Ring ring
u gõ trong lòng nàng, rõ ràng đã nhắc nhở cảm xúc của mình không được dao động, nhưng tại một khắc này vẫn khó có thể khống chế run sợ trong lòng.

“Trăm ngàn năm qua, ngươi là người đầu tiên dám cự tuyệt ta, hơn nữa thái độ của ngươi đối với ta lại không kiêng nể gì như vậy.” Nàng không có quay người trở lại, bởi vậy nhìn không thấy biểu tình của Hugo, nhưng mà, thanh âm của hắn đã thay đổi lỗ mãng lúc trước, trở nên trầm thấp mà thận trọng,“Từ khi người ở nhà Nicole cự tuyệt ta, ta liền nói với chính mình, nhân loại này rất thú vị , ta tuyệt đối không thể bỏ qua.”

Thú vị? Ở trong mắt thần, nhân loại chỉ là quân cờ để chơi đùa?

“Bởi vậy ta đã đi theo ngươi đến Florence, trong thời khắc mấu chốt giúp ngươi một phen, có lẽ vì thế mà ngươi chịu đả kích lớn, bởi vì điều đó đã tổn hại đến kiêu ngạo của ngươi, nhưng, vì cái gì không theo một góc độ khác mà nhìn? Nhân loại, là sinh vật quần cư, bởi vì bọn họ không có khả năng sinh tồn một mình. Đồng dạng, ngươi cũng không có khả năng vĩnh viễn chỉ trông vào chính mình. Nhận trợ giúp thích hợp, không có gì không đúng. Tỷ như ngươi kết bạn vơi Melanie, cũng dựa vào mạng lưới tình báo nhà nàng ấy vơ vét tư liệu, Sriranda, vì cái gì không thể dựa vào ta một chút ?” Thanh âm Hugo uyển chuyển êm tai, mang theo năng lực đả động lòng người, từng chữ từng chữ truyền vào trong tai nàng.

Tay Sriranda vươn tới tay cầm cửa, tay cầm bằng đồng làm cho nàng cảm giác được cơn lạnh lẽo. Nàng trầm mặc một hồi lâu mới trả lời :“Bởi vì ta còn không có cần tới.”

“Còn?”

“Ta nhận sự trợ giúp của Melanie, ta có thể cho nàng ấy vô số châu báu thậm chí là một tòa thành Mira; Ta mượn sự trợ giúp của người khác, cũng có thể cho bọn họ thứ ngang nhau; Nhưng ngươi thì sao? Ngươi là thần không phải sao? Cái gì ngươi cũng không thiếu.” Sau khi nói hết ra những lời này, Sriranda xoay tay cầm, mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa là ánh mặt trời loang lổ khắp hành lang, có sáng ngời, cũng có bóng ma, như nhân loại, có viên mãn, cũng có chỗ thiếu hụt. Đây mới là thế giới của nàng.

Trong thế giới của nàng, mỗi người đều hèn mọn nhưng lại dũng cảm sinh tồn, vì bù lại chỗ thiếu hụt, vì để càng thêm viên mãn – cũng chẳng sợ cả đời bọn họ chưa chắc đạt đến viên mãn chân chính.

Thực vất vả, nhưng đây mới là, nhân sinh.

Ngay tại khoảnh khắc nửa chân của nàng bước ra khỏi cửa, Hugo đột nhiên nói thêm:“Không, bảo bối . Không phải cái gì ta cũng không thiếu — ít nhất, ta càng tịch mịch hơn so với ngươi.”

Sriranda kinh ngạc quay đầu, nam tử so với loài người đều cao quý tao nhã hơn đang đứng ở trước bàn ăn, trên khuôn mặt hư ảo đã hiện lên một nét bi thương rõ ràng, hắn thấp giọng , lặp lại :“Ngươi vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được, ta tịch mịch cỡ nào. Sinh mệnh vĩnh hằng, không thiếu thốn vật chất, làm cho ta xem hết tang thương của nhân thế, vĩnh viễn cô độc sinh tồn. Ta không thuộc thần tộc, cũng không phải ma quỷ, bởi vậy hai bên đều không chiếm được hữu tình. Ngươi là người duy nhất trong ngàn năm qua có thể nói chuyện cùng ta — chú ý, ta ở đây là chỉ nói chuyện với nhau, mà không phải chỉ đơn phương độc thoại như với Cinderella, cái này là một loại cảm giác tự đáy lòng gọi là…… Khoái hoạt. Bởi vậy, ta nói với chính mình — nhất định, nhất định không thể bỏ qua ngươi.”

Tâm tình phiền chán đột nhiên trở nên bình tĩnh .

Sriranda lẳng lặng nhìn hắn, phát hiện hắn kỳ thật cũng không chán ghét như trong tưởng tượng, thậm chí có chớp mắt nàng cảm thấy tâm của mình cùng hắn, đang tiến lại rất gần.

Nàng có thể lý giải cái loại tịch mịch này.

Trong suốt mười tám năm qua, cô độc là bạn thân của nàng, không ai biết suy nghĩ chân chính của nàng, không ai quan tâm nàng có vui vẻ thực sự hay không, nàng có mẹ có chị lại như sống chỉ có một mình một người trong thế giới, trầm mặc mà im lặng.

Có một ngày, có người tới xao cánh cửa cô độc kia, cũng là dùng một phương thức ác liệt: Cười nhạo, trêu cợt, làm mấy chuyện xấu…… Quả thật là không có một chuyện gì tốt, thế nhưng người đó lại có thể phá tan cánh cửa kia, nảy mầm trong lòng nàng.

Người kia, đó là Isaac.

Sriranda nghĩ đến đây mới thở thật dài . Không biết là vì Hugo, hay là vì chính mình.

“Bởi vậy, nếu ngươi thật sự đủ thông minh, sẽ không cự tuyệt ta.” Hugo đi đến trước mặt nàng, đè lại đôi vai của nàng, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng nói,“Bởi vì, lợi dụng nhân loại không tính cái gì, lợi dụng một kẻ nửa thần nửa quỷ không gì là không thể làm được, mới là chân chính có bản sự.”

Sriranda cắn môi dưới, muôn ngàn từ muốn nói ra, như pháo bông nở rộ, tản ra, lại nhất nhất trôi đi, cuối cùng, ngưng kết thành một câu:“Ngươi…… Có thể giúp ta chữa khỏi vết thương cho Isaac sao?”

Chương 8: Đáy lòng mỗi người (tt)

Cửa sổ lớn trên hành lang chợt mở ra, một ngọn gió nhẹ thổi qua mái tóc ngắn của nàng, ánh mắt nàng sáng ngời như sao, con ngươi thuần đen, rõ ràng như biển sâu không gợn sóng, lại tại một khắc này có chút mềm mại ở nơi nào đó thẩm thấu ra.

Không tới nhìn Isaac, cũng không có nghĩa là nàng không có để ở trong lòng.

Hình thức ở chung giữa bọn họ rất kỳ quái, chưa từng chân chính tới gần, nhưng vẫn giấu ở nơi sâu nhất trong tâm.

Giây lát cũng không rời.

“Ngươi muốn tìm mười hai viên ngọc sáp Olympus, Haera vương tử đã có ba viên, bởi vậy còn lại chín viên.”

Trên đường rời khỏi phòng thủy tinh đen trở về phòng ngọc bích, Sriranda vẫn hồi tưởng lại những tư liệu mà vừa rồi Hugo nói cho nàng, mày hơi hơi nhăn lại, nếu đúng như lời hắn nói, như vậy, tình huống xấu đã xuất hiện.

“Hermes ở trong tay Melse bá tước.”

“Melse bá tước? Theo như ta được biết, những ngày gần đây hắn qua cũng không tốt lắm, danh hiệu thừa kế vẫn chưa thể thuộc về hắn, hơn nữa đêm qua lại thua 7000 vạn, nói vậy sẽ rơi vào thế lấy trứng chọi đá. Ta cho rằng, viên ngọc này có thể dùng tiền là có thể mua được.”

Hugo cười cười, không có tỏ rõ cái nhìn, tiếp tục nói:“Hephaestus ở trong tay Heimond , là một trong mười đại phú hào.”

“Ta biết hắn, hắn là người sưu tầm đồ sứ. Vừa lúc trong tay ta lại có một món đồ sứ , ta nghĩ hắn nhất định rất có hứng thú đổi với ta.”

“Trước mắt Hestia thuộc sở hữu của Wendy công tước.”

Nàng suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu,“Có lẽ Melanie có biện pháp thông qua quan hệ với Eric lấy nó tới tay.”

“Ngươi thật đúng là biết cách lợi dụng tất cả quan hệ.” Hugo nói ra một câu giống như khen mà không khen, dừng lại rồi nói tiếp,“Ba viên trên đều có thể dễ dàng tới tay, sáu viên sau mới có vẻ khó giải quyết . Hai viên Hades cùng Ares ở trong tay Depp.”

“Depp? Cái kẻ mang xú danh thi quỷ?”

“Đúng. Có thể nói hắn là đại sư lừa gạt. Ta thực chờ mong giao phong giữa ngươi với hắn.” Khi Hugo nói ra những lời này, ánh mắt loan thành hai đường cong, thấy thế nào cũng không có ý tốt.

“Còn bốn viên.”

Hugo trát trát mắt,“Artemis ở trong tay thuyền vương Hans, người từng xung đột với ngươi. Thế nào? Hiện tại có phải đã hối hận vì mình đắc tội với hắn hay không?”

Câu trả lời của nàng là một tiếng hừ lạnh.

“Cuối cùng, cũng chính là một cái thông tin tồi tệ nhất . Quan trọng nhất trong mười hai vị thần, cũng có thể nói là ba viên ngọc xinh đẹp nhất — Zeus, Hera, cùng với Aphrodite,” Hugo đứng trước mặt nàng, không biết là thay nàng lo lắng hay là cố ý chọc giận nàng, chậm rãi nói,“Ở trong tay Gary vương tử.”

Trong lòng nàng chấn động – vậy mà lại bất hạnh bị Melanieđoán trúng.

“Đối với Depp, ngươi có thể lừa; Đối Melse, ngươi có thể mua; Đối với Heimond , ngươi có thể đổi; Đối với Hans, ngươi có thể bức; Đối với Wendy, có thể thông qua nhân tình với Eric; Nhưng…… Cho đến giờ phút này, ta còn chưa có nghĩ ra ngươi có thể sử dụng cái phương pháp gì lấy được ba viên ngọc sáp từ trong tay Gary vương tử.”

“Điều này không cần ngươi quan tâm .”

Hugo cũng không giận, tiếp tục hưng trí tươi cười, vỗ vỗ bả vai của nàng nói:“Cố lên đi, cô gái nhỏ của ta.”

Ngay lúc đó ánh mắt của hắn lòe lòe tỏa sáng, giống đứa nhỏ tịch mịch đã lâu rốt cục cũng tìm được món đồ chơi mà mình cảm thấy hứng thú. Tuy rằng không có chút ác ý, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy thực không thoải mái.

– nàng hãm sâu vào trong cục diện không thể thoát đi, mà hắn lại ở bên ngoài chờ xem kịch vui.

Nghĩ lại tới đây, Sriranda mới đẩy cánh cửa phòng ngọc bích ra. Melanie ngồi ở trên sô pha đọc sách chờ đợi, vừa nhìn thấy nàng liền lập tức đứng lên:“Thế nào? Cơm trưa nhất định ăn thực tận hứng đi? Nghe nói……”

Sriranda cắt đứt lời của nàng:“Nghe Melanie, ta đã biết chín viên ngọc sáp còn lại rơi vào tay ai.”

Melanie mở to hai mắt, ‘di’ một tiếng.

Sriranda đi đến trước gương vuốt nhẹ vạt áo sơ mi của mình, trên vạt áo, ghim cài kim cương lòe lòe tỏa sáng.

“Cuộc chiến bắt đầu, bảo bối , chuẩn bị tốt rồi chứ?”

Một câu này vừa kết thúc, tất cả đều khẩn cấp tiến hành –

“Cám ơn ngươi,Melse bá tước.” Sriranda đứng dậy bắt tay với hắn.

Vừa nhận lấy 1 triệu Farrell, vẻ mặt Melse bá tước hồng hào, cười đến thực vui vẻ nói:“Nào có nào có, ta nên cám ơn ngươi mới đúng. Dù sao viên ngọc sáp này vẫn chỉ là đồ bài trí trong nhà ta mà thôi.”

“Hợp tác vui vẻ. Thương hội gặp lại.” Sriranda mang theo gói to rời đi, ngoài cửa, Melanie hướng nàng vươn ngón tay tạo hình chữ V lên.

Ngày 2 tháng 5, viên ngọc đen tuyền, nhìn qua lại có vài phần quỷ dị, Hermes tới tay.

“Nghe nói Heimond tiên sinh thích uống trà, bộ dụng cụ pha trà này đến từ đại lục Hoa Tư thần bí, men màu ở mặt trên được xưng là ‘Cua xác thanh’, trong trẻo bóng loáng vô cùng, chỉ có duy nhất một bộ dụng cụ pha trà như vậy, giá trị còn cao hơn so với ngọc sáp. Nếu không phải vì muốn thu thập nguyên bộ ta cũng sẽ không từ bỏ những thứ yêu thích. Ngài là người biết hàng nên sẽ không cần ta phải giới thiệu thêm !”

Lão thân sĩ râu tóc bạc trắng yêu thích không buông tay bộ trà cụ đang cầm, cuối cùng nói:“Không thành vấn đề!”

Trên sô-pha, Sriranda cùng Melanie nhìn nhau cười.

Ngày 13 tháng 5, Hephaestus màu sắc như ngọn lửa tới tay, cơ hồ ngay cả da thịt đều bị ánh đỏ.

“Eric, có thể giúp ta lấy một thứ không?”

“A, Melanie tiểu thư thân mến, không chỉ nói một cái, mười cái, một trăm cái cũng không có vấn đề gì!”

Dưới ánh nắng tháng năm, hai người ngồi trên ban công nhàn nhã uống buổi trà chiều đối thoại như vậy.

Sau đó, chín giờ tối, một gói quà cực kì tinh mỹ được đưa đến phòng ngọc bích.

Cởi bỏ dây nơ, mở giấy gói, một viên Hestia màu hổ phách lẳng lặng nằm trên màn nhung thiên nga màu đỏ.

Bên cạnh còn có một bức thư, từng chữ đều cực kì đáng yêu:“Đưa cho người có ánh mắt xinh đẹp như ngọc này- Melanie tiểu thư, chúc ngươi vĩnh viễn mê người như vậy.”

Sriranda phủ lại, ôm Melanie một cái nói:“Cám ơn Melanie. Nếu không nhờ mị lực của ngươi thì viên ngọc sáp tuyệt đối sẽ không dễ dàng tới tay như vậy.”

Melanie tiếu cười, cầm bức thư kia nói:“Đứa nhỏ này thật đúng là đáng yêu, nên cám ơn hắn thế nào mới tốt đây……”

“Lấy thân báo đáp đi.”

Melanie gắt giọng:“Đừng nói giỡn. Ta lớn hơn hắn 6 tuổi.”

“Nếu vấn đề là tuổi, hẳn là không khó giải quyết.”

Melanie than nhẹ một tiếng, nụ cười có chút ảm đạm “Đương nhiên còn có rất nhiều nguyên nhân, mà quan trọng nhất là, từ sau khi Pitt đi ta đã không còn ý muốn lập gia đình.”

Sriranda nhấp môi dưới, ...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1795 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục