Cô Giáo! Em Sẽ Mãi Ở Trong Tim Anh!
Tác giả: Traceur BooTình trạng: Hoàn thành.Post bởi: TruyenVip.Pro
**********************Chap 1.
Chủ nhật, 15:05 p.m. Tại tầng hai quán internet Phong Game 5. Một nhóm 4 bạn trẩu đang ngồi chơi CrossFire, chế độ C4, team Blacklist, 3 đồng đội đã chết, chỉ còn lại một bạn trẩu ngồi máy 66 vẻ mặt rất chi là căng thẳng, hiệp này là hiệp quyết định thắng thua của team.– Má mày, bắn hẳn hoi vào, chết bọn tao xẻo cu mày.– Đúng rồi, đ*!– Cố gắng nên cu, cứ bình tĩnh, cố lên, thắng anh thưởng cho can dầu về dùng dần.– Đờ mờ mấy con cờ hó để im tao chơi, im cho tao nghe tiếng chân.Tất cả im lặng, bầu không khí rất chi là căng thẳng. 1 vs 2, liệu rằng sẽ thắng hay thua? Và rồi…– Nó kìa, bắn nó!!– Nhanh, nhanh!!Pằng pằng…Chíu chíu…Hự…Heatshot…– Yeah! Một bé đã hi sinh!– Tốt lắm con trai, còn một thằng nữa thôi, cố lên.– Ok baby!Cậu di chuyển nhân vật ra khu A…Cậu và địch đối đầu nhau…– Má nó bắn sniper à?– Núp mau mày.– Cho nó quả bom đã.Sau khi ném tặng đối phương một trái bom cậu hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị nhảy ra solo với đối phương. Cậu cần phải bắn thật chuẩn và hạ gục đối phương càng nhanh càng tốt để đem lại chiến thắng cho đội. Và rồi thời khắc quan trọng đã đến…Pằng…Heatshot…– YEAHHH!!! Thắng rồi!– Tốt lắm con trai bố.– Hú hú!!!Tiếng hò hét, đập bàn ghế bàn phím ầm quán.– Chúng mày có im đi không?Bác chủ quán nên tiếng.– Dạ dạ!– Vâng!!Bốn thằng bé mồm lại nhìn nhau cười và một thằng đại diện đi xuống tầng một của quán lấy tiền thưởng thắng trận vừa rồi. Hoá ra bốn cậu solo team với bốn bạn trẻ khác tầng dưới. Rồi tính tiền máy và rủ nhau đi ăn mừng chiến thắng.Yeah!Tôi đó, kẻ còn sống duy nhất và đem lại chiến thắng cho đội, hehe. À quên tôi tên Hiếu, cao 1m65, bốn mắt, body chuẩn bụng 6 múi. Nhưng lại là một kẻ ham game, gái vì vậy mà từ năm lớp 8 lực học giảm sút, chật vật mãi mới đỗ được vào cấp ba.Ngày mai lại là ngày khai giảng năm học mới, chào mừng những kẻ lên lớp 10 như tôi. Cho nên hôm nay phải đập phá thoải mái nốt ngày hè cuối cùng…7h sáng hôm sau…– Hiếu!!! Dậy mau!!! 7h rồi.– Mẹ để con ngủ chút nữa đi, đang nghỉ hè mà mẹ.Tôi chùm chăn cố ngủ nói với me.– Dậy mau còn ra trường khai giảng, mày không nhớ à? Đêm qua chơi khuya lắm vào.Chợt nhớ hôm nay là ngày gì tôi vội vùng dậy.– Sao mẹ không gọi con dậy sớm?– Đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi, tao đi làm đây, lát tự đạp xe ra trường đi.Tôi vội vội vàng gấp chăn màn gọn gàng rồi chạy tót vô nhà vệ sinh làm công việc mỗi sáng. Mặc vội chiếc quần jean và cái áo sơ mi, lấy tờ giấy báo, lao ngay xuống nhà. Nhìn vào trong bếp, bát bún cá đang nghi ngút. Nhưng đồng hồ đã muộn, tôi nuốt nước miếng cái ực rồi lấy xe phóng ra trường mới. Đập vào mắt là biển trường to đùng có dòng chữ: “Trường THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm”. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ lo chạy hồng hộc chạy vào không muộn quá rồi.– Ê cậu kia! Đi đâu đấy?Tôi quay lại, thì ra là bác bảo vệ. Ấn tượng đầu tiên của tôi là trông bác thật giản dị, làn da dám nắng, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, mà bác tên gì tôi cũng chả nhớ.– Dạ cháu vào khai giảng.– Đi muộn thế? Vào nhanh lên, mà lớp 10 hả?– Vâng.– Thế có mang giấy báo nhập học không?– Cháu có.– Ừ, thế mang giấy ra chỗ thầy quản sinh ở kia bảo thầy chỉ lớp cho.– Vâng, cháu cảm ơn.Tôi nhìn theo hướng bác chỉ, thầy quản sinh là một “lão” bụng phệ, đầu mà hói chút thì đúng chuẩn =]]z, sau này tôi biết được thầy tên Vịnh. Tôi bước đến phía thầy.– Em chào thầy. Em thưa thầy em mới vào trường đây là giấy báo nhập học của em.Tôi đưa cho thầy tờ giấy báo, thầy đọc nó xong nói với tôi.– Lớp 10E, ở bên kia, đầu hàng có cái biển 10E đấy. Lần sau đi cho sớm vào, đi muộn thế này là không được. Thôi vào lớp đi, nhớ đưa giấy cho cô giáo chủ nhiệm đấy.– Vâng.Tôi lại chạy ra phía lớp, mọi thứ ở đây đều mới và lạ hoắc, lác đác vài đứa bạn cũ của tôi…– Em chào cô, cô có phải cô giáo chủ nhiệm lớp 10E không ạ?Cô chủ nhiệm lớp tôi tên Hà, cô 36 tuổi và đã có chồng con.– Ừ, có chuyện gì không em?– Dạ, em được phân học ở lớp cô, giấy báo đây ạ.Tôi đưa tờ giấy báo cho cô.– Sao đi muộn thế em, thôi lấy ghế ngồi vào cuối hàng đi.– Vâng.Tôi đi ra lấy ghế và ngồi vào hàng, buổi sáng khai giảng với tôi thế là bắt đầu.Khai giảng xong, tôi theo lớp lên nhận phòng học rồi nghe cô giáo phổ biến một số vấn đề trong trường, sắp xếp chỗ ngồi và chép lịch học. Tôi được phân ngồi bàn hai dãy trong với một bạn gái cũng khá xinh.– “Há há, chưa gì đã được ngồi cạnh người đẹp…”Bao suy nghĩ đen tối lần lượt xuất hiện trong đầu tôi, đứa con trai mới lớn. Tôi lắc đầu để thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đó, tôi quay sang làm quen gái.– Chào bạn, rất vui khi được ngồi cạnh bạn, hì, tớ tên Hiếu, còn bạn?– Ờm, hihi, mình cũng vậy, mình tên Linh.Ôi, sao giọng ngọt như diễn viên jav vậy, nghe sướng cái tai, cả chiếc răng khểnh nữa.– Oầy, giọng bạn hay quá.– Hi hi, cảm ơn bạn.Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc thì cô giáo nói xong và cho chúng tôi ra về, tôi quay sang tạm biệt Linh và định đi về nhưng nghĩ lại nên ở lại tham quan trường một chút.Từ cổng vào là sân trường lát gạch đỏ, trường có một dãy nhà bốn tầng hình chữ U, đằng sau là sân bóng và sân tập thể dục. Tôi lượn một vòng quanh trường, cũng rộng đấy chứ. Lúc ngang qua căn-tin thì tôi bất ngờ bởi vẻ đẹp đó, là một cô giáo. Tôi ngây người nhìn cô, cô đang sắp xếp những chiếc bánh, mặt hướng về phía tôi. Bàn tay cô thật đẹp, làn da cô trắng, rất trắng, nó khiến tôi ngây ngất, cô đeo chiếc kính đen giống của tôi. Tôi cứ đứng đó nhìn cô, bỗng cô ngước lên nhìn tôi. Tôi giật mình vội vã bước đi. Sau đó tôi lấy xe và đi về nhà. Về đến nhà mẹ tôi hỏi ngay.– Sao rồi con? Gặp cô giáo chưa?– Dạ con gặp rồi.– Ừ, mà sao lúc sáng không ăn sáng?– À lúc sáng vội quá con chưa kịp ăn, mà mẹ nhắc con mới nhớ, con đói quá, có cơm chưa mẹ?– Rồi, vào ăn đi.Ngồi ăn mà trong đầu tôi cứ hiện nên hình ảnh của cô, ngay lúc cô nhìn tôi…– Không ăn đi còn ngồi đấy.– À…vâng.Mẹ làm tôi giật mình. Ăn xong tôi đi ngủ trưa rồi lại phóng đi chơi game rồi đi tập thể thao cho khoẻ khoắn. Tối về sắp sách vở cho ngày mai đi học. Lúc nằm trên giường tôi lại nghĩ đến cô, nghĩ hoài tôi ngủ lúc nào không hay.
Chap 2:
Reng…Reng!!!Tôi với tay tắt chuông báo thức, ngồi dậy vươn vai rồi bắt đầu làm công việc buổi sáng hằng ngày. Sau đó lôi bộ đồng phục lấy hôm qua ra mặc. Quần vải, áo sơ mi trắng, đóng thùng – quá bảnh, quá thanh niên nghiêm túc. Xong xuôi tôi vác cặp xuống nhà ăn sáng rồi phắn đi học. Trên đường đi tôi vừa đạp xe vừa nghĩ ngợi lung tung vừa ngắm gái, tôi hào hứng không biết trường, bạn bè, thầy cô mới sẽ ra sao, y chang bọn con nít mới vào lớp một. Rồi lại nghĩ đến cô:“Không biết cô làm trong căn-tin hay là dạy môn gì nhỉ? Ước gì cô dạy môn gì đó lớp mình, há há…”Nhưng lúc đó tôi lại không hề có suy nghĩ rằng sẽ thân cô. Nhoằng cái đã đến trường, tôi cất xe rồi đi lên lớp, Linh đã đến từ lúc nào rồi.– Chào buổi sáng, cậu đến sớm thế?– Hi, mình cũng vừa mới đến thôi, cũng sắp vào lớp rồi mà.– Ừ nhỉ.– Hihi.Ôi cái răng khểnh thiếu cái má lúm đồng tiền, nhưng thế cũng đủ hút hồn rồi. Hehe.TÙNG!!! TÙNG!!!!Tiếng trống trường cất lên, chúng tôi đi xuống chào cờ. Tôi lấy ghế rồi chen xuống dưới cùng ngồi.Buổi chào cờ bắt đầu, trường tôi mỗi tuần một lớp phải làm chào cờ và có tiết mục văn nghệ, tôi thích nhất phần này. Hôm nay là buổi chào cờ đầu tiên của năm học và do lớp 12A làm, sau màn tham luận là tiết mục hát của một chị gái nhìn như…nở, đau lòng. Tiếng hát cất lên…– “Oầy, hát hay vãi.”Tôi thầm nghĩ, bài gì về mẹ mà tôi không biết tên, cũng là lần đầu nghe. Đang say sưa nghe tôi bất giác quay mặt sang trái. Là cô. Cô đứng cạnh một cô khác và đang nói chuyện gì đó, hình như đang khen chị kia hát hay, tôi đoán vậy. Rồi cô cười…Tim tôi như rớt ra khỏi lồng ngực. Ôi đôi môi, hàm răng trắng, nước da hồng hào. Tôi lại say sưa ngắm nhìn cô. Và một lần nữa cô lại quay về phía tôi, tôi giật mình đỏ mặt quay đi nhưng một lúc sau lại quay lại nhìn cô. Nhưng cô đã đi đâu mất rồi, chỉ còn một mình cô kia. Tôi tiếc hùi hụi xịu mặt quay lên xem chào cờ. Lúc đầu xem chào cờ hào hứng bao nhiêu thì lúc hết lại nhạt nhẽo bấy nhiêu. Tôi không hiểu mình đang bị cái gì nữa. Tôi lang thang quanh hành lang thì có người vỗ vai tôi, tôi quay lại thì ra là Linh.– Sao thế? Đang suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?– À không, mình đang nghĩ linh tinh thôi, cậu đi đâu đấy?– Xuống căn-tin, đi hông?Nhắc đến căn-tin lại nhớ đến cô, đúng rồi, biết đâu xuống đó lại được gặp cô, tôi đồng ý liền.– Ok, đi thôi.Tôi và Linh vừa đi vừa nói chuyện vẩn vơ. Xuống đến nơi tôi ngó quanh nhìn cô, căn tin cũng rộng, cỡ hai lớp học, mà buổi sáng nên cũng đông học sinh. Nhưng lại thêm một lần thất vọng đến với tôi, chẳng thấy cô đâu.– Sao vậy? Cậu đang tìm ai à?– À không…Mà cậu ăn gì không hôm nay mình đãi?– Tớ ăn sáng rồi, cậu cho tớ chai Pepsi đi.– Ok!Tôi quay sang nói với cô căn-tin.– Cô cho em hai chai Pepsi với hai gói bim bim.– Của em đây, hai hai nghìn.Tính tiền xong tôi tiến lại chỗ Linh.– Nè.– Oh! Thanks nha, lần sau tớ sẽ đãi cậu.– Ừ.Sau này, tôi hiểu Linh là người rất sòng phẳng trong mọi vấn đề, ai yêu nàng chắc sướng lắm đây. Chúng tôi lại vừa đi lên lớp vừa nói chuyện.Tùng!!! Tùng!!!Tiếng trống cất nên báo hiệu hết giờ ra chơi. Tôi ngồi vào lớp và để sẵn sách vở lên bàn. Tiết thứ hai đầu tiên của năm học là tiết toán, nhưng sao tôi không có cảm giác muốn học gì cả, có cảm giác thất vọng xen chút buồn chán xen lẫn trong tôi. Tôi gục mặt xuống bàn…Bỗng lớp tôi “Ồ” lên một tiếng, Linh gọi tôi.– Này, đứng dậy đi, cô giáo vào rồi.Tôi uể oải đứng dậy. Và một điều bất ngờ đã đến, nó khiến tôi bừng tỉnh “đó là cô”. Người đang đứng trên bục giảng là cô, tôi dụi mắt, không sai vào đâu được. Trông cô thật đẹp, cô mặc áo sơ mi, quần jean và đi đôi giầy búp bê, tóc cô búi cao, dáng cô chuẩn thật.– “Cô xinh dữ”Tôi thầm nghĩ, lớp tôi nổi nên những lời thì thầm bàn tán.– Cô xinh nhỉ!Linh nói với tôi, tôi vừa nhìn cô vừa đáp.– Ừ…Linh huých tay tôi.– Mê cô rồi à?Mặt Linh hiện nên nét gian tà khi nhìn tôi. Trúng tim đen tôi cười trừ trối bỏ.– Đâu có.– Hehe.– Cười cái gì? Ngồi xuống, cô cho ngồi rồi.Tôi kéo Linh ngồi xuống. Cô cất tiếng chào lớp tôi. Ôi tiếng nói…Ai yêu sẽ biết ngay.– Chào các em, cô được phân công dạy bộ môn toán lớp ta, cô cũng là giáo viên mới của trường. Cô tên là Lê Thị Lan, các em có thể gọi cô là Lê Lan, cô rất vui được làm quen với lớp ta.Lớp tôi lại bắt đầu nhốn nháo, cô lại cất tiếng.–...