i lúc bấy giờ người đã ướt sũng mưa, biết là bấm chuông gọi cửa vào giờ này là mất lịch sự nhưng tôi vẫn làm. Vừa bấm tôi vừa gọi to “Lan ơi”. Lan ra mở cửa, người đang mặc bộ đồ ngủ mỏng tang khiến tôi không khỏi sững sờ khi lần đầu nhìn thấy em rất ra dáng thiếu nữ. Thấy tôi ướt nhẹp, mặt hớt hải, Lan cũng chưa hỏi gì ngay mà mở cổng để tôi dắt xe vào. Ngồi trong phòng khách nhà Lan, sau khi được em mang khăn tắm ra cho lau đầu và mời cốc nước nóng, tôi bắt đầu bình tĩnh kể tỉ mỉ chuyện mất tích đầy bí ẩn của Long và ý tưởng điều tra của mình. Lan ngồi yên nghe tôi kể. Lúc này đây thật sự tôi mới nhận thấy em rất xinh, mắt em to, tóc dài đen mượt, chiếc má lúm đồng tiền càng làm em thêm quyến rũ mỗi khi cười. Nghe xong câu chuyện, Lan tỏ ý rất muốn hợp tác cùng tôi điều tra vụ này. Nàng chạy ngay lên phòng lấy chiếc máy ảnh Canon 3Mpixels (dạo đó là hiện đại lắm rồi các bác ạ) xuống đưa cho tôi và tỏ ý muốn cùng đi với tôi. Tôi hơi băn khoăn vì sợ ba mẹ nàng không cho phép ra khỏi nhà muộn thế này nhưng nàng nói luôn là ba mẹ nàng hiện đang đi công tác nước ngoài, phải 1 tuần nữa mới về. Bây giờ nhà nàng chỉ có nàng và bà osin. Không để tôi kịp do dự nàng chạy ngay lên nhà thay vội bộ quần áo và xuống mở cửa bảo tôi dắt xe ra, cũng may trời lúc này đã tạnh mưa. Tôi đèo nàng quay trở lại nhà Long. Cái cảm giác đèo Lan khiến tôi thấy rất thích thú, dù gì tôi cũng đang được đèo cô gái xinh nhất lớp vào đêm khuya vắng thế này, lãng mạn ra phết đấy chứ. Tôi thấy 2 bàn tay nàng từ từ đặt lên hai vai tôi, có lẽ do tôi phóng nhanh quá nàng sợ ngã chăng. Tại thời điểm đó chưa từng có người yêu, nhưng thi thoảng tôi cũng hay để ý những đôi yêu nhau, khi đèo nhau con gái thường quàng tay ôm eo chàng trai chứ không ai lại bám vào vai thế này.

- Lan này…
– Tr nói gì cơ?
– Sao cậu không … ý tớ là… cậu không ôm vào eo tớ ý
– Thôi… ai nhìn thấy ngại chết.

Đúng là cái giống đàn bà, chỉ lý do lý trấu là giỏi, khuya thế này làm sao gặp được ai quen mà lo.

- Thế cậu bám vào vai tớ thế thì không thấy ngại à?
– Ô kìa, tớ có bám vào vai cậu đâu (?!?)
Tôi bóp phanh xe bất ngờ “kíttttt” làm Lan bổ nhào vào người tôi, tôi xuống xe hỏi lại
– Này đừng đùa nhé, vừa rồi không phải cậu bám vào vai tớ thì ai bám, rõ ràng là…

Nói đến đây thì tôi khựng lại, bây giờ tôi nhớ lại cảm giác đôi bàn tay vừa rồi và chợt hiểu vì sao nó lạnh toát như thế, trời mùa hè thì tay ai chả nóng, làm gì có chuyện lạnh toát thế được. Không nói gì thêm tôi bảo Lan lên xe chúng tôi tiếp tục đi, từ đó đến nhà Long không có gì xảy ra thêm nữa. Đến nơi chúng tôi đã bàn kế hoạch với nhau kỹ lưỡng. Tôi lại gọi cửa và bảo mẹ Long là tôi với lớp trưởng đến để hỏi thăm gia đình đồng thời sẽ đi đến nhà từng học sinh trong lớp để tìm cậu ta. Nhà Long lúc này chỉ còn bác gái thức, ông dượng quí hóa đã đi ngủ từ nãy. Bác gái cứ sụt sùi khóc lóc, bác bảo đã gọi báo công an nhưng họ bảo bao giờ mất tích đúng 48h thì họ mới tiến hành điều tra. Tôi đánh lạc hướng bác bằng cách an ủi bác và hỏi bác có gì ăn không tôi đói quá, bác dẫn tôi vào bếp, lúc đó Lan ngồi ngoài tranh thủ chụp ảnh mọi góc trong phòng khách. Đựoc một lúc chụp xong, Lan lại vào bếp ngồi nói chuyện động viên bác đồng thời lén đưa tôi chiếc máy ảnh và tôi lẻn luôn lên phòng riêng của Long. Lần này mở cửa ra vẫn lại cái cảm giác ớn lạnh đó ùa vào người tôi. Nhìn căn phòng mà bao kỷ niệm của 2 thằng lại ùa về, nhớ đã nhiều đêm 2 thằng 1 thằng nằm đất 1 thằng nằm giường tâm sự đến sáng, lại nhớ lần thằng Long bị con nhỏ lớp dưới từ chối tình cảm, thất tình, tôi sang mang theo chai rượu của bố, 2 thằng lén uống say bí tỉ rồi lăn quay ra ngủ, rồi còn nhiều kỷ niệm lắm. Vậy mà giờ đây lại không biết thằng bạn biệt tích nơi đâu. Gạt mọi ý nghĩ ra để tập trung vào việc chụp ảnh, tôi chụp rất tỉ mỉ kỹ lưỡng căn phòng, tránh bỏ lỡ một góc nhìn nào để tiện cho việc điều tra. Đang chụp dở, cảm thấy như ai đang đứng đằng sau lưng mình, tôi quay ngoắt lại nhìn nhưng không có ai. Tôi cố chụp nốt vài kiểu thì bỗng thấy có 1 cánh tay vỗ lên vai mình, giật thót người quay lại, hóa ra là ông dượng đứng đó từ lúc nào không biết. Nhìn tôi bằng một ánh mắt thiếu thiện cảm, ông hỏi:

- Cháu làm gì thế?
– Dạ cháu… cháu… đang chụp lại ảnh tư liệu để cho bài báo tường sắp tới bọn cháu làm đề tài về “cách bố trí phòng riêng một cách khoa học nhất” ạ. Thôi cháu cũng chụp xong rồi, cháu chào bác.

Nói rồi tôi chạy ngay xuống tầng, chào bác gái và cùng Lan đi về. Lúc này có lẽ đã là hơn 12h đêm rồi, đi cùng Lan trên đường mà 2 đứa không nói gì với nhau.

- Lan đói không?

Tôi phá vỡ sự im lặng giữa 2 đứa, đồng thời quay mặt lại nở một nụ cười nhìn Lan. Thú thật tâm trí tôi lúc này đang rất rối bời nhưng vẫn phải cười để làm em yên tâm, mình là đàn ông mà, lúc nào cũng phải thật mạnh mẽ, nhất là những thời điểm thế này.

- Em … không đói.

Lan chuyển cách xưng hô làm tôi bất ngờ quá, vẫn biết nàng đã để ý tôi từ lâu nhưng cũng bởi vì không khí và hoàn cảnh lúc này đây đã giúp chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Nàng nói tiếp:

- Lúc nãy … anh có chụp được nhiều không?

Cái tiếng “anh” trong câu nói của nàng có vẻ vẫn hơi gượng gạo nhưng nghe tôi thấy rất sướng. Nhiều khi tình yêu nó đến tự nhiên lắm, chả cần tỏ tình, chả cần quà cáp tán tỉnh, đôi khi chỉ cần bất ngờ thay đổi cách xưng hô là yêu nhau thôi.

- Tớ … à anh cũng chụp được khá nhiều, nhưng bị ông dượng bắt được, chắc cũng đang nghi ngờ việc mình điều tra.

Chúng tôi nói vài chuyện tào lao nữa thì đã về đến trước cổng nhà Lan, nàng chào tôi rồi dặn tôi về nhà phải online chat luôn để nàng biết về đến nhà bình yên, và sẽ gửi chỗ ảnh chụp hôm nay cho tôi luôn.

Tôi phóng như bay về nhà, cảm xúc rất hỗn độn, vừa lo lắng chuyện Long, vừa sung sướng về chuyện tình cảm tiến triển với Lan. Về đến nhà, sau khi bị mẹ mắng dằn vặt vài câu vì cái tội về muộn, tôi lao ngay lên phòng, online yahoo … nhưng lạ quá, nick Lan không sáng. Tôi BUZZ vài lần mà nàng không trả lời. Ngồi đợi thêm 10 phút, sốt ruột quá, tôi fone thẳng đến máy cố định nhà nàng, bà osin trả lời:

- A Nô, ai đấy?
– Chào bà, bà cho cháu gặp Lan ạ
– Ai gọi đấy? Cái Nan nó đi với 1 cậu bạn từ tối đã về đâu. Bà đang chờ nó sốt hết cả ruột đây

Tôi sững sờ đánh rơi điện thoại xuống đất …

Phần 3: Ác giả ác báo.

Sự mất tích của cả Long và Lan đã gây rúng động cho không những tập thể lớp tôi, trường tôi mà cả thành phố Hà Nội, ngay lập tức nó trở thành tiêu điểm trên các báo An Ninh Thủ Đô, Thanh Niên, Tiền Phong… Báo chí dự đoán có 1 nhóm bắt cóc trẻ con hàng loạt xuất hiện ở thành phố và kêu gọi mọi bậc phụ huynh dặn dò và quan tâm đến sự an toàn của con em mình hơn. Bố mẹ Lan nghe tin đã lập tức bay về nước, vì là nhà giàu nên họ bỏ rất nhiều tiền thuê các tổ điều tra đi tìm nhưng vẫn không thành công. Chính tôi cũng vài lần bị công an phường gọi lên lấy lời khai, dĩ nhiên tôi giấu hết những chi tiết ma quái và việc tôi và Lan qua chụp ảnh nhà Long, hơn nữa chiếc máy ảnh giờ cũng đã mất tích cùng nàng, kể ra cũng chả được việc gì. Vậy là ngay trong khoảng thời gian ngắn mất đi 2 người bạn yêu quí nhất, cảm xúc trong tôi lúc bấy giờ thật sự đau khổ và hụt hẫng. Tuy không nói ra nhưng tôi cũng biết, những sự kiện kỳ lạ xảy đến với tôi thời gian qua cho thấy chắc chắn là Long đã không còn sống, linh hồn không được siêu thoát của thằng bạn đã hiện về và cố báo với tôi một điều gì đó. Khó hiểu hơn lúc này là Lan, không biết nàng đang ở đâu, vì sao đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ sau buổi tối hôm đó, rõ ràng tôi đã đưa Lan về đến tận trước cổng cơ mà. Đầu óc luôn luẩn quẩn với những suy đoán, lo lắng khiến tôi trở nên hốc hác, lờ đờ, đăm chiêu như thằng mất hồn. Bố mẹ cũng hiểu và luôn tìm cách an ủi động viên, họ nói rằng thế nào rồi công an cũng tìm được 2 bạn về bình an. Một điều nữa dằn vặt tôi chính là việc mất hết dấu tích làm việc điều tra không biết bắt đầu từ đâu. Gia đình Lan và Long hiện đang rất đau khổ, nếu tôi cứ qua dò xét nữa kể cũng không tiện và gây nghi ngờ. Tuy chưa biết phải bắt đầu điều tra như thế nào, nhưng có lẽ đến giờ phút này người mà tôi nghi ngờ nhất chính là ông Hải, dượng thằng Long. Lão là người duy nhất hay mâu thuẫn cãi vã với Long, thậm chí nhiều lần say còn đánh nó một cách thậm tệ, nếu không có sự can ngăn của bà Mai (mẹ Long) những lần đó thì thằng bạn tôi đã phải vào viện nằm rồi.

Tối đó đang ngồi học bài, nói là học nhưng đầu óc tôi dạo này không thể nào tập trung vào bài vở được, ý nghĩ nung nấu muốn điều tra rõ vụ việc 2 người bạn yêu thương nhất mất tích luôn chiếm lấy tâm trí tôi mọi lúc mọi nơi.

- Tr ơi, có bạn đến tìm này con.

Tiếng mẹ gọi vọng lên từ dưới nhà. Uể oải đi xuống, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tuấn đang ngồi ở ghế phòng khách chờ mình. Tôi quen Tuấn qua Lan, cậu này là hàng xóm nhà đối diện với nàng. Thỉnh thoảng vài lần đi chơi cả nhóm Lan cũng hay rủ nó đi cùng. Tuấn ít hơn tôi 2 tuổi, với cái dáng cao cao, hơi gầy, đầu để cua, đôi mắt sáng cùng chiếc mũi gẫy và bộ răng trắng bóc khiến cậu ta nhang nhác giống Long, nhiều khi tôi vẫn hay đùa 2 thằng là anh em cùng cha khác mẹ. Hôm nay không biết có việc gì mà nó phải qua tìm tôi.

- Em chào anh
– Chào Tuấn, dạo này khỏe ko em? Qua tìm anh có việc gì không?
– Dạ em khỏe… Anh có rảnh không? Mình ra ngoài nói chuyện tí được không anh?

Hơi ngạc nhiên trước ý định của Tuấn, nó với mình thì có chuyện gì riêng mà phải nói với nhau. Mà thôi, tôi cũng đang muốn ra khỏi nhà cho thư thái đầu óc. Hai anh em đi ra đầu đường ngồi uống nước ở 1 quán vỉa hè, nơi mà tôi vẫn hay rủ bạn bè ra tâm sự những việc không tiện nói ở nhà, trước mặt bố mẹ. 2 anh em kéo ghế con ra cạnh gốc cây, giờ này mới là 7h tối, phố xá còn đông lắm, tiếng xe cộ giúp không ai nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi. Cầm chén nước chè nóng mà cảm tưởng tay Tuấn vẫn hơi run run, vẻ mặt rất bất an như đang sợ sệt một điều gì đó mà có thể sắp nói ra với tôi.

- Thế có việc gì mà em phải đến tìm anh thế?
– Dạ… em … em… chuyện em muốn nói với anh liên quan đến chị Lan

Đang bị bế tắc trong việc tìm hiểu vụ việc, nghe thấy Tuấn nói điều này tôi như chết đuối vớ được cọc, ánh mắt sáng lên không giấu được vẻ tò mò cực độ, tôi giục nó kể nhanh và chi tiết cho tôi. Tuấn hít một hơi lấy bình tình và kể bằng một giọng chầm chậm:

- Chả là tối hôm thứ 6 tuần trước, em đang học bài trong phòng, anh biết rồi đấy nhà em thì đối diện bên đường với nhà chị Lan, ngồi ở cửa sổ phòng học tầng 2 của em có thể nhìn sang đường trước cổng nhà chị ý. Tối đó em phải thức khuya để học một bài lịch sử cho giờ kiểm tra 1 tiết hôm sau, đang chuẩn bị đi ngủ thì em nhìn qua cửa sổ thấy anh đạp xe chở chị Lan về …

- Ah uh, hôm đó anh có rủ chị Lan đi … lượn phố một tí cho mát

- Vâng … nhưng… vấn đề là… ngay sau lúc anh vừa đạp xe đi khuất con phố thì có một người lạ phóng xe máy đến trước cổng nhà chị Lan, gọi chị lại và nói gì đó sau đó chị Lan ngồi lên sau xe và 2 người phóng đi mất.

- Em có nhớ người đó đi xe gì không? Biển số bao nhiêu?

- Dream anh ạ, là một chiếc dream, còn biển số thì xa quá em không thể nhìn thấy được, mà thực sự em cũng đâu có chú tâm nhìn biển số, e cũng chỉ nghĩ là một người quen nào đó đến đèo chị ý đi đâu có việc. Hôm sau nghe tin chị bị mất tích em m...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 720 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục

Snack's 1967