Polly po-cket
hửng phóng xe đưa con nhỏ đi ăn. Nào chè nào ốc rồi linh tinh đủ thứ cả, tôi không khoái mấy thứ này lắm nhưng con nhỏ quả nhiên có vẻ mê. Con gái nhỏ mà, đứa nào là không thích mấy cái đồ ăn vặt. Hôm đầu tiên trong chuỗi 7 ngày kết thúc bằng một thứ hương vị ngọt ngào của chè, trái cây và sinh tố.
Ngày thứ 2, mọi thứ cũng vậy vậy. Nếu không đi ăn thì lại la cà tới mấy tụ điểm chơi bời của đám nhóc, có khi hứng lên tôi còn rủ nó đi chọc bi da. Độc giả đừng chửi tôi ngu nha, hồi đó còn nhỏ xíu và trong trắng nên cũng đâu có nghĩ tới chuyện bậy bạ. Nhiều lắm tôi cũng chỉ hay phanh gấp để ngực con nhỏ va vào lưng chút xíu lấy cảm giác thôi.

Mà cái lần đầu tiên tiếp xúc với ngực đàn bà, cảm giác nó kì lạ và thần bí thật. Khác xa cái lúc giờ, nhiều lúc mân mê cặp ngực mấy con nhỏ bồ có cảm giác hệt như đang cầm cái bánh dày chuẩn bị đút vào mồm vậy. Mỗi khi ngực con nhỏ chạm nhẹ vào lưng, hệt như có dòng điện chạy ngang qua người vậy. Thằng nhỏ bị giật tới cứng người.

Ngày thứ 3, thứ 4 trôi qua cũng vậy, có điều khoảng cách giữa tôi và con nhỏ trên cái yên xe đã được giảm bớt nhiều nhiều. Nó không còn để cái cặp sách chen giữa tôi và nó nữa mà đưa tôi treo phía trước xe, đôi khi tôi phóng xe nhanh một chút nó còn bám lấy eo tôi nhè nhẹ. Tôi lúc đó chỉ cảm thấy khoái khoái – một thằng nhóc tì mới 16 tuổi đầu chạy xe đèo ghệ bám eo đằng sau cũng bảnh lắm chứ bộ?

Ngày thứ 5 trong chuỗi 7 ngày đình chỉ học là một ngày trọng đại. Tôi không tin vào thần, phật, tuy nhiên tôi nghĩ rằng trên đời quả thật có ông trời và ổng cũng theo dõi tôi suốt mấy ngày vừa qua, bụng thầm chửi tôi ngu ngốc. Ổng coi hoài hẳn cũng thấy sốt ruột, bởi vậy ổng không muốn mấy cái vụ đó tiếp tục lặp lại thêm lần nữa.

Ngày thứ 5, tôi như thường lệ đón con nhỏ ở quán nước. Có điều ngoài trời mây kéo đen sì cả, chắc chỉ chốc lát là sẽ có mưa to. Mưa thì mưa, cùng lắm tôi tắm mưa chứ tôi đâu có ngại. Tuy nhiên con nhỏ Phương Linh thì không như vậy được. Nó leo lên xe, lo lắng:

- Sắp mưa rồi nha. Mình chạy đâu giờ?

Tôi cũng chép miệng:

- Chắc vô quán cafe nào đó ngồi thôi, mưa vầy thì đi đâu nữa. Đợi chút, Long đèo Linh qua nhà lấy cái áo mưa nha.

Tôi chạy xe tà tà về nhà. Ban ngày nhà tôi cũng chẳng có ai, ba má tôi đi công chuyện suốt, một bà giúp việc già thì nay ở nhà tôi, mai mốt ra cái nhà ngoại ô trông coi. Bên đó có cây cối gà qué nên bả có vẻ thích, dăm ba hôm mới về nhà tôi đang ở dọn dẹp một lần.

Xe đỗ cái két trước cổng. Con nhỏ Linh nhìn vô căn nhà tôi, ánh mắt có vẻ hâm mộ à nha:

- Nhà Long bự ghê ha!

Tôi cười ngượng nghịu, rồi mở khóa. Cái cửa vừa mở ra cái kẹt thì nghe đánh rầm một tiếng. Sét ngoài trời đánh vô cái cột thu lôi căn cao ốc kế bên, gió thổi mạnh như sắp có bão. Con nhỏ Linh bị tiếng sét làm giật cả mình, mặt mũi tái nhợt. Tôi cũng lo lo, bảo con nhỏ:

- Thôi vô nhà Long trước đã, lát tanh mưa mình đi sau nha!

Con nhỏ chưa kịp nói gì thì ông trời đã trả lời dùm nó. Mưa như hắt nước xuống cả 2 đứa tôi. TÔi quýnh quáng mở rộng cái cửa, đẩy cái xe vào rồi giục nó:

- Vô lẹ đi, bộ muốn tắm mưa cho mát hả?

Con nhỏ cũng luýnh quýnh chạy vô. Cơn mưa lớn thiệt, có chút xíu mà đã làm 2 đứa ướt như chuột lột. Cái áo trắng đồng phục của con nhỏ dính nguyên một mảng nước lớn ngay trước ngực, bó sát hẳn vào cái áo ngực. Tôi bất giác cứ nhìn lom lom vào cái mảng ướt ấy, nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Cũng may con nhỏ không có để ý. Nó còn đang bận lo cái cặp sách có bị ướt hay không. Vô tới phòng khách, nó mới nhận ra, mặt mũi đỏ cả lên rồi lúng búng:

- Long cho Linh mượn cái khăn đi!

Ngay dưới phòng khách cũng có nhà vệ sinh, khăn khố đầy đủ cả nhưng không hiểu trời xui đất khiến như thế nào, tôi buột miệng:

- Linh lên phòng của Long đi, dưới này đâu có ai dùng nhà tắm đâu!

Con nhỏ cũng líu ríu lên theo. Tôi bước ngay sau nó, tim đập rần rần. Cái cặp mông con nhỏ chà bà cứ đu đưa theo từng bước cầu thang, máu mũi tôi muốn xịt ra ngoài. Lần đầu tiên có một con nhỏ bước lên phòng tôi, cái cảm giác đó sau này dù có muốn tới cỡ nào, tôi cũng không thể tìm lại được. Cảm giác sắp sửa bị mất trinh

Tuy nhiên cũng chỉ là cảm giác của một mình tôi mà thôi. Con nhỏ vẫn ngây thơ như quả bơ, có khi nó nghĩ trong nhà tôi vẫn còn có người không biết chừng. Đẩy cánh cửa phòng tôi ra, nó tò mò ghé mắt nhìn qua một lượt. Nào quần sịp vất trên bàn, nào gạt tàn thuốc đầy có ngọn, chưa kể chăn màn gối còn vất ngả nghiêng như bãi chiến trường. Tôi cũng hơi ngượng một tí, bật đèn phòng tắm rồi kêu nó:

- Linh vô lau người đi kẻo lạnh.

Con nhỏ quay lại nguýt tôi một cái. Ý hẳn chê tôi ở dơ đây. Tôi cũng cười trừ, đợi con nhỏ vô rồi mới ba chân bốn cẳng dọn dẹp lại cái phòng bừa bộn một chút.

Dọn dẹp tạm tạm đâu ra đó một hồi, tôi thở phào một cái rồi ngồi lên trên giường làm điếu thuốc. Phòng của tôi cũng nhỏ, ngoài chiếc giường ra chỉ có độc nhất cái tủ truyện, một cái kệ nhỏ đựng tivi đầu máy và chấm hết. Nhìn mấy cái cửa kính hở toang hoang hướng ra khoảng đất trống bên cạnh nhà, tôi nghĩ nhanh một cái rồi đi ra, kéo hết mấy tầm rèm cửa lại. Vô thức thôi nha, không có ý gì đâu.

Con nhỏ làm gì ở trỏng mà lâu dữ. Tôi chép miệng. Muốn ghé con mắt vô cửa nhìn một cái nhưng ngại ngại. Nhất là cái cửa phòng tắm nhà tôi có nguyên cái khe hở phía dưới, nhỏ xíu thôi nhưng nếu đứng ở đó là nhìn thấy nguyên cái chân luôn. Tôi biết điều này sở dĩ bởi trước kia tôi có nuôi một con mèo, con mèo quỷ chuyên đứng đợi tôi phía ngoài phòng tắm nên mỗi khi mở cửa phòng, tôi phải mở nhẹ nhẹ tránh đụng vô mặt nó.

Con nhỏ cuối cùng rồi cũng ra. Chắc lo lau khô luôn cái áo nên hèn chi lâu dữ. Nó bước ra, khuôn mặt vẫn vui tươi như con đười ươi, hẳn là không mảy may biết về những gì đang ở trong đầu tôi. Tôi đưa cho nó ly nước, kêu:

- Ngồi đây chút đi Linh, rảnh mở tivi ra coi, Long cũng vô thay đồ chút.

Tôi bước vô phòng tắm, cởi đồ ra. Mùi của con gái ngai ngái vẫn lẩn quẩn trong phòng. Tôi bất giác sờ lên thằng nhỏ, xoa xoa một cái.Thằng nhỏ hư thiệt, chỉ chạm nhẹ vào là đã ngóc hẳn cái đầu lên. Tôi bật nước xối ào ào, thằng nhỏ hiên ngang giữa đống nước chẳng chịu cúi đầu chút xíu nào.

Cái phòng tắm do làm cho riêng tôi dùng nên thiết kế cũng hơi ẩu. Cánh cửa xập xệ muốn rụng ra, ba má kêu thay vài lần mà tôi làm biếng nên cũng chẳng cần. Nếu ở nhà một mình, tôi cũng đâu bao giờ thèm đóng cửa. Phía cái chốt có hở một miếng nho nhỏ chừng nửa đốt ngón tay, do một lần tôi lỡ tay đá cánh cửa một cái vì khó mở. Tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ nó lại là nguyên nhân mình bị lộ hàng

Tôi có tật tắm lâu. Không tắm thì thôi, mỗi lần tắm là kỹ càng lâu lắc. Phòng tắm có nguyên cái gương bự thiệt bự, tôi khoái vừa tắm vừa coi mình trong gương dữ dội. Dù sao cũng có tập thể hình dăm bữa, cũng có chút ngực, chút eo, thêm nữa thằng nhỏ chẳng cần tập tành nhưng cũng khá đô con nên tôi cũng khoái tự ngắm mình. Mấy người ít khi chịu ngắm mình trong gương, một là khiếm thị, 2 là body quá xấu – tôi

thường tự nhủ vậy.
Có điều bữa nay tôi tắm không được tự nhiên cho lắm. Phần vì phía ngoài rõ ràng có một con nhỏ đang ngồi, phần vì mải nghĩ lát nữa sẽ phải làm gì, nếu không chắc chỉ có nước đem nó đi ăn uống như mọi ngày thì quả là bách nhục. Một phần nữa, rất quan trọng, đó là tự dưng tôi cứ thấy nhột nhột. Cảm giác có ai đó đang dòm mình thì phải.

Tôi xối nước lên đầu, quơ quơ tay lên cái tóc rồi hé mắt nhìn qua làn nước mỏng đang xối từ trên tóc xuống. Tim tôi đập mạnh một hồi. Cái gì thế này hả trời? Rõ ràng dưới cái khe cửa nhỏ nhỏ đang … hiện ra một cái móng chân. Nhà tôi tất nhiên không

phải nhà ma, bà giúp việc cũng không có ở nhà và nếu là bả đang rình xem tôi tắm, hẳn bả cũng không thể có cái móng chân sơn xanh đỏ như vầy được. Tôi muốn nghẹn cả thở, đầu óc như tắc hẳn đi không nghĩ ngợi được cái gì. Ông trời ơi, quả thật có quả báo sao? Mấy bữa trước coi được nửa cái vú của nó, bữa nay bị nó soi hết nguyên cả thân hình trần như nhộng. Không lẽ vụ này tôi lỗ thảm vậy sao?

Nói chơi vậy chứ tôi bị kích thích cực kì luôn. Trong đầu óc của một đứa nhóc mười mấy tuổi, đâu có thể có suy nghĩ đàn bà cũng dâm dục và tò mò giống hệt như đàn ông. Tụi anh lớn hơn vài tuổi, mấy đứa giang hồ xã hội đen lóc nhóc thời đó cũng thường nói ba cái chuyện tầm phào rằng nhu cầu của phụ nữ còn lớn hơn cả đàn ông, tụi nó còn dâm dục và tò mò hơn cả con trai, tôi đều chẳng tin cho lắm. Nhất là khi đây lại là con nhỏ bạn học của tôi, một con nhỏ có vẻ ngoan dữ dội?

Thời trẻ quả thật ai cũng ngốc nghếch, tuy nhiên lúc đó tôi cũng không ngốc lắm. Tôi bắt đầu tin vào mớ lý thuyết ngoài đường về độ dâm của đàn bà con gái và bắt đầu đem những thứ mình thường nghĩ đối chứng với con nhỏ Phương Linh. Mình hay nhìn mông nó, vậy nó thích nhìn gì ở mình? Con cu chắc? Hay là ngực? Khi mình nhìn cái mông nó, mình hay nuốt nước bọt và muốn sờ vào, vậy nó nhìn mình trần truồng có khi nào nước dãi chảy tới gối không ta?

Dù cho đang đảo điên vì những câu hỏi, tôi cũng không quên kín đáo hóp bụng lại một chút cho có eo, gồng ngực lên chút nhìn cho bắt mắt. Dù sao trước mắt mình cũng đang có khán giả, lại còn là khán giả nữ đầy tiềm năng về dâm dục. Có điều, tôi vẫn không thể nào trả lời: tại sao tụi con gái mới nhỏ vậy mà đã có những khát khao giống hệt như tụi con trai? Mãi sau này khi lớn lên, tôi mới biết rằng mình đã sai hoàn toàn: con gái mạnh hơn con trai tới vài lần về chuyện đó!

Tôi không nhìn vào chỗ khe hở vì sợ nó mất tự nhiên, mà thản nhiên quay ra tắm tiếp. Tuy nhiên giờ không thể gọi là tắm, nên gọi nó một cách mĩ miều hơn: Thoát y nghệ thuật dưới vòi hoa sen. Quả thật vậy, tôi hết xoa ngực lại xoa con cu, nắm lấy cái cần cổ xóc nhẹ nhẹ cho thằng nhỏ cứng đờ người. Đôi khi xoay hẳn người ra phía cửa, ưỡn con cu ra, 2 tay vuốt tóc hệt như màn quảng cáo Romano vậy. Có điều mải mê trình diễn quá, tôi chưng hửng khi nhìn xuống phía dưới, cái móng chân đã biến mất tự khi nào. Tôi hơi quê chút – không lẽ nãy giờ mình làm … cho cái gương coi sao? Hay con nhỏ phát hiện ra mình đã biết?

Thằng nhỏ bị mất hứng đâm ra xuội lơ. Tôi hơi quê một chút, nhưng lại chuyển thành bực bực. Tánh tôi hơi lạ, bình thường thì rất hiền nhưng khi nổi nóng lên thì cái gì cũng bỏ qua hết được luôn. Lần này cũng chẳng hiểu vì sao tôi bực, hay có lẽ là bởi tôi đã ảo tưởng nhầm về con bé này? Không lẽ nó không thích nhìn tôi tắm?
Tôi đem cả mớ suy nghĩ bùng nhùng đó bước ra ngoài. Con nhỏ vẫn ngồi xuội lơ trên giường của tôi, cái mặt cố tình tỏ ra ngây thơ nhưng vẫn có cái nét gì đó hơi lúng túng. Tôi phát hiện ra, mình không có lầm một chút nào.

Tôi cũng hơi đãng trí, vì khi tắm xong chỉ mặc độc chiếc quần cộc ra ngoài. Bình thường ở nhà, tôi toàn ở truồng đi ra khỏi phòng tắm chứ sức mấy mà mặc áo quần. Lần này rõ ràng có nó ở ngoài, nhưng may mắn tôi còn mặc chiếc quần cộc chứ nếu tồng ngồng như mọi khi, có lẽ mọi chuyện lại hỏng be hỏng bét.

Con nhỏ quay ra, nhìn tôi đang trần trùng trục, cái quần cộc nhỏ xíu chỉ dài ngang cái quần bơi thì la lên:

- Trời ơi trời, Long ăn mặc kiểu gì kì vậy!

Nói xong nó đưa 2 cái tay lên che mắt. Tôi sững người lại, mặt cũng đỏ cả lên. Đãng trí thiệt à nha. Nhưng tự dưng tôi thấy cái kiểu che mắt của con nhỏ này có cái gì đó gượng gạo sao sao đó, hệt như ngày xưa coi phim có mấy cảnh hôn nhau, mấy người lớn cũng kêu tụi nhỏ bọn tôi phải che mắt lại – tôi ti h...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 2639 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục