Disneyland 1972 Love the old s
bạn thế nào? – Một sinh viên nữ không kìm nén được.

Nhất Bảo cười.

- Bạn nghĩ tôi và Mai Mai là bạn thế nào? Tôi là bạn trai của cô ấy. Cô ấy là bạn gái của tôi. Chúng tôi là đôi bạn thân, và giới tính của chúng tôi cũng rất rõ ràng.

Mai Mai nhìn Nhất Bảo.

Trả lời kiểu gì vậy?

Đáp lại gương mặt nhăn như khỉ của Mai Mai, Nhất Bảo cười ma mãnh.

- Cứ cho hai người là những người bạn thân của nhau đi. Vậy còn chuyện sinh viên Anh Vũ đột ngột rời khỏi trường thì cậu giải thích sao?

Người thứ ba đang đứng trên sân khấu kia hỏi. Khi hỏi thì nghe có vẻ hùng dũng lắm, nhưng khi bắt gặp mắt nhìn của Nhất Bảo thì mặt cô ta ngắn lại như cái bơm.

- Ừm. Tôi biết tất cả các sinh viên ngồi đây đều là các cậu ấm cô chiêu của các gia đình quí tộc. Nhà nào nhà nấy đều có bề thế, làm sao có chuyện ai ép ai đi được chứ. Tuy rằng SER1 là trường số1 Việt Nam nhưng bên trời Tây còn có nhiều trường tốt hơn đây. Gia đình của Anh Vũ có thừa điều kiện, và đi du học cũng là ước mơ của cậu ấy. Cậu ấy được thực hiện ước mơ của mình, tôi là bạn, tôi thấy mừng cho cậu ấy còn chẳng hết nữa là.

Sau một hồi nói nói cười cười, Nhất Bảo quay sang, hạ giọng nói nhỏ với cô bạn kia.

- Đủ chưa? Đồ nhiều chuyện?

Cô bạn kia mặt đần ra, chẳng nói được câu nào.

Nhất Bảo lại quay lại nói với các fan:

-Tôi nói vậy , không ai còn ý kiến gì nữa chứ? Vậy thì tôi và bạn của tôi xin chào mọi người ở đây.

Nói rồi Nhất Bảo nắm tay Mai Mai nhanh chóng đi khỏi hội trường. Khi đi qua cô bạn lắm chuyện kia, Nhất Bảo không quên tặng cho cô ta một cái nhìn cảnh cáo. Với ánh nhìn sắc như dao của cậu ấy chắc chắn cô bạn kia có gan to đến mấy cũng chẳng dám nhắc lại chuyện này lần thứ hai.

Ra khỏi hội trường.

Nhất Bảo vẫn nắm tay Mai Mai bước đi. Hai người không nói gì cả. Mai Mai chỉ thấy hiện giờ cảm xúc trong cô đang rất lẫn lộn.

Hai người họ đi một hồi thì xuống đến căngtin, vẫn chẳng ai nói gì với ai. Nhất Bảo đứng ở quầy:
– Cho 2 xuất bánh pudding kèm sữa.

Mai Mai nghe vậy mới thấy là mình cũng đang đói.

Chỗ này ngoài nhân viên phục vụ thì chả còn ai khác nên Nhất Bảo và Mai Mai không bị quấy rầy.

Hai người ngồi xuống bàn. Nhất Bảo nhìn Mai Mai chằm chằm. Mai Mai không dám nhìn lại, giả vờ quay đi nhìn trời. Khi phục vụ đưa bánh đến, Mai Mai lại cắm đầu vào ăn để tránh ánh mắt của Nhất Bảo.

Vẫn còn nhìn à? Ăn hết bánh rồi. Sao giờ?

Còn một mẩu bánh trong đĩa, Mai Mai không biết nên ăn không. Bởi ăn rồi sẽ chẳng biết làm gì để tránh cái nhìn của Nhất Bảo nữa. Nhất Bảo đẩy đĩa bánh của mình sang cho Mai Mai.

- Ăn nữa đi!

Mai Mai đang chăm chăm nhìn mẩu bánh còn lại của mình, nghe thấy Nhất Bảo nói, cảm thấy sướng lạ thường, cô ngẩng lên, nhìn Nhất Bảo làm như chưa nghe rõ.

Nhất Bảo cười:

- Ăn đi!

- Bảo đang nói với ai đấy?

- Với Ma …có thêm chữ ‘i’.

Không nghi ngờ gì nữa.

- Nhất Bảo nói chuyện với Mai rồi đấy nhá!

Mai Mai trong lòng rạo rực hẳn lên, cười toe toét.

- Không muốn nói cũng không được nữa rồi. – Nhất Bảo làm mặt trách, nhưng nhìn gương mặt nhăn nhăn nhở nhở của Mai Mai thì cũng bật cười.

- Sao tự nhiên Bảo lại xuất hiện ở đấy?

- Tự dưng nhớ em!

- Gì? – Mai Mai trố mắt nhìn.

Nhất Bảo cười hì hì nói:

- Thì anh đến để giúp em còn gì! Anh chưa thấy ai ngốc như em nên động lòng thương hại thôi.

- Là sao?

- Ngốc ạ! – Nhất Bảo giơ tay ấn trán Mai Mai một cái. – Tự nhiên em đến đấy làm gì để chúng nó bắt nạt?

Mai Mai xị mặt.

- Thì tại mấy cái bài báo đó đó. Mấy đứa con gái cuồng Bảo, bọn nó không dám hỏi Bảo nên cứ nhằm Mai mà truy. Bọn nó bảo trường này nhiều đứa muốn biết lắm, dù cho Mai không trả lời bọn nó thì lại có bọn khác tìm đến thôi. Ban đầu Mai đã giải quyết ổn thoả rồi đấy chứ, tự nhiên con dở hơi kia ở đâu chui ra nói chuyện của tên béo …Rõ đen!
Mai Mai thở dài:

- Nhưng sao Nhất Bảo lại đến đúng lúc vậy?

- Thần giao cách cảm mà! …Thôi đừng nói đến chuyện này nữa.

Mai Mai và Nhất Bảo cùng nhau đi về lớp dưới bao con mắt ghen tị của bọn con gái. Nhưng họ chẳng để tâm, vẫn cứ vui vẻ cười nói. Riêng với Mai Mai, chuyện vừa xảy ra như đã lui về nơi xa lắm.

Giờ ra về, sinh viên toàn trường lại bắt gặp Mai Mai và Nhất Bảo sóng bước nói nói cười cười. Ra đến cổng

- Xe đón Mai Mai kia rồi. Mai chẳng muốn về nhà đâu.

Nhất Bảo cười. Ôi, nụ cười mới thân thiết làm sao!

- Được rồi. Mau vào xe đi, trời đang nắng to đây này.

Mai Mai nhìn trời, nói:

- Đâu có. Trời râm mát mà. Mà không chừng còn sắp mưa nữa ấy chứ.

Nhất Bảo lại cười hì:

- Ừm, em cũng có mắt quan sát đấy. Thôi đi đi, xe đang đợi kìa.

Tại nhà của Mai Mai.

- Hôm nay ở trường có chuyện gì vui sao con? – Bố Mai Mai tò mò hỏi khi thấy con mình chốc chốc lại tủm tỉm cười.
– Ơ.. không có gì. Ừm, bữa nay được ăn cơm với bố nên con vui thôi.

Ông Mai Lâm nhìn con mình vui như vậy thì thấy áy náy lắm, tưởng là mình đã bỏ bê con, chỉ mải mê với công việc, ông ái ngại nhìn Mai Mai. Nào đâu, chuyện Mai Mai vui hôm nay chả liên quan gì đến ông.

Mai Mai về phòng, nhìn ra ngoài trời.

- Ôi, mưa sao? Mình đang vui mà trời lại buồn sao? Hix!

Mai Mai làm bộ mặt buồn,

- cảnh buồn người có vui đâu bao giờ. – Mai Mai lảm nhảm. – Câu này mình nghe ở đâu rồi nhỉ?

Mai Mai lại làm mặt đăm chiêu suy nghĩ:

- Thôi chả quan tâm. Trời ơi! Buồn thì cứ ‘khóc’ đi cho hết buồn. Miễn là ngày mai trời phải đẹp để Mai đến trường là được rồi!

Tại nhà Nhất Bảo.

Nhất Bảo ngồi một mình trong phòng đọc sách. Nhưng đọc được vài chữ thì chữ trước mắt biến đi đâu hết. Thay vào đó là gương mặt của ..Mai Mai. Nhất Bảo lắc lắc đầu để xua đi hình ảnh Mai Mai, nhưng rồi trong đầu cậu lại nghĩ đến cô ấy. Nhất Bảo nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Vậy là từ bây giờ, cậu và Mai Mai không còn phải kiêng dè chuyện người khác biết mối quan hệ của họ.

Mày làm thế liệu có được không? Mày muốn tốt cho cô ấy hay là càng lúc càng làm cô ấy bị tổn thương nhiều hơn đây?
Nhất Bảo thở dài.

- Có chuyện gì mà thở dài vậy con?

Bố Nhất Bảo – ông Hàm – bước vào.

- Sao bố không gõ cửa?

Ông đang chuẩn bị ngồi xuống ghế, nghe cậu con trai nói vậy thì lại quay người ra cửa, ông cười nói:

- Bố quên mất! Già thật rồi, đãng trí quá!

Rồi ông đưa tay gõ cửa.

Cốc..cốc..

Nhất Bảo bật cười. Đột nhiên trong đầu cậu lại hiện ra hình ảnh Mai Mai.

Bố mình cũng nhí nhố như .. Mai Mai vậy!

Nghĩ thế Nhất Bảo lại cười thành tiếng cái nữa.

Ông Hàm thấy con mình cười vui như vậy, ông đoán mò là có liên quan đến Mai Mai, ông giả vờ thắc mắc:

- Sao lâu rồi không thấy cô bé lần trước đến nhà mình chơi nhỉ?

- Ai… à!

- Con nói tiếp đi!

- Nói gì ạ?

- Nói xem, có phải con đang nghĩ đến cô bé đó không?

Nhất Bảo cười không đáp.

- Nhất Bảo, hãy trả lời bố câu này?

Ông Hàm trở nên nghiêm túc.

- Bố hỏi đi!

- Có phải con đã thích cô bé đó rồi không?
Nhất Bảo nghe câu hỏi, cậu trầm ngâm một lúc. Chính cậu cũng đang đắn đo suy nghĩ lời giải cho câu hỏi này.

Nhất Bảo thở dài.
– Chắc là có.

Ông Hàm nhẹ lắc đầu.

- Có là có, mà không có là không có. Con trả lời như vậy, phần nhiều là con thích cô bé đó rồi.

- Bố. Nhưng thực lòng con mà nói thì con không muốn bản thân mình có tình cảm với Mai Mai, và không muốn Mai Mai có tình cảm với con.

Ông Hàm nhìn cậu con trai. Suốt gần 20 năm ông nuôi nấng Nhất Bảo, đây là lần đầu tiên ông thấy Nhất Bảo do dự, thiếu quyết đoán như vậy.

Ông vỗ vai Nhất Bảo nói:

- Con lo lắng Mai Mai sẽ bị những kẻ thù của ta làm hại. Điều này bố biết, bởi vợ và con trai

ta đã là nạn nhân của những sai lầm trong đời ta. Nhất Bảo, từ khi để con trở thành cậu chủ của băng đảng là bố đã sai rồi, đáng lẽ bố phải phản đối con đến cùng. Nhưng lúc đó bố vẫn chưa thông suốt, bố chỉ nghĩ đơn giản rằng để con trả thù cho bố mẹ con là điều đương nhiên. Bố đã không nghĩ ra rằng kể từ giờ phút đó, bố đã gieo vào lòng con toàn nỗi thù hận. Bố đã gạt đi một tuổi thơ tốt đẹp mà con đáng được hưởng, bố đã cướp đi tương lai của con rồi…

Đôi tay ông đặt trên vai Nhất Bảo run run, nước mắt ông rơi lã chã. Nhất Bảo nghe bố mình nhắc lại chuyện cũ, mắt cũng cay xè. Nhất Bảo lắc đầu nói:

- Không đâu bố. Bố không cướp đi cái gì của con cả. Đó là quyết định của con, bố không có lỗi. Ngược lại, bố đã cho con một tuổi thơ có bố, để con không phải là đứa trẻ mồ côi. Bố đừng tự trách mình nữa!

Ông Hàm lau nước mắt.
– Bố xin lỗi.

Ông run run cầm chén trà. Nhìn ông Hàm thật tội nghiệp, nhìn ông như vậy làm gì có ai nghĩ được đấy lại là ông trùm xã hội đen chứ. Ông Hàm uống hết cốc trà, tinh thần cũng ổn định lại.

- Thế này Nhất Bảo ạ! Mai Mai là cô bé tốt. Mai Mai đáng nhận được điều gì và không đáng phải nhận những điều gì con biết rồi đấy. Thực tình bố không muốn con dẫm vào vết xe đổ của bố đâu.
Nhất Bảo gật đầu.

- Nên …bố nghĩ thế này. Từ ngày mai, con đừng can thiệp vào chuyện của băng nữa.

- Bố.

Ông Hàm giơ tay ý nói Nhất Bảo hãy im lặng.

- Từ giờ con hãy tập trung cho việc học và lo đối xử tốt với Mai Mai đi. Mọi chuyện con cứ để bố lo.

- Bố!…

- Nhất Bảo, nếu như con còn coi ta là bố con thì hãy để ta sửa chữa những sai lầm của ta. Để khi nhắm mắt rồi, bố có thể ngẩng cao đầu đi gặp bố mẹ con.

Hôm sau ở trường SER1

- Mai Mai hôm nay đi học sớm thế?

Mai Mai ngồi vào chỗ:

- Ừ thì …không có chuyện gì quan trọng bằng việc học mà.

Mai Mai lấy sách vở để lên trên bàn, cô mở sách ra đọc được ba chữ rồi tiện tay cầm bút chì ngồi vẽ hươu vẽ vượn. Một lúc sau thì Nhất Bảo đến. Mai Mai thấy Nhất Bảo thì cười toe toét, giơ tay vẫy vẫy cứ như là đứng ngoài sân bay gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách. Nhưng được cái Nhất Bảo lần này thấy Mai Mai quá khích như vậy cũng không làm ngơ quay đi, chí ít cậu ta cũng mỉm cười lại với cô một cái.

Nhất Bảo ngồi vào bàn rồi, Mai Mai nhõng nhẽo:

- Nhất Bảo ơi, đi chơi đi. Mai Mai không thích học đâu.

- Vừa nãy hình như có ai nói ‘không chuyện gì quan trọng bằng việc học’ ý nhỉ? – hai cậu bên kia nói chuyện với nhau nhưng cố tình nói to để Mai Mai nghe thấy.

Mai Mai quay sang lườm:

- Là Mai đấy. Nhưng ý Mai là đi chơi, đến giờ học lại về, hết giờ học lại đi.

Mai Mai bật dậy:

- Ôi ngày chủ nhật mong chờ cũng đã đến!!! – Rồi cô sung sướng nhảy xuống giường.

Mai Mai nhảy chân sáo ra cửa.

- Tiểu thư, ông chủ tối nay sẽ về Việt Nam, ông muốn được cùng cô chủ ăn cơm.

- OK. Tôi đi đây.

Mai Mai chạy như tên bay ra sân. Dì Minh gọi với theo:

- Cô không đi xe sao?

- Khooooooooooooỏiiiiiiiiiiiiiiii………

- Bảo đợi Mai lâu không?

Nhất Bảo đứng tựa cửa xe, nhìn Mai Mai hớt ha hớt hải chạy đến. Khi Mai Mai vừa chạy đến nơi, Nhất Bảo chau mày nhìn từ đầu xuống chân Mai Mai, rồi lại đi vòng quanh Mai Mai xem xét.

- Bảo đang tìm xem trên người Mai có vius không à?

- Em đi người không à?

- Chứ Bảo có bảo Mai phải mang theo cái gì đâu?

- Em không xem dự báo thời tiết à?

Mai Mai lắc đầu.

- Trưa nay gió mùa đông bắc về đấy!

Mai Mai bật cười haha:

- hahaha….. Trời ơi! Trời vừa nắng vừa nóng vậy mà trưa gió mùa về được sao? Mơ ngủ!

- Em nói ai mơ ngủ?

- B.. à, Mai không biết.

Nhất Bảo mở c...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 900 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục