XtGem Forum catalog
anh G mới về hỏi ra mới biết cái ti vi nhà ông bà bật mãi không lên được hình mà chỉ nghe tiếng được thôi.anh sửa mà vỗ mãi nó không lên được.hai ông cháu về cơm bà nấu nhưng sáng không báo lên bà không đi chợ được nhà chỉ có rau luộc..anh G thấy thế liền nói với ông là đưa ông đi chơi chút rồi đưa ông về.anh đưa ông ra tiệm bán đò điện tử của thành phố vào tiệm bán ti vi ông nhìn anh G nói không phải mua ông không nhận nhưng anh G không chịu.chủ quán tưởng hai bố con thì rắc ông T ra bàn uống nước kệ anh G chọn.đứng 1 lúc cũng mua được cái ti vi to, mỏng cùng với cái tủ lạnh.sau đó ông cháu về.cụ bà thì sợ ông mắng nên có thích lắm cũng không dám nói. Khi anh G về cụ mới nói m là người đầu tiên ông nhận quà to thế đấy chứ ông chỉ nhận đủ tiền vàng hương thôi..mà cái ti vi to thế xem người nó cứ như người thật đấy thích thật. cụ bà cứ khen mãi cái tivi. Anh hướng dẫn cụ dùng tử lạnh xong thì về. Khi về ông T nói mai đưa con D lên đây ông có chuyện muốn nói với hai đứa m. Anh em vâng rồi lên xe chạy một mạch về tới nhà. Tối đó em đi ngủ sớm cái bùa ông T đưa bé bằng 3 ngón tay chụm lại ngắn tầm 5 phân làm bằng giấy bạc cứng em để ở trong túi quần luôn.em mặc quần áo lịch sự.rồi đi ngủ, anh G chạy vào nói.m qua phòng anh ngủ,anh ngủ phòng m cho nhớ là đóng kín cửa lại nhé có gì thì la to lên.anh nói khẽ “ anh canh cho nhưng mai m phải kể hết cho anh nghe nhé”. Em cười khoái trí. Để mà kể thì quà phải to nhé… Anh G đưa cái nắm đấm ra em chạy mất…. Khoảng 11h đêm em ngủ nhưng hồi hộp chẳng ngủ được trằn trọc mãi rồi cũng thiếp đi lúc nào không biết… Bố về nhìn thần thái đã thoái mái hơn trước. Em hỏi : bố được thả lâu chưa. Bố : bố được thả lúc chiều…may nhà mình nhờ được đúng thầy đấy. Em : bố gặp ai trong họ nhà mình chưa.bố gặp ông K chưa bố. Bố : chưa gặp ai hết bố gặp m là đầu tiên vì hứa cho con đi xuống đó xem thế nào. Em : đi luôn đi bố nhé em phấn khởi. Bố : nghe bố nói nhé bố chiều con 1 lần này thôi nhé.xuống đó rất là nguy hiểm vì con là người thường vong con dương khí còn mạnh thì người ta tưởng là con mới mất nhưng con gặp ai con cũng không được phép tới gần họ.và đặc biệt không được nói.không được ăn bất cứ thứ gì của họ cho.nhớ chưa. Em : vâng. Bố : khi bố đưa con đi đầu tiên con phải đi qua con sông xuống đó gặp người lái đò con đưa cho họ hai đồng xu.xong ngồi xuống và không nói them bất cứ điều gì hết.con phải xem bố như người xa lạ nhé…khi con qua sông rồi gặp hai tên lính đứng gác ở cái cầu.bố đi trước con đi sau…không ngoái lại nhìn lính mà cứ đi từ từ cho hết cái cầu khi hết cái cầu thì lính đưa cho con 1 tờ giấy đấy là giấy thông hành cho người dưới đó nếu con đã có giấy đó và con ăn thức ăn ở đó là con sẽ không nhớ được gì mà trở vể đâu cho nhớ chưa… Bố không cho con thấy được nhiều cuộc sống dưới đó nhưng con sẽ thấy được những ngày bố sống trong ngục và đi gặp ông bà họ hàng nhé.nhớ là không được ăn đây nhé…. Em vâng và bắt đầu run. Bô : bố đưa cho 2 đồng đi đò và 2 đồng xu cho lính cầu là 4 đồng nhé.cầm lấy rồi đi theo bố.

dưới âm

Hai bố con đi một đoạn thì thấy 1 con sông .sương buổi sáng bốc lên mù mịt đứng đó đợi một lúc thì trong màn sương mờ ảo đấy hiện ra một người không nhìn rõ mặt mặc cái áo choàng đen.các thím cứ nhìn thấy trên dương người ta vẽ thần chết làm sao thì người lái đò y thế nhưng họ không có lưỡi hái tử thần.khi thấy bố con em đứng thì thuyền cập bến.bố đi trước đưa hai đồng xu bỏ vào tay người lái đò.em đi sau và làm tương tự xong thì ngồi xuống thuyền không ai nói với ai câu nào hết.người lái đò cứ lặng lẽ chèo cho tới khi thuyền cập bến bờ sông bên kia.em với bố lặng lẽ đi xuống thuyền nhưng người lái đò không chèo đi luôn mà đứng đó nhìn em 1 cách khó hiểu dường như bố nhận ra là có biến bố liền lừ lừ đi bộ dạng rất chập chạm em cũng làm theo ý chang nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy run rồi…lái đò vẫn đứng đó nhìn em một lúc khi thấy hai bố con dần dời đi thì người lái đò cũng mất dần trong sương…. Đi tiếp 1 đoạn thì hai bố con nhìn thấy cây cầu.nó không phải là cây cầu xây theo nối hiện đại mà nó là cây cầu treo.khi linh hồn đi qua hầu như chân họ không chạm cầu lên không có cảm giác cầu chòng chành giống như người dương mà sợ.em thì khác cái thần thức nó vẫn đang còn tồn tại nên cái cảm giác đi qua cầu treo sợ ngã nó hiện ra nét mặt.cái này mấy tên lính tinh ý la nhìn thấy.đến cầu hai bố con đi qua hai tên lính đầu tiên lúc này chưa phải đưa tiền mà phải đưa tiền cho hai tên lính ở cuối cây cầu để lấy giấy thông hành.cảm giác đầu tiên khi đặt chân lên cầu là sợ ngã .bước chân như chậm lại dò đường điều này không bao giờ xảy ra với những linh hồn đã chết.hai tên lính ngó thấy sự lạ liền lao đến.(nếu phát hiện ra hồn còn thần thức lập tức đẩy xuống khỏi cây cầu (điều này làm để răn đe người dương không cho họ xuống làm loạn cõi âm).khi bị đẩy xuống cây cầu bạn sẽ bị các linh hồn khác ở dưới đó tranh nhau hút hết khí dương và thần thức khiến bạn không nhớ tới được cõi dương mà trở về nữa… Hai tên lính lao đến giữ hai bố con lại. em lúc đó như sợ quá mặt nó tái nhợt đi nhưng vẫn không hé miệng.cứ đứng đó hai tên lính bắt hai bố con đứng lại quan sát 1 lúc không thấy có biểu hiện gì khác lạ thì cho đi tiếp.lần này tim thì đập mạnh chân thì run nhưng em vẫn cố đi cho giống bố trong đầu cứ nghĩ là không sao….. không sao…đi dến đoạn giữa cầu lúc này sương mù dày đặc hết nhìn phía trước phía sau không thấy bóng dáng của lính em vội cúi đầu nhìn xuống lòng cầu .lòng cầu được lát bằng gỗ rồi vặn với nhau bằng dây thừng các miếng gỗ cách nhau tầm 2cm nhìn xuyên qua mấy cái lỗ đấy thì trời ạ các linh hồn ở dưới đó đang bay lơ lửng,đứa thì cười đứa thì gào thét khóc than.chỉ nhìn thôi là muốn ngừng thở rồi bao nhiêu cơ trên mặt bao nhiêu dây thần kinh trên cơ thể muốn đứng hết lại.em đứng chôn chân 1 chỗ người như đơ đi không còn còn cử đông được nữa.bố đi trước em tầm mấy bước thấy dưới đó các linh hồn đang bay lững lờ tự nhiên lao vun vút bay lọa hết cả lên là biết em không nghe lời ông dặn mà tự ý nhìn xuống và bị 1 linh hồn bắt gặp thấy dương khí của em mạnh liền truyền tai nhau.ông liền kéo tay em chạy 1 mạch cho đến khi thấy lờ mờ bóng hai tên lính đứng ở cuối cầu.thì hai bố con lại giữ khoảng cách như trước.bố đi trước đưa hai đồng xu cho tên lính.sau đó em đi sau đưa 2 xu cho tên lính còn lại họ đưa lại cho em 1 tờ giấy gọi là thông hành giấy được viết trên tờ giấy màu vàng mỏng như các cụ viết chữ nho ngày xưa…đóng cái mọc hình vuông ghi mấy chữ như người ký tên em cũng chẳng để ý nhiều.cầm cái tờ giấy đó trên tay em đi theo bố cho đến khi khuất bóng hai tên lính mới thở phào nhẹ nhõm.đi chơi mà không khác gì thằng ăn trộm các thím ạ. Khi qua hai cửa ải đó em chính thức đặt chân đến cái nơi gọi là âm phủ.ở dưới này không có ánh sáng mặt trời, ban ngày thì y như buổi sáng sớm mùa đông trên dương sương phủ mờ mờ trời thì tối tôi.ban ngày thì nó không có sương nhưng trời cũng âm u như thế buổi tối thì tối hơn thôi.sáng sớm đó cảnh đầu tiên em được tiếp xúc đó là ngục. Các linh hồn khi chét tập trung về cửa ngục. cai ngục sẽ đưa cho mỗi linh hồn 1 cái thẻ bài y như đi bệnh viện lấy số thế các thím ạ.trên thẻ bài có ghi ngày giờ chết của mình.sau đó một viên quan ngồi bên định tội trên dương anh sống thế nào,ăn ở ra sao, có tham ô gì không,có bất hiếu không…,chết vì nguyên nhân gì,sau đó đọc tên và ngày chết của linh hồn,để có cai ngục cho lính dẫn vào khu tương úng.nó tương tự như đi tù trên dương. Khi đó đứng trước mặt các linh hồn sẽ là cái gương thật to nó như cuộn băng chiếu nhanh về cuộc sống của mỗi người.nó tua nhanh những điều bình thường nhưng nó quay chậm thật chậm những tội lỗi mình gây ra.ai làm điều quá độc ác thì những cảnh đó nó dừng lại một lúc cho linh hồn nhìn cho rõ việc sai trái của mình. Bố dẫn em vào nơi bố sống mấy mươi ngày qua.cái ngục của nó y như trong phim trung quốc.ngục làm bằng những cây gỗ to bằng bắp chân người lớn.đóng lại với nhau mỗi cây cách nhau tầm 20 cm.ở trong cái buồng giam của bố đang còn 2 người ở lại.bố nói họ cũng bị như bố.nhưng nhẹ hơn chưa được thả ra vì người nhà trên đó chưa giải trùng được. Đi tiếp 1 đoạn thấy cảnh lính họ tra tấn người mới thật là kinh dị.những thứ các thím xem trên phim ảnh chỉ là 1 phần rất nhỏ so với dưới đó thôi. ở trên dương mình chia làm 18 tầng địa ngục nhưng ở dưới âm chỉ có 1 địa ngục mà chia làm 18 khu khác nhau mỗi khu nhốt 1 loại tội. trong đó có.trùng tang, đọng mộ, táng vào giờ xấu, chết oan…. Được nhốn cùng một khu. Cái khu tra tấn độc ác nhất là khu dành cho những người thọ trên dương gọi là bất hiếu. khu này không do quan quản lý mà do bọn gọi là lòng lang dạ sói quản lý. những người bị nhốt ở đây suốt ngày bị tra tấn buổi trưa họ vẫn được nghỉ cho ăn nhưng xong rồi thì móc ra hết.moi tim, moi ruột , xẻ đôi người, ném vào vạc dầu đang sôi,treo vào cây thiêu bằng lửa đủ mọi hình thức.cốt yếu làm sao để các linh hồn có thể đau đớn đến tột cùng.sau đó đem về buồng giam nhốt lại..cứ thế tùy vào mức độ ác của mỗi người trên dương mà dưới đó định tội.có thể là 100 hay nhiều hơn thế nữa vẫn không được thả ra..trong suốt thời gian tạm giam ngày nào cũng bị tra tấn như thế.khi người trên dương thắp hương gọi về dưới đó quản ngục họ cho linh hồn biết nhưng không cho họ về.đò ăn các thứ ngon linh hồn chỉ được xem qua kính chiếu thôi.các linh hòn xuống đó mới thấm được sự cùng khổ.những quan trên thường những loại linh hồn này họ rất khinh.chỉ có phạt nặng chứ không bao giờ xét phúc..

những bọ trộm cắp cướp giật… trai gái.hà hiếp kẻ yếu như trên dương xuống đó được đưa vào 1 khu mà khu này họ bị tra tấn kieu kinh người như bỏ vào vạc dầu cứ ngoi cái đầu lên là bị nhấn chìm xuống.trói trân tay lại ôm vào cái cọc nướng trên than. Rồi vì xuống nước lạnh cứ như thê.ác hơn nữa họ còn cho 1 cai ngục cầm tay chân linh hồn.còn người khác cầm tay chân còn lại ra sức mà kéo đau đớn không lời nào tả hết…. những khu ngục này 1 ngày được mở cửa phủ 1 lần để người thân vào tiếp tế và cho dân nhìn thấy cảnh như thế mà khiếp sợ….. ………………………………..còn tiếp…………….

update và hết..em kể sơ thôi nhé các thím nói chém kể ra mà nản quá….

Các thím nói nó nguy hiểm sao bố vẫn cho em xuống đó thật ra là không đúng.nó chỉ nguy hiểm khi mình không nhớ những lời ông dặn thôi.vì bản thân mình không phải là linh hồn lên cái dương khí còn vương vất trên người khá nhiều điều đó khiến cho các linh hồn khác chú ý. Cuộc sống sinh hoạt dưới âm không khác gì trên mình là bao nhiêu hết.trên dương công nghiệp hóa khi đốt cho người thân mình đã mất dưới đó đều nhận được hết.nhưng đến được tay của người dân thì gần như là mất gần hết những thứ có giá trị nhất mà mình thường gọi là “ thất lạc “ đấy ạ. Bố đưa em đi thăm ông bà ai cũng hỏi thăm,nhìn ai cũng vui mừng nhưng điều em thấy ông bà cũng không già đi bao nhiêu hết.nhìn thấy ai cũng khỏe mạnh em cũng mừng.hỏi ông bà đủ chuyện. Em : bà ơi bà cháu thấy bà già đi đấy… Bà : uh. ở đây trẻ con thì phải lớn còn người già thì phải già đi chứ… Em : thế sao bà không đầu thai ah. Bà : ở đây ai muốn đầu thai phải đi học.người ta gọi là tu tập đấy cháu ạ.để trả hết tội mình mang sau đó mới đi học đầu thai được chớ. Em : sao cháu thấy ở đây có ngựa quần áo ngày xưa không thế.nhưng lại có nhà cao tầng, xe ô tô, điện thoai di động..sao các quan không đi ô tô mà lại đi ngựa bà. Bà : ngày xưa nước mình làm g

1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 680 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục