lớn lên tháo gông cho tên tội phạm.Đồng thời,đao phủ từ từ bước lại,uống một hớp rượu trắng,lấy khăn ra lau lại thanh đao rồi tự tay đập vỡ vò rượu Vị quan kia hỏi: -Trước khi chết phạm nhân có muốn nói gì nữa không?? Tên tội phạm ngẩng đầu lên.Con mắt đầy âm khí ngẩng lên nhìn trời,rồi bắt đầu nói: -Sẽ có một ngày mà người chết trở thành người sống…Rồi người sống trở thành người chết..Nơi đây sẽ trở thành điểm sáng duy nhất,và mọi việc sẽ diễn ra trong bảy ngày…Bảy ngày của cái chết!!… Dân chúng bắt đầu la ó.MỘt tên lính hét: -Đại nhân,hắn nguyền rủa chúng ta -Khốn kiếp!!!Chặt đầu!! Một tia sét rạch ngang trời.Mây đen vần vũ.Gió bắt dầu thổi mạnh.Người dân hoảng sợ bỏ chạy toán loạn. -Đao phủ,ngươi điếc à??Chặt đầu hắn mau!! Tên đao phủ đang ngơ ngác,nghe tiếng gọi như sực tỉnh.Hắn ta hét một tiếng -Ki..iaa..!!! Xoẹt!!Phụt!! Máu nhuộm đỏ cả lá phướn ———————————————————— ———— Thủ đô Hà Nội,năm 2008…tại một căn nhà nhỏ.. -Á!!ÁÁ!!HỘC..HỘC.. -Con sao thế?? -Con vừa gặp ác mộng!!

Chap 2:Mảnh giấy và lá phướn

-Con sao vậy,Thu??Dạo này ba mẹ thấy con ăn uống thất thường.Tội nghiệp,kể từ cái vụ đó -Mẹ đừng nhắc lại nó nữa kẻo con Thu nó sợ!! Người này tên là Hoàng Minh,còn nhân vật chính của chúng ta là Hoàng Thu,15 tuổi.Hoàng Minh bước tới rồi tiếp: -Thưa cô nương,tại hạ thấy cô tâm thần bấn loạn,có thể bị ma nhập Thu vớ lấy cái gối,ném vào Minh,hét: -Anh nói vớ vẩn,biến về cái ổ Thiếu Lâm của anh đi!! (Giới thiệu sơ qua về Hoàng Minh:18 tuổi,mê phim kiếm hiệp(có thể nói là ngộ),có học võ.Phòng của cậu ta đề chữ Thiếu Lâm ở ngoài.Tính tình vui vẻ,thích đùa dai và rất hay trêu em gái) Minh nhanh chân né cái gối,mặt càng khôi hài hơn để trêu em: -Cô nương,cô hung dữ quá đấy.Coi chừng…Ái ái,đau quá,con không dám trêu em nữa đâu!! Bố của họ bây giờ mới lên tiếng,kéo tai Minh và lôi về phòng: -Ăn nói vớ vẩn!!Mau ra khỏi chỗ này!! Khi hai người đi rồi,Thu mới bắt đầu nói: -Mấy ngày hôm nay,con khi ngủ chỉ nằm mơ thấy cảnh chặt đầu.Đáng sợ lắm mẹ ạ!!! -Con hãy quên tất cả đi!!Chúng ta đã cố quên đi cái chết khủng khiếp của bác Tuấn.Con đừng để bị nó ám ảnh mãi!! Thu nép đầu vào lòng mẹ,khẽ nói:”Vâng”nhưng trong lòng rất lo âu….. ………………… Bây giờ chúng ta hãy quay ngược thời gian về năm ngày trước để xem sự vụ gì đã xảy ra Tại nhà thờ tổ của dòng họ tại Đông Anh. -Đẹp quá,anh nhỉ?? -Còn phải nói,nhà thờ tổ này của họ ta là số một trong nước đấy(tự tán dương mình)Em hãy nhìn những bài vị kia.Rồi em xem,sẽ có ngày anh cũng có một bài vị ở đó.Đề là:Hoàng Minh,người có công trong nền điện ảnh nước nhà!! Thu tròn mắt,hỏi: -Còn em?? Minh vờ suy tư một lát,rồi nói: -Em..thì..ừm..là Hoàng Thu,một cô bé nhút nhát và sợ ma!!^^ -Anh là đồ khốn!!!> Minh nhanh chân chạy ra khỏi nhà thờ tổ.Sau lưng cậu là những tiếng la hét của Thu. -Bực mình quá đi thôi,anh lúc nào cũng trêu mình!!Ô,hình như sau bài vị kia có cái gì nhỉ?? Ngay dưới chân bài vị cũ nhất,có một mảnh giấy cổ,bám bụi.Khó ai ngờ nó có thể tồn tại hàng nghìn lăm nay.Trên mảnh giấy đó còn những nét chữ ngoằn nghèo,đo đỏ.Thu không hiểu các nét chữ đó.Cô định trả về chỗ cũ,nhưng cuối cùng sự tò mò chiến thắng tất cả.Cô dấu nó vào túi áo khoác và mang về nhà… Tại khu khai quật dấu tích hoàng thành Thăng Long… -Giáo sư!!Giáo sư!! Một chàng sinh viên cầm một lá phướn đo đỏ,chạy về phía giáo sư Hoàng Tuấn,bác của Hoàng Thu.Người thanh niên hồ hởi: -Giáo sư xem,đây là một lá phướn có niên đại 1000 năm.Hoa văn trên đó tuy đã mờ nhưng vẫn nhận biết được.Có điều kì lạ là cả ngàn năm nay mà nó không hề bị phân hủy.. -Chà,hay đấy!!Tôi muốn đem nó về nhà nghiên cứu!! -Vâng Tối hôm đó,tại nhà giáo sư Hoàng Tuấn KÍNH COONG!! -Con chào bác!! -Thu à?? -Con có mẩu giấy rất cổ,có nhiều chữ nhưng con chả đọc được gì trên đó.Bác dịch cho con được không ạ? -À,để xem nào??Hả,mảnh giấy này… Bằng kinh nghiệm của mình,giáo sư Tuấn xác định được đây là cổ vật,có cùng niên đại với cái phướn.Ông liền nói: -Sáng mai,con quay lại đây.Bác sẽ đưa bản dịch cho con -Vâng!! Đêm hôm đó.. -Dịch xong rồi,..mỏi quá!! Giáo sư Tuấn bắt đầu cầm cây phướn lên ngắm nghía,rồi đặt nó gần mẩu giấy kia.Ông vươn vai: -Ái chà!!Mỏi quá.Văn tự này tràn ngập lời ca thán,mình muốn xem kĩ lại nó. Ông liền cầm mảnh giấy lên.Chợt ông nhận ra các nét chữ vốn chỉ hơi đo đỏ đang ngày càng đậm hơn rõ nét hơn,cuối cùng trở nên mới như vừa viết xong.Những nét chữ bằng máu. Giáo sư giật mình,vội buông tay ra khỏi tờ giấy nhưng không được.Tay của ông như bị nối liền với tờ giấy.Bỗng… TOONG..TOONG… Ông quay sang nhìn,kinh hoàng khi nhận ra máu từ chiếc phướn trên bàn đang chảy ra,đọng lại thành vũng trên sàn nhà.Qua ánh sáng của chiếc đèn bàn đang phản chiếu vào tường,một bóng đen đang nhô lên từ vũng máu.Nó dần dần tiến đến chỗ giáo sư…

Chap 3:Sự bắt đầu chết chóc

Ngay sáng ngày hôm sau,Thu mới dậy đã chạy ra ngoài -Con đi đâu đấy??Mẹ cô hỏi với ra -Con sang nhà bác Tuấn có chút việc!! Bố cô đang đọc báo,cũng nói: -Không được làm phiền việc nghiên cứu của bác ấy đâu nhé!! Minh đang ăn sáng cũng nói với ra: -Ê,đừng nghịch mấy cái sọ người cổ nhé.Đó không phải đồ chơi của em đâu. Thu tuy đang chạy vẫn quay lại ném một cái lườm vào mặt anh trai.. Kính coong…Kính coong…oong…!! -Lạ nhỉ,mọi ngày bác ấy đâu ra trễ vậy?? Ke..eét.. Cánh cửa chỉ bị đẩy nhẹ mà cũng mở ra.Thu rón rén đi vào.Phòng khách tối om. -Sao cửa lại mở thế này,nhỡ trộm cắp gì thì sao?? Nghĩ vậy,cô bước vào,gọi với lên: -Bác Tuấn ơi!!Bác có nhà không?? Không một ai trả lời.. Thu đành bước vào từng bước nhè nhẹ.Do đã đến đây nhiều lần nên cô biết công tắc đèn ở đâu.Cô bật đèn tuýt lên cho khỏi âm u.Chợt cô nhìn thấy một quyển sổ để ở bàn. -A,hình như đây là bản dịch của tờ giấy ấy?? Cô định đọc nó thì chợt lấy làm lạ??Bác ấy là người cẩn thận,sợ bị mất cắp cổ vậy nên thường khóa cửa kĩ cửa.Sao hôm nay lại để thế.Cô liền đút quyển sổ vào túi áo khoác rồi mon men lên tầng trên,nơi giáo sư Tuấn chuyên nghiên cứu. -Bác có ở trong này không?? Thu hỏi với vào.Dù gì cô cũng không muốn bất lịch sự Im lặng… Thu đánh liều mở mạnh tay nắm cửa bước vào.Giáo sư Tuấn nằm trên sàn.Mắt trợn trừng,toàn thân chảy máu… -ÁÁÁÁÁÁÁ..Á.Á…!! Cô chỉ hét một tiếng rồi ngất đi Một lúc sau,cảnh sát được điều động tới căn nhà.Các hàng xóm của giáo sư kể lại là họ nghe thấy tiếng hét trên lầu hai.Họ vào nhà,lên lầu thì thấy cháu gái giáo sư bất tỉnh ở bục cửa còn giáo sư nằm chết trên sàn.Mắt trợn trừng như thấy điều gì kinh hãi lắm.Toàn thân đẫm màu.Nhưng máu trên sàn lại đọng lại thành một chữ tiếng Hán.Gia đình Thu nhanh chóng đến,và cảnh sát bắt đầu làm việc của họ.Sau khi giám nghiệm biết giáo sư chết..không do nguyên nhân gì cả.Chữ Hán đó là THẤT NHẬT(bảy ngày).Công an liền kết luận ông chết do…trúng gió độc.Khi bị trúng gió còn bị…loạn thần kinh nên mới viết một từ chẳng có nghĩa gì lên sàn nhà.Sau đó đám tang tổ chức trọng thể,nhiều người đến dự đám tang.Anh sinh viên hôm trước cũng đến dự,chợt anh ta phát hiện ra lá phướn(anh ta tìm được)bị mất một cách không dấu vết.Anh ta thuật lại cho cảnh sát thì họ bảo có thể do loạn trí…nên giáo sư đốt nó đi(hiện trường không có dấu vết đột nhập)Đám tang giáo sư Tuấn tổ chức trong ba ngày.Cho đến lúc hạ huyệt thì cô bé Thu vẫn buồn rười rượi. Đến tối hôm đó khi mẹ Thu dỗ cô đi ngủ được(xem chap 2),thì tại nghĩa trang vừa mới chôn giáo sư Tuấn… Phập!! -He he,một con nữa!!Trời có vẻ vần vũ rồi.Chắc là sắp mưa.Trời thế này thì ếch nhái càng lắm.. Một người soi ếch đang lần mò từng bước dưới ánh sáng cây đèn pin.Chợt vài tiếng động lạ phát ra từ ngôi mộ mới đắp -Cái gì thế??Ông ta quay lại,đến gần ngôi mộ mới đắp Một cánh tay thò lên từ dưới đất.Đất đá chợt bắn lên không.Cái nắp quan tài bật ra và giáo sư Tuấn thò đầu lên.Ông mới chết ba ngày mà trông như đã chết lâu ngày.Quần áo rách nát.Hai con mắt trắng dã.Toàn thân lở loét có chỗ lộ cả xương…Ông há to mồm rồi dùng hàm răng nhọn như hàm cá mập cắn vào giữa cổ nạn nhân,rồi dứt đứt một mảng thịt lớn trên cổ anh ta. -Ai đó hả???Người coi nghĩa địa thấy bóng người,liền chạy tới,cầm đèn pin soi tới.Thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy,anh ta đánh rơi đèn pin và bỏ chạy thục mạng.Xác chết giáo sư liền đuổi theo anh ta.Ông chạy nhanh lắm,chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp ,cắn mạnh vào đầu người kia,rồi dùng mồm quăng quật anh ta,sức mạnh ngang với hai người cộng lại.Người coi nghĩa địa chết rồi,ông không ăn thịt ngay mà đứng dậy,khè một tiếng như rắn.Trời gần sáng đột nhiên tối lại,xuất hiện vài tia sét đánh ngang trời,duy trì một chút ánh sáng mập mờ trong màn đêm sâu thẳm.Đất nứt ra và một đoàn người chết chui từ dưới đất lên.Chúng xúm lại xé toạc bụng và ngực của người coi nghĩa địa đang năm dưới đất,ngấu nghiến ăn các nội tạng của anh ta.Người soi ếch đang nằm chết dưới đất đột ngột bật dậy,đầu ngoẹo về một bên,nhe hàm răng trắng ởn,nhọn hoắt ra rồi cùng những người chết kia xúm vào ăn thịt nạn nhân.Hiển nhiên hắn cũng đã biến thành một xác chết.Lúc này là ba giờ sáng…trời vẫn tối xầm..vài tia sét rạch ngang bầu trời… 7 ngày của cái chết đã bắt đầu

*************

Chap 4:Anh hùng -ÁÁÁ..!! Thu giật mình tỉnh dậy,toàn thân mồ hôi ướt đẫm.Cô nhận ra đây là nhà mình nên thở phào một tiếng. -Bây giờ là mấy giờ nhỉ?Trời vẫn tối om này chắc mới 1,2 giờ sáng. Cô vén rèm cửa.Trời vẫn tối nhá nhem,vài tia sét xé ngang trời,liên tục. -Có lẽ mình nên ngủ tiếp!!Nhưng… Thu rất muốn ngủ tiếp nhưng cứ nhắm mắt thì các khung cảnh ghê rợn lại hiện ra trước mắt -ÁÁÁÁÁ!!! Cô giật nảy mình,tiếng hét thất thanh ấy ở từ dưới nhà vang lên.Mà nó lại rất quen.Cô vội choàng dậy,khoác vội cái áo khoác vào người rồi chạy xuống dưới lầu. -Bố,mẹ.có chuyện gì vậy??Con nghe thấy tiếng hét của mẹ. Vừa chạy ra đến cửa,cô đã thấy một cảnh tượng kinh hoàng.Bố mẹ cô bị một nhóm người đang đè ra.Họ đang dứt từng mảng thịt ra để ăn sống. -AAAAAAA!!! Thu sợ hãi ngồi bệt xuống,nói lắp bắp: -Bố…mẹ…làm sao….vậy..??? Bố Thu dù đang bị đau đớn khắp mình mẩy cũng hét lên: -Thu,chạy mau đi con.Chạy..đi..!! Một trong số các thây ma đã nhìn thấy cô.Nó từ từ bước đến.Mồm miệng đầy máu.Ánh mắt lờ đờ.Những cái răng nhọn hoắt đang chuẩn bị xé thịt cô -Khè..è.è.!! BỐP!!! Khi xác chết chuẩn bị cắn vào cổ Thu thì anh trai Hoàng Minh đã chạy từ nhà ra,tung nguyên một cú đá song phi vào mặt nó.Cú đá khá mạnh khiến nó đập đầu...

1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 520 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục