89 Chương 17: Thoát khỏi số Trời rồi! Oh Yeah!
“Mộ Dung Tuyết!!!”, âm thanh kinh động lòng người! Giọng của bổn nữ hiệp phát ra, với sức mạnh vĩnh viễn không gì có thể ngăn trở được. Trong khoảnh khắc giành lại được tự do, tôi liền nghĩ đến việc tìm Mộ Dung Tuyết để tính sổ.
Xem ra tâm trạng buồn thương, sầu thảm quả không hợp với bổn nữ hiệp tôi đây.
Nhắc đến tính sổ, tôi mới chợt nhớ…
“Âu Dương Thiếu Nhân! Nói! Huynh đã nhìn thấy mỹ nữ nào tắm tiên chưa? Được rồi, Âu Dương Thiếu Nhân, tôi thừa nhận huynh rất háo sắc. Nhưng huynh đã hại tôi đến mức này rồi. Huynh không thể tiếp tục chìm sâu vào bùn lầy như thế chứ! Huynh không thể làm tổn thương một thiếu nữ yêu kiều như thế, không thể biến thành sự ám ảnh trong tâm khảm non nớt của nàng ấy được”, đây chắc chắn không phải những lời nói bừa, tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm rèn giũa Âu Dương Thiếu Nhân.
“Thượng Quan Tình!”, Âu Dương Thiếu Nhân đột nhiên to tiếng khiến tôi đang thao thao bất tuyệt liền im lặng. Đối diện với ánh mắt tôi, huynh ấy khóc không nổi mà cười cũng chẳng xong, đành nói: “Trong mắt nàng, ta là loại người đó hả? Chẳng lẽ nàng chỉ quan tâm đến điều ấy thôi sao?”.
“Tôi…”, vừa bị dọa cho hết hồn, lại đột nhiên đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Âu Dương Thiếu Nhân, tôi phát hiện mình không biết nói gì nữa. Ánh mắt đó cơ hồ nhìn thấu đôi mắt, xuyên tới tận đáy lòng tôi. 89
90 Tôi vội vàng lẩn tránh.
“Ôi dào! Tóm lại là huynh chỉ cần nói với tôi huynh có nhìn thấy gì không?”
Hừ hừ! Nếu huynh nhìn thấy, tôi sẽ khoét đui mắt huynh.
Tôi láng máng nghe thấy tiếng thở dài, Âu Dương Thiếu Nhân uể oải chau đôi mày tuyệt đẹp, ánh mắt tựa yêu tinh đầy ma mị cứ chằm chằm nhìn tôi.
“Ta vội đi tìm nàng, có thời gian đâu mà ngắm mỹ nữ tắm tiên nữa chứ.”
Nói như thế nghĩa là muội muội của Mộ Dung Tuyết không kiếm chác được gì từ Âu Dương Thiếu Nhân hả.
Không hiểu sao nghe huynh ấy nói không nhìn thấy cô ta, đột nhiên tôi lại an lòng ghê gớm.
Âu Dương Thiếu Nhân nhìn vẻ mặt tự đắc của tôi, liền nở nụ cười tinh quái: “Nàng có vẻ đang rất khoan khoái, thoải mái đấy nhỉ”.
“Tôi… tôi đang cảm ơn ông Trời đã dang rộng cánh tay cứu giúp một thiếu nữ vô danh như nàng ấy.”
Tôi nghĩ cái mặt mình lúc này chẳng khác gì quả cà chua chín đỏ.
“Đi thôi, mọi người đang ở đâu vậy?”, giọng nói chuyển từ xấu hổ sang tức giận, tôi hét lên với Âu Dương Thiếu Nhân.
Âu Dương Thiếu Nhân vẫn mỉm cười, vẻ mặt đắc ý. Dường như nhìn thấu bí mật trong lòng tôi, huynh ấy nói: “Ha ha! Ở bên sông”.
Âu Dương Thiếu Nhân thản nhiên nắm lấy tay tôi, đôi bàn tay ấy mới ấm áp làm sao.
Sao mà thích cảm giác này quá. 90
91 Tại sao lại thế này? Âu Dương Thiếu Nhân rõ ràng là nam nhân ma lực tựa yêu tinh, ở bên huynh ấy phải mất đi cảm giác an toàn mới đúng, nhưng tại sao lúc này, khi được huynh ấy nắm tay, tôi lại cảm thấy ấm áp và yên lòng kỳ lạ đến thế.
Chuyện này, rốt cuộc là tại sao? Âu Dương Thiếu Nhân rốt cuộc là loại đàn ông như thế nào?
Có lẽ thần kinh của tôi cũng đúng như những gì bạn bè tôi từng nói, so với dây điện nó còn to hơn gấp mấy lần. Vấn đề này căn bản tôi không thể hiểu rõ.
Thượng Quan Tình à, tập trung suy nghĩ như thế thật chẳng giống với tính cách của mày, sao lại đắm chìm trong đống suy tư mông lung hỗn độn như vậy chứ. Tôi quyết định phải kiếm một câu chuyện nào đó để phá tan bầu không khí kỳ quái này.
“Âu Dương Thiếu Nhân, chẳng phải huynh đã nói ‘người có quả lê, sẽ quay trở lại’ sao. Ha ha, huynh đưa lê cho tôi ăn đi?”, tôi giả bộ nói, chợt cảm thấy bộ dạng của mình chắc là rất ngốc. Vì tôi đã nhận ra vẻ mặt thần bí của Âu Dương Thiếu Nhân sau khi nghe tôi nói.
Hu hu, tôi biết mình kém nhất khoản lái chuyện mà.
Nhớ lại năm dịch Sars bùng phát, chúng tôi bị “giam hãm” trong trường. Khi ấy ở ký túc xá đột nhiên có nữ sinh không cẩn thận nên bị cảm. Sau khi nữ sinh đó bị cách ly, bầu không khí trong ký túc xá trở nên vô cùng nặng nề. Tôi cũng muốn kiếm chuyện gì đó để thay đổi bầu không khí ấy, vì thế liền nói: “Ôi dào! Tớ kể cho các cậu nghe chuyện này. Hôm qua đọc báo, tớ thấy trên đó viết, đã có mấy bệnh nhân dính Sars bị chết trong phòng bệnh rồi đấy!”.
Thế là sắc mặt của tất cả sinh viên trong ký túc xá chớp mắt đều trở nên xám xịt.
Cho nên, đại khái là… 91
92 Thần kinh của tôi đang nhảy loạn cả lên, vô cùng kích động.
Cuối cùng, sau khi thoát khỏi khu rừng đáng chết. Tôi hạ quyết tâm sau này không tiếp cận những thứ đẹp đẽ nữa, cái đẹp quả nhiên vô cùng nguy hiểm.
Vừa mới bước ra khỏi khu rừng, tôi liền thấy Âu Dương Huyền dắt ngựa đứng đó, vẫn với bộ mặt lạnh lùng như băng tuyết vạn năm. Chỉ khi nhìn thấy Âu Dương Thiếu Nhân nắm tay tôi cùng đi thì băng tuyết trên mặt huynh ấy dường như dần tan chảy.
Tôi buông tay Âu Dương Thiếu Nhân, chạy tới chỗ ngồi quen thuộc của mình.
Vừa trèo lên ngựa, tôi vội vẫy tay gọi Âu Dương Thiếu Nhân: “Đi thôi, đi thôi, tôi đói chết mất!”.
Tôi lại nhìn Âu Dương Huyền, thấy lạ là tại sao huynh ấy không nhảy lên ngựa, sau đó…
Huynh ấy bất thình lình nhảy lên… ngựa của tôi!
Tay ôm chặt eo tôi, cách một lần y phục nhưng cơ hồ huynh ấy có thể khiến tôi tan chảy. Lúc đó tôi mới phát hiện, Âu Dương Huyền vốn ấm áp chứ không hề băng lạnh như mình tưởng, làm cơ thể tôi cứ nóng lên bừng bừng, thật thần kỳ!
Mặt tôi thoáng đỏ, lấy vẻ chanh chua hét vào mặt huynh ấy: “Này! Tại sao lại nhảy lên ngựa của tôi?”.
“Ta không biết cưỡi ngựa!”, câu trả lời của Âu Dương Huyền mới đơn giản làm sao.
Tôi im lặng không nói, chỉ có thể để mặc huynh ấy ôm, nghiêng đầu dựa vào vai mình. Cảm giác vòng tay huynh ấy càng lúc càng siết chặt…
Chẳng biết tại sao, tôi lại có cảm giác thật lạ. Cảm thấy Âu Dương Thiếu Nhân đang cười.
Nhưng dù sao đi nữa, cuối cùng, bổn nữ hiệp cũng thoát khỏi khu rừng quái quỷ kia.
Thoát khỏi số Trời rồi! Oh yeah!!! 92
93 Chương 18: Lúc này mà không chạy, còn đợi đến lúc nào?
“Chúng ta cứ thế này sẽ không hay đâu”.
“Im miệng! Huynh còn dám ý kiến tôi sẽ quẳng huynh đi nơi khác đấy”.
“A! Tiểu Tình, đừng mà!”
“Suỵt!!! Muốn chết hả, nói khẽ thôi!”
Lúc này, tôi và bốn huynh đệ Âu Dương… đang bỏ chạy. Đúng! Không sai! Chúng tôi đang bỏ chạy.
Chuyện là thế này. Lúc tôi, Thiếu Nhân và Âu Dương Huyền đang đi cùng nhau trong rừng, cô nàng muội muội của Mộ Dung Tuyết là Mộ Dung Tiên đã bắn một mũi kim thẳng đến trước mặt tôi.
“Hu hu, ả ta cố ý phải không, cố ý lạc đường, để mấy huynh ấy đều chạy đi tìm ả, không có ai để ý đến ta. A… hắt xì! Hu hu…”, bộ dạng đó của cô nàng thật có thể coi là hoa lê vương vất những hạt mưa.
“Tiểu thư à, tắm tiên tuy là cách tuyệt vời để tạo tình huống, nhưng tắm tiên cũng là con đường dễ nhiễm bệnh nhất đấy”, tôi mỉm cười, dịu dàng nói với cô nàng đó sự thực không thể chối cãi.
“Ha ha! Ha ha!!!”, Âu Dương Thiếu Nhân không để ý đến hình tượng của mình, cười phá lên sung sướng, hả hê.
Cười cái gì, tôi nói không đúng hả?
Tôi liếc Âu Dương Thiếu Nhân, lại ngoái đầu nhìn tiểu thư Mộ Dung Tiên đang khóc lóc chạy về phía Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tiên đúng là đại tiểu thư phiền phức nhất trong lịch sử mà tôi từng gặp, thấy nàng ta có nguy cơ nhiễm phong hàn, chúng tôi đành dừng chân nghỉ lại.
Tôi là một người vô cùng lương thiện, tuy khá thùy mị dịu dàng nhưng cũng không thể chịu nổi khi thấy người ta cứ ỏn à ỏn ẻn, ẻo lả, thướt tha. Vị tỷ tỷ này, có phải hồi nhỏ tỷ bị hen suyễn khó thở, nên giờ giọng nói mới trở nên bất bình thường như thế phải không?
Vậy nên tôi quyết định phải thoát khỏi cái thứ ỏn ẻn này để còn dã ngoại đến chỗ tuyệt vời hơn chút. Nhờ sự giúp đỡ của Âu Dương Y, tôi giành được chiến tích lẫy lừng khi tìm được cỏ gây mê. Nhân lúc huynh muội bọn họ không để ý, tôi đã cho họ nếm thử món này.
Kết quả… thành công vang dội! Nhưng cũng có một chút thiệt hại… 93
94 “Tiểu Tình! Nàng không nói với A Huyền trong canh nấm hương có cỏ gây mê sao?”, Âu Dương Thiếu Nhân đỡ lưng Âu Dương Huyền còn đang mê man, nói vẻ ai oán.
“Tôi có bảo huynh ấy mà, nhưng lúc đó huynh ấy đã uống xong một bát rồi”, tôi mở tròn mắt, bất lực nói.
Đừng trách tôi, thực sự không thể trách tôi được, hắn vừa nhìn thấy canh nấm hương thì cứ như con sói khát mồi lao đến uống ừng ực. Tôi vốn chưa kịp ngăn cản thì hắn đã giải quyết xong xuôi bát canh đó rồi.
Trời ạ! Cả đời hắn chưa từng nhìn thấy nấm hương bao giờ hả?
“Đừng nói nữa, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi, tôi không muốn gặp lại huynh muội họ nữa đâu. À mà, tôi rất tò mò đấy nhé, tại sao các huynh lại hận Mộ Dung Tuyết đến thế?”, tôi dò hỏi.
Âu Dương Y quay lại nở nụ cười mỉa mai nói với tôi: “Nếu từ khi nàng còn nhỏ, đã có một người lúc nào cũng bám lấy nàng, bảo phải gả muội muội của hắn cho nàng, nghĩ đủ trăm phương ngàn kế, cả ngày lẫn đêm quấy rầy nàng. Nàng cảm thấy, có thể không hận hắn được không?”.
Tôi run cầm cập, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, mẫu thân yêu dấu ơi, đúng như mẫu thân từng nói, trên thế gian này có rất nhiều người kỳ quặc.
Ẩn mình trong sắc đêm, bọn tôi đã thoát khỏi huynh muội nhà Mộ Dung, lại một lần nữa tiếp bước hành trình ngao du sơn thủy.
Oa! Thiên nhiên yêu dấu, tôi đến đây! 94
95 Chương 19: Chốn xưa, gặp người cũ, đang kích động…
“Đây đúng là núi Hương Vân hả? Núi Hương Vân là có thật à? Đây là núi Hương Vân thật hả?”
Ôi, Thượng đế ơi, hãy tha thứ cho sự kích động của con lúc này.
Nếu bạn đã từng xuyên không, hay nếu như bạn cũng muốn xuyên không, thì sau khi bạn xuyên không, việc không thể không làm chính là… nhớ tham quan danh lam thắng cảnh ở đây nhé!
“Tiểu Tình à, nơi này muôn dặm không một gợn mây, trời xanh trong vời vợi, bốn phía chẳng có bóng người, sương mù vấn vít, mà lại hoang vu hẻo lánh…”, Âu Dương Y lại bắt đầu trổ tài ngôn ngữ của mình.
“Âu! Dương! Y! Huynh có thể đừng nói toàn thành ngữ như vậy nữa được không?”, tôi ôm đầu, hét lên với huynh ấy.
Huynh ấy nói hết phần của cả mấy người, còn tôi không có phần được phát ngôn hay sao.
Sở dĩ tôi đến núi Hương Vân này là do Âu Dương Thiếu Nhân nói đây là một danh lam thắng cảnh. Nơi nảy sinh mối tình tuyệt đẹp giữa chiến thần và mỹ thần thời cổ, trên đỉnh núi có một cái miếu gọi là miếu Nhân Duyên.
Oa!!! Tuyệt vời quá đi! Tôi phải đi cầu duyên thôi, la… la… la… mỹ nam ơi, mỹ nam hỡi! 95
96 “Thượng Quan Tình! Nàng lại ngây người ra rồi”, Âu Dương Huyền đưa ánh mắt chán nản nhìn tôi, nhưng lại bị tôi vểnh mỏ phớt lờ.
Chẳng thèm để tâm đến huynh ấy làm gì. Đợi tôi lên tới đỉnh núi, điều ước đầu tiên tôi ước chính là… mắt Âu Dương Thiếu Nhân sẽ không nhìn thấy gì nữa, ước cho hắn không thể làm tên háo sắc được nữa. Tiếp theo tôi ước Âu Dương Y không thể nói ra những câu thành ngữ nữa, mở miệng nói thành ngữ sẽ bị câm luôn. Ước cho Âu Dương Huyền ngày nào cũng nói đi nói lại đúng một ngàn lần: “Thượng Quan nữ hiệp vạn thọ vô cương”. Âu Dương Thiếu Nhiên thì khá đáng yêu, nên tôi tạm thời bỏ qua, nhưng dù sao tôi cũng dùng hết ba điều ước rồi.
Thôi bỏ đi, bỏ đi, tóm lại…
“Mọi người nghe đây, xông thẳng lên đỉnh núi!...