Chap 32:
Hai ngày bên cô mà không có Linh bên cạnh thật tuyệt, hôm nay là ngày Linh từ quê lên. Tận dụng khoảng thời gian còn lại của ngày khi Linh chưa về đến Hải Dương tôi gọi cho cô rủ đi chơi, nhưng cô lại bận. Dạo này thấy cô hay bận quá, hôm qua chúng tôi còn quấn quýt với nhau suốt cơ mà. Chán, tôi lại cắm đầu vào game, trưa, Linh về đến Hải Dương, ngay chiều đã gọi cho tôi nũng nịu, đòi gặp tôi đưa đi chơi. Hai giờ chiều, trời thì nắng gắt nhưng nàng cứ đòi tôi đưa đi chơi, tôi đành lai về nhà tôi chơi cho đỡ nắng, vừa gặp tôi nàng như kiểu trẻ em được quà từ ông già Noel vậy, trời thì nóng mà đi xe cứ ôm tôi chặt cứng, tôi gắng gượng trên đoạn đường về nhà mình.– Em nhớ anh lắm ý, anh có nhớ em không?– Có.– Mà sao mấy ngày anh ít gọi cho em vậy?Còn mải bên cô thời gian đâu mà gọi.– À…anh bận.– Anh suốt ngày bận.– Đây, thì hôm nay anh đền, được chưa?– Hi hi, rồi ạ.Về đến nhà tôi với Linh lên phòng tôi mở lap nên mạng xem phim,
nàng đòi xem phim hàn còn tôi đòi xem phim hành động của hô- ly- gút, sau một hồi tranh dành thì nàng…dỗi. Nàng quay sang một bên bỏ điện thoại ra nghịch, tôi mặc kệ bật phim xem. Nhưng tôi không tài nào tập trung xem phim được, cứ mải để ý đến Linh xem nàng đang làm gì, hình như đang vào Fb, tôi dừng phim bật một tab Fb, vào tường nhà Linh, không thấy đăng stt về chuyện vừa rồi. ) Nick nàng sáng, tôi pm.– Buzz!Fb thông báo đã xem…Không thấy trả lời, tôi pm tiếp.– Dỗi dai thếĐã xem, không trả lời. Tôi quay sang Linh cười cười, nàng lườm lườm.– Thôi đây, anh nhường cho xem phim đấy.– …Vẫn cắm mặt vào điện thoại, tôi nhìn nàng một lúc rồi kéo nàng vào lòng, nàng chống cự đánh tôi.– Giận dỗi ít thôi, anh không thích đâu.– Ai thèm giận anh.– Hờ hờ, thế sao còn quay ra một góc nghịch điện thoại.– Không thích xem phim thì thế.Nàng vẫn bướng bỉnh.– Thôi em muốn xem phim nào thì xem đi.Nàng liếc xéo rồi bật phim hàn xem, tôi ghét thể loại này nên không để ý, kệ Linh xem. Linh cứ chăm chú xem, tôi thì ngáp ngắn ngáp dài, sau một hồi tôi thiếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy thấy Linh cũng đang tựa đầu vào vai tôi ngủ, laptop vẫn bật. Tôi ngắm nhìn nàng, vén nọn tóc ra sau tai cho nàng, tôi nghĩ ra trò quậy, tôi với cây bút dạ rồi vẽ lên mặt Linh râu ria các kiểu, tôi hí hửng chụp ảnh lại thành quả rồi lướt Fb, tôi up ảnh lên fb rồi tag nàng vào. Vừa up xong thì…– Ááááááá!!!!!Nàng cắn vào vai tôi, vết cắn thật đau đớn, dỉ máu luôn, nàng nhìn tôi với ánh mắt sát thủ.– Anh mau xóa đi!– Xóa cái gì?Linh chỉ vào màn hình máy tính, tôi nhăn nhó xoa xoa vết cắn.– Em đi vào rửa mặt đây, anh mà không mau xóa đi thì biết tay em.Tôi ngậm ngùi xóa bức ảnh nhưng không quên copy, đổi tên rồi giấu vào một chỗ, Linh rửa mặt xong đi ra kiểm tra, thấy tôi xóa hết nàng mới thôi dùng vẻ mặt sát thủ, tôi thì nhăn nhó vì vết cắn. Tôi dỗi nàng luôn, không thèm nói chuyện với nàng, vừa ngồi xoa xoa vết cắn vừa lướt Fb, nàng thấy thế cứ trêu ngươi trước mặt tôi, tôi mặc kệ, cuối cùng nàng giật máy tính giấu ra sau lưng.– Trả anh máy đây.– Không.– Trả đây.Tôi với tay ra sau nàng, nàng gạt tay tôi ra, mặt trêu ngươi tôi, tôi tiếp tục với tay ra sau lưng nàng, nàng nhảy hẳn xuống giường, tôi cũng xuống theo rồi dồn nào vào góc tường.– Em hết đường chạy rồi nhé, trả máy anh đây.– Không.– Trả không? Không trả anh sàm sỡ giờ.Tôi đưa tay quay quay trêu Linh, Linh mặt hơi đỏ.– Em thách anh đó.– Nhớ nhá.Tôi ép sát Linh vào tường, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, hai má nàng đỏ ửng, tôi đưa mặt lại gần mặt nàng…bụp…– A! Ui da…Tôi chưa kịp làm gì đã bị ăn đấm của Linh.– Sao lại đấm anh? Em điên à?– Ờ, điên đấy.– Con điên.Hai chúng tôi không ai nói với ai mỗi người ngồi một góc giường, con người yêu cờ hó. Tôi bực mình xuống nhà xem tivi, vài phút sau Linh xuống theo, tôi bơ luôn, nàng ngồi sát cạnh tôi.– Anh lai em về.– Không rảnh, đi bộ đi.– …Ug…Linh đứng dậy đi về tôi tường nàng đùa nhưng nàng đi bộ thật, tôi vội vàng lấy xe đuổi theo nàng. Sau một hồi giằng co nàng mới chịu lên xe, tôi đành làm hòa, nàng đòi đi chụp ảnh, chúng tôi đi chụp, không quên rủ cô nữa.Đi chụp ảnh là đi chụp ảnh…2 tuần sau…Hôm nay, trường tôi bắt đầu cho học sinh học hè, mới giữa tháng sáu đã bắt đi học rồi, chán quá. Đi học, tôi và cô không còn được cư xử thoải mái như ở ngoài, cảm giác thật khó chịu, nhưng Linh thì khác, cứ bám víu, nhõng nhẽo đủ trò, đến mệt. Đến tiết thứ hai là tiết toán, tôi say sưa nghe giảng và ngắm nhìn cô, đang giảng bài thì cô bỗng che miệng rồi ra dấu cho lớp sau đó chạy ra ngoài, tôi lo lắng không biết cô bị làm sao, tôi cũng chạy theo. Xuống đến nhà vệ sinh tôi thấy cô nôn ra bồn, tôi lại gần nhưng không thấy thứ gì được nôn ra.– Cô sao vậy? Cô ốm à?Tôi muốn làm nhiều hơn là gọi cô và hỏi thăm sơ qua như thế này.– Không, cô không sao, chắc sáng cô ăn phài thứ gì thôi.Cô thư viện đi ngang qua vào hỏi thăm cô.– Thôi em lên lớp đi cô không sao đâu.– …Tôi lững thững đi lên lớp, không biết cô bị làm sao nữa.– Cô Lan làm sao vậy anh?– Anh không biết, chắc ăn phải cái gì thôi.…Năm phút sau cô lên lớp và tiếp tục giảng bài, tôi nhìn cô lo lắng. Những tiết học còn lại tôi không thấy cô bị làm sao nữa, chắc cô không sao.Sáng hôm sau, tôi không có tiết, còn cô ca hai mới phải dậy. Tôi rủ cô đi bộ ở công viên, đang đi cô lại che miệng buồn nôn.– Em có sao không, ở nhà em có ăn gì linh tinh không đấy?– Em không sao, em chưa ăn cái gì cả.– Hay tý nữa đi ăn sáng xong mình ra bệnh viện nhé.– Vâng, mấy hôm nay em hay buồn nôn quá.– Ừ, chắc em bị bệnh gì rồi, tý đi khám là biết ngay ấy mà.– Vâng.Đi nốt vòng hồ tôi và cô đi ăn sáng.– Anh đưa cho em mấy quả chanh đi.– Hôm nay em lại ăn chua à?– Em không biết, mấy hôm nay tự dưng em thấy thèm đồ chua quá.Tôi và cô tiếp tục ăn sáng, cô vừa ăn vừa xem tivi ở q