Chưa kịp phản ứng gì tên phó đã bị ăn một phát đá trời giáng. Tác giả của cú đá ấy không ai khác chính là Nhất Bảo.Vừa nhìn thấy Nhất Bảo, tên phó liền tái mặt. Gương mặt của Nhất Bảo khi đó thật ai nhìn cũng phải sợ mất mật, tưởng như chỉ cần một cái phẩy tay thì kẻ đắc tội không còn cơ hội nói lời từ biệt.
Một chân giẫm mạnh lên tên phó, Nhất Bảo gằn từng tiếng:
- Mày muốn bị xử thế nào?
Tên phó thoáng đầu sợ sệt nhưng sau cười khẩy:
- Mày có giỏi thì chặt nốt cánh tay còn lại của tao đi. Hừ, thằng ranh như mày, nếu không phải có lão già đó đứng sau thì cái mặt mày cũng đâu có đáng để tao giẫm lên.
Roat.
Lãnh thêm một cú đá lệch mặt, một bên má của hắn đỏ lừ rồi thâm tím ngay tức khắc.
Rời khỏi tên phó đang co quắp dưới đất, xoay lưng đi về phía Mai Mai, Nhất Bảo cười nhạt.
- Nói, tất cả những gì mày làm bao lâu nay là có mục đích gì?
Tên phó cười như mếu, ngửa cái mặt thâm tím lên trần, nói:
- Hừ, không hổ danh là con trai lão Hàm.
Nhất Bảo đang quỳ bên cạnh Mai Mai cởi trói cho cô, với tên phó cậu tàn nhẫn bao nhiêu thì với Mai Mai cậu ân cần gấp bội. Nhìn những vết đỏ do bị trói lằn lên làn da trắng của Mai Mai, tim của Nhất Bảo một lần nữa bị bóp nghẹt. Cậu tức tối đứng dậy đá mạnh tên phó phát nữa, quát:
- ĐỪNG LẮM MỒM.
Mặt tên phó lại rúm lại vì đau đớn.
Một đàn em của Nhất Bảo bước tới thì thầm vào tai của Nhất Bảo, gương mặt của Nhất Bảo vẫn đầy sát khí sau khi nghe xong, cậu ra lệnh cho bọn đàn em lôi tên phó kia đi.
Đầy tiếng **** rủa vang lên, cả những tiếng động chân động tay, lẫn trong đó là thanh âm của đau đớn.
Lúc này trong góc phòng, Mai Mai cũng bắt đầu tỉnh lại. Cô thở gấp, ngón tay khẽ động đậy. Nhất Bảo vội đến bên Mai Mai.
- Mai Mai, em tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào?
Mai Mai từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Nhất Bảo, miệng cô bất giác nở nụ cười, nụ cười ấy tuy không tươi tắn nhưng vẫn làm toát lên vẻ thánh thiện trên gương mặt của cô. Mai Mai lấy sức ngồi dậy, được sự giúp đỡ của Nhất Bảo, Mai Mai cũng ngồi dậy được, đầu cô đau kinh khủng đến mức nước mắt long lanh trong khóe mắt. Mai Mai giơ tay day day thái dương của mình:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mai đâu đầu quá, chẳng nhớ chuyện gì cả.
- Ổn rồi. – Nhất Bảo nhẹ nhàng.
Mai Mai ngẩng đầu nhìn, không hiểu:
- Ổn?.. Chuyện gì? … – Mai Mai nhăn mặt suy nghĩ – … không lẽ Mai lại bị…
Nhất Bảo nhìn gương mặt Mai Mai sao trông khổ sở, trong lòng cậu trỗi dậy một cảm xúc.
Trong chớp mắt, cậu luồn tay vào sau mái tóc dài của Mai Mai ôm lấy cổ cô rồi đặt lên đôi môi cô một nụ hôn.
Mai Mai thoáng chốc ngây người. ( không ngây người sao được???!!!). Cái đầu đang ong ong sẵn, hành động bất ngờ khiến cô không chỉ không còn cảm thấy đau đầu mà đầu óc tê dại, trống rỗng luôn. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng thắm. Mai Mai dần nhắm đôi mắt đang mở to của mình lại. Cảm nhận sự tiếp xúc nơi môi mình….
Thật khó tả!!!
Không còn khái niệm thời gian…
Không có khoảng cách…
Không còn những e ngại, lẩn tránh…
Không còn mặc cảm về thân phận…
….
Với Nhất Bảo, tình cảm của cậu dành cho Mai Mai lâu nay cậu đã biết, nhưng những gì mà cậu có được hoàn toàn không xứng với một cô gái như Mai Mai. Cậu đã từng phủ nhận, đã từng lẩn tránh, đã từng không dám đối mặt. Nhưng càng chạy trốn lại càng nhận ra rằng điều đó quan trọng với mình như thế nào.
Một lời không thể nói hết, mà dù ngôn ngữ có chất cao như núi cũng chẳng biết phải nói sao, hai người họ để mặc cho trái tìm mình dẫn lối.
Chầm chậm dừng lại… Từ từ mở mắt…
Nhìn nhau và… nhìn nhau. Từ đôi mắt của đối phương là những ngôn ngữ vô hình.
Nhìn vào đôi mắt sáng trong của Mai Mai, trong đầu Nhất Bảo là vô vàn những suy nghĩ, giằng xé, đấu tranh trong cậu. Cậu có thể để Mai Mai đến với mình được không? Không được, quá nguy hiểm. Cậu có thể bảo vệ cho cô ấy? Bảo vệ ư? Nhất Bảo nhớ tới ông Hàm, không được bởi chính vợ con ông cũng đã phải hứng chịu điều mà đáng lẽ điều đó là thuộc về ông. Nói đi nói lại cũng là hai người không thể bên nhau được.
Nhưng, nhưng nếu Mai Mai cần cậu cô ấy sẽ đau khổ thế nào nếu cậu ra đi, rằng cô ấy cũng muốn có cậu ở bên cạnh giống như cậu cũng luôn mong có cô ấy ở bên? Nghĩ thế, Nhất Bảo cười khẩy trong đầu, Nhất Bảo ơi Nhất Bảo, dựa vào đâu mà mày cho rằng có chuyện đó kia chứ?
Mai Mai vẫn ngồi đó, trong vòng tay của Nhất Bảo. Nhìn vào đôi mắt Nhất Bảo, chưa bao giờ cô nhìn kĩ vào đôi mắt ấy, ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt ấy thật đẹp, thật hiền… nhưng cũng thật buồn…
- Em có yêu anh không?
Nhất Bảo bất ngờ lên tiếng, giọng cậu trầm xuống, nhẹ và như có gì khẩn xin trong đó.
Câu hỏi bất ngờ quá, Mai Mai còn tưởng mình nghe nhầm.
Không phải.
Đôi mắt Nhất Bảo xoáy sâu nhìn cô. Bất chợt Mai Mai không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Cô cúi đầu xuống, không biết phải nói gì.
Có thực sự là không biết phải nói gì không?
Nhất Bảo vẫn chăm chăm nhìn Mai Mai. Trong lòng cậu mong chờ một câu nói, một câu trả lời cho cậu đáp án của câu hỏi trong lòng mình lâu nay.
Im lặng….
- Cậu chủ…
Phá vỡ im lặng, một đàn em của Nhất Bảo bước vào.
Hai người họ vẫn giữ nguyên tư thế. Nhưng cảm xúc đã khác.
Người đàn em thì thầm điều gì đó vào tai Nhất Bảo. Nhất Bảo khẽ gật đầu. Người kia đi ra ngoài. Chỉ còn lại hai người.Nhất Bảo nhìn Mai Mai, cậu đã biết đáp án, cười chua chát.
- Được rồi. Không có gì đâu… Sẽ có người đến đưa em về…
Câu nói thốt ra được Nhất Bảo nói bằng giọng rất bình thường, trên cả bình thường, giọng nói của cảm xúc đau buồn lẫn lộn.
Nói rồi cậu dần buông cánh tay mình khỏi Mai Mai. Đứng dậy. Quay người bước đi… Bước chân nặng nề… như đang mong chờ một điều có thể cho bước chân ấy quay lại…Đầu óc Mai Mai quay cuồng, những gì Nhất Bảo nói khi nãy chỉ như những tiếng vo ve bên tai, chẳng từ nào ra từ nào. Ngay cả khi Nhất Bảo bước đi, cô cũng không hay biết.
Rồi như sực tỉnh.
Mai Mai nhổm dậy, chạy về phía cửa. Mở toang cánh cửa trước mặt, gió lạnh tạt vào, cô rúm người lại. Nhìn không gian đêm tối, vắng lặng, khoảng đất mênh mông trước mắt không một bóng người, một cánh đồng trơ trọi, chỉ có tiếng gió rít và tiếng lá cây va vào nhau xào xạc.
Mai Mai bước ra khỏi căn nhà. Bốn bề là gió lạnh, cái rét căm căm làm chân cô run rẩy.
Mặc kệ.
Nhìn ra xung quanh.
Những đốm sáng đang di chuyển rất nhanh.
Đường to kia rồi. Mai Mai mừng thầm. Cô rảo bước về phía có những đốm sáng.
Không phải đang bước đi trên đường nhựa, vừa cất bước, Mai Mai đã vấp phải cái hố đất, cô ngã. Chẳng có cảm giác gì, cô lại đứng lên đi tiếp. Đi rồi lại ngã, lại đứng lên đi tiếp.
Mai Mai không nhớ nổi mình đã ngồi bất động trong căn nhà kia được bao lâu. Rõ ràng trước đó cô còn nghe thấy tiếng người râm ran đâu đó, vậy mà thoáng sau mở cửa bước ra đã chẳng còn ai.
Nhưng có người hay không với cô không quan trọng, cô đang bước đi, đang bước đi để tìm một người.
Á.
Mai Mai lại ngã. Đã mấy lần rồi nhưng cô không hề có một tiếng kêu đau. Nhưng lần này, Mai Mai đưa tay chống xuống đất. Tay cô đập phải viên đá nhọn.
Đau nhói.
Mặc kệ.
Mai Mai lại lồm cồm đứng dậy. Mắt cô vẫn hướng về phía đường cái.
Bất chợt.
Có ánh sáng rọi thẳng vào mắt.
Đã quen với bóng tối, Mai Mai bị lóa mắt giơ tay che li. Còn đang tập làm quen với ánh sang, cô nghe từ phía phát ra ánh sáng có tiếng nói quen thuộc:
- Đó là con gái tôi.
- Bố. – Mai Mai mấp máy môi.
Nheo mắt nhìn, nhưng vì ngược hướng sáng nên dù có cố cô cũng không thể nhìn ra được trong bóng tối kia là những ai. Chỉ biết có rất nhiều người đang ở đó.
Thì ra cảnh sát đã điều tra và tìm được Mai Mai. Xung quanh hiện trường lúc đó thật sự chẳng còn gì vì đã được người của Nhất Bảo ‘thu dọn sạch sẽ’. Và đương nhiên, chuyện cô chủ của một tập đoàn lớn bị bắt cóc không thể là chuyện để mọi người được phép bàn ra tán vào. Bên cảnh sát rất hiểu điều này nên đã đồng ý giữ kín bí mật.
Tại nhà của Mai Mai. Trong phòng làm việc của ông Lâm.
- Chuyện tôi nhờ cậu làm đến đâu rồi. – Ông Lâm nói.
- Tôi đã điều tra ra thưa chủ tịch.
Blabalabala…………….
Khi ra khỏi phòng, vẻ mặt của ông Lâm rất căng thẳng, nói vài câu xã giao rồi người kia ra về. Ông lặng lẽ đi lên phòng Mai Mai.
Dì Minh vừa từ trong phòng bước ra.
- Ông chủ. Cô chủ vừa uống thuốc rồi.
- Uhm.
Ông Lâm khẽ gật đầu. Đợi dì Minh đi rồi, ông vào phòng, ngồi bên giường Mai Mai, nhìn cô con gái…
Mai Mai chạy ra khỏi căn nhà sập xệ, bốn bề vắng quạnh, từng cơn gió rét phả vào mặt. Mai Mai nhìn quanh tứ phía.Kia rồi.
Người cô cần tìm đang ở kia.
Người ấy đang đứng đó đợi cô.
Mai Mai mỉm cười rạng rỡ, chạy về phía đó.
Người đó cũng đang mỉm cười với cô.
…
Rồi
nụ cười biến mất, người ấy nhìn cô bằng ánh mắt tột cùng của đau khổ.
Nụ cười của Mai Mai cũng vụt tắt. Cô càng chạy nhanh hơn.
Nhưng người ấy đang xoay người quay lưng về phía cô.
Đừng đi! – Mai Mai nghĩ.
Mai Mai vẫn ra sức chạy cho thật nhanh nhưng tại sao chạy mãi, chạy mãi mà khoảng cách vẫn không ngắn lại.Đừng đi, quay lại đi mà!
Khoảng cách dường như càng lúc càng xa. Không khí xung quanh rất lạnh, vậy mà người Mai Mai vẫn nhễ nhại mồ hôi.Cô quyết không bỏ cuộc, nhất định phải đuổi kịp.
Chỉ đến khi cô vấp ngã… ngẩng đầu lên thì chỉ còn kịp nhìn thấy tấm lưng của người ấy trong chớp mắt rồi biến mất.Mai Mai bật khóc.
- Đừng đi mà…
- Cô chủ, cô chủ. Cô tỉnh rồi.
Dì Minh cười nhẹ nhõm.
Mai Mai nhìn dì Minh một lát, rồi lại nhắm nghiền mắt vào.
Dì Minh thấy Mai Mai tỉnh lại thì tươi tỉnh hẳn lên.
- Chắc cô chủ đói rồi. Nằm hai ngày rồi còn gì nữa. Để tôi đi lấy cháo. Hì hì, ăn xong cô chủ phải uống liều thuốc nữa thì mới khỏi hẳn.
Mai Mai nằm im, cô đã nằm hai ngày rồi sao!
Một tia sáng quét qua trong đầu. Cô vội vã ngồi dậy. Hai ngày nằm ỳ trên giường, người mỏi nhừ, xương khớp cũng cứng lại. Vừa nhấc người được nửa chừng Mai Mai lại nằm ịch xuống giường. Mai Mai chống tay mượn sức cố ngồi dậy lần nữa. Thấy tay phải mình có cái gì đó vướng vướng, giơ lên xem, bàn tay phải của cô được bao bọc bởi một lớp băng gạc.
Tay mình sao thế này?
Không quan tâm. Mai Mai gắng sức ngồi dậy. Xương cốt cứ cứng đơ ra.
- Con muốn ngồi dậy sao không lên tiếng.
Ông Lâm tươi cười bước vào phòng. Vừa nghe tin Mai Mai tỉnh lại, ông vội lên phòng con gái luôn.
Ông đỡ cho Mai Mai ngồi dậy, ân cần nói:
- Nằm nhiều nên thấy mỏi lắm đúng không?
Mai Mai thấy bố, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, chỉ lẳng lặng bước xuống giường rồi lê chân ra phía cửa.
Ông Lâm nhìn con gái đi đứng loạng choạng, tính chạy lại đỡ nhưng Mai Mai cứ hờ hững bước đi.
- Con định đi đâu?
Mai Mai không trả lời, người cô lảo đảo bám chỗ nọ, vịn chỗ kia để đi.
Cứ thế Mai Mai cũng chạm tay được tới cửa phòng.
- Con định đi tìm Nhất Bảo phải không?
Tim Mai Mai bỗng loạn nhịp.
Nhất Bảo, đúng, chính là cái tên này. Cái tên khiến cho Mai Mai mông lung ngay cả trong giấc mơ.
- Con muốn đi tìm nó, phải vậy không? – Ông Lâm hỏi lại.
Mai Mai hơi quay đầu lại, cô m...