The Soda Pop
nớ là con một người bạn của mẹ anh mà”
” Răng lại nói là con nớ?”
” Thì chả lẽ là thằng nớ à? Thôi anh nghỉ đây, có chi anh nhắn tin sau nha em”
” Dạ, chúc anh nhanh khỏi ốm và… lấy được vợ sớm, hi hi!”
À, cái vụ mai mối này là có thật. Bà già mình dạo này đang săm soi gán ghép cái con ranh ở xã X. cho mình ( vì thấy mình lông bông quá, yêu đương toàn sắp leo lên đến ngọn chờ ngày hái quả thì rơi cái huỵch, nỏ mô vô mô).
Mình nghe xong cười khẩy, hỏi bà già.
” Con nớ nhìn răng?”
Bà già gật gù ra chiều ưng ý lắm:
” Được cấy là khẻo mạnh!”
Đang húp tô mỳ mà suýt sặc. Lấy vợ về đi cày hay sao mà khen khỏe mạnh ở đây? Kiểu này là ngoài… khỏe ra thì không còn gì để nói nữa rồi.
” Mi cười cấy chi mà cười? Con nớ cao ráo, khỏe khoắn, lại có nghề nghiệp đàng hoàng, đòi xôi nựa à?”
Phải ừ bừa đi cho xong, cãi một lúc bà tăng huyết áp thì chết dở, cơ mà vẫn không thể nhịn được cười, cứ ôm bụng mà ngặt nghẽo.
Đọc tiếp: Ký sự đòi nợ – Phần 2
Chap 6. Vụ mai mối… kinh điển
Hôm nay tình cờ lạc vào một trang web khỉ gió gì đó, có đoạn nói về cung Nhân Mã của mình. Đọc xong vỗ đùi đánh đét, nó nói vu vơ mà như đang nói về mình mới kinh: ” Điểm yếu của Nhân Mã là quá mơ mộng. Họ nhìn đời qua lăng kính màu hồng. Khi mọi thứ đều ngọt ngào và lãng mạn, họ như được lên 9 tầng mây. Tuy nhiên, đến lúc phải hạ cánh, hiện thực trần trụi khiến họ buồn bã. Họ cần nghỉ ngơi để cứu vãn cuộc đời qua khỏi mớ áp lực hỗn độn… ”
Uhm, công nhận mình hay mơ mộng nhưng cũng dễ sụp đổ. Nhớ hồi lớp 10 thích con bé cùng khối, khi nào cũng tưởng tượng nếu có thêm đôi cánh trên lưng chắc nó sẽ là thiên thần. Nó xinh đến nỗi có thể ngắt cắm vào bình thay hoa được, khuôn mặt tròn trịa, da trắng như sứ, mỗi khi nó cười là tim mình tạm thời lag trong vòng 5 phút.
Thế rồi lần nọ đi chợ Phố lấy tiền nợ cho bà già, từ xa mình trông thấy bóng dáng quen quen, đang ngồi xì xụp bên mẹt bánh mướt. Tiến lại gần hơn, thì ra thiên thần của mình. Nàng cắm cúi ăn, một tay che nón, một tay bốc bốc, chấm chấm. Một vệt nước mắm chảy ngoằn ngoèo trên mép, nàng len lén trở tay quệt vội, cái môi thì loang loáng mỡ.
Một chút mơ mộng vụt tắt. Tình yêu tan biến. Mình bước đi mà hình ảnh vệt nước mắm màu cánh gián lơ đãng chảy bên khóe môi của nàng cứ ám ảnh mãi. Ôi, thiên thần, tại sao em không bay trên cao mà lại sà xuống mẹt bánh mướt, để tim ta tan vỡ thế này???
Đọc xong tắt máy tính định đi ngủ thì bà già bảo: ” Năm ni mi được tuổi đó, mần răng mà lấy vợ trong năm ni thì tốt, thầy nói rứa”.
Mình buột mồm:
” Mẹ coi con Huyền được không?”
Bà già chép miệng:
” Nghề nghiệp hấn chưa có, với cả mắt ướt ướt rứa là khổ lắm đó… Bựa mô mi chở tau đi nhà con Thủy nhởi hè, coi mặt cấy. Thích thì tìm hiểu, không thích thì thôi, chơ mẹ hấn tính hay lắm đó!”
” Cái con mà hôm trước mẹ khen… khỏe đó chi?”
Bà già lúng túng lờ đi:
” Nhìn cụng được chơ không đến nội mô, hấn mần trạm xá của xã, nghề nghiệp ổn định rồi chi nựa!”
Đang chán đời nên nói bừa:
” Tùy! Bựa mô rủ nó đến đây coi mặt cái, coi có vai, u thịt bắp, mồ hôi dầu không?”
He he, bà già giãy nãy lên:
” Cha tổ nhà anh! Cọc đi tìm trâu à mà đòi hấn đến nhà trước? Anh cứ coi con gái người ta như rơm như rác thì biết khi mô mới lấy được vợ?”
Bực cả mình, tự nhiên lôi một đứa vớ vỉn nào nhét cho người ta, làm như mình mất giá, ế ẩm lắm ko bằng.
*** nằm. Bỗng dưng thấy dạo này mình mất giá thảm hại thật, không mất giá mà phải ngồi chờ ba cái vụ mai mối lởm khởm này à? Mình không muốn người khác tạo kịch bản cho mối quan hệ của mình. Đứa con gái trong mơ của đời mình đang ẩn nấp trong rừng, chỉ chờ một tiếng sét xẹt qua là sẽ xuất hiện như một thiên sứ thánh thiện. Nàng đang ở đâu? Đừng nói cô em mồ hôi dầu kia chính là nàng nhá!
Bẵng một tuần sau, buổi trưa bà già đưa cho mình mẩu giấy bé bằng bàn tay, khoe ” Đây rồi, tau lấy được số con Thủy đây rồi! Vừa hỏi mẹ hấn đó!”
Số đẹp ghê, bốn số cuối là … 9630. Phì cười. bà già hỏi:
” Răng lại cười?”
” 9630… he he…răng em này đẹp phải biết đây!”
Bà già nghe thế cũng cười theo, bảo thôi đừng đùa nữa, có chi liên lạc với nhau đi, biết mô duyên phận cụng nên.
Ông chú ngồi cạnh hùa vào:
” Ừ, thử đi, mất chi của bọ. Gái vùng nớ mần rứa chơ nhiều con xinh lắm đó!”
Mình cũng đâm ra tò mò, bèn save lại số. Ở mục tên, lưu chữ Bé Khỏe. Tối nay ko có bóng đá, ngồi nghịch ngợm nhắn tin đợi đến giờ đi ngủ là vừa…
Tối, xem thời sự xong, định lang thang lướt web thì sực nhớ, bèn lôi đt ra. Soạn 3 – 4 cái tin, đọc xong lại xóa vì thấy nhạt quá. Nghĩ mãi, nát cả óc ko tìm ra câu gì cho hay ho, cuối cùng bí quá gửi bừa cái này: ” Hi Thủy! Thử đoán xem ai đây nào?”
16 phút sau.
” Chịu thôi, ai rứa, khai mau?”
Thấy tiến độ trả lời có vẻ chậm, sốt ruột, mình lôi cái sim khuyến mãi ra gọi luôn đỡ lằng nhằng mất thời gian đong đưa.
…. Hơn 30p chém gió, không nhớ cụ thể đã nói những gì, nhưng chốt lại có mấy ấn tượng:
– Giọng em này đúng là danh bất hư truyền, to và khỏe vãi, nhức hết cả đầu.
– Cách diễn đạt là kiểu gái quê mới ra thành phố được 3 tháng, đó là pha trộn thổ ngữ với vài ba từ thành thị, thi thoảng uốn éo cho ra vẻ con người thành thạo giao tiếp. Mình vừa nghe vừa ” thế à ” đều như vắt chanh.
– Mình bảo hôm nào đến nhà em chơi, nàng thẹn thùng và e lệ hẹn gặp nhau ở quán cà phê nào đó cho tiện. Mình ra cái hẹn cụ thể, nàng ok cái rụp ( mất cả hứng). Hết.
Hẹn hò xong, tự nhiên áy náy như có lỗi với em Huyền ( mặc dù trong lòng chả thấy tí cảm xúc đáng kể nào). Đơn giản là cho bà già khỏi phải PR, quảng cáo mặt hàng mãi, với lại cũng thấy hơi hơi… tò mò ( biết đâu nàng như con chim bói cá, giọng hót thì dở ẹc nhưng lông lá sặc sỡ, bắt mắt thì sao?)
Rồi buổi hẹn cũng đến. Đó là một chiều mưa lẹp nhẹp và rét mướt. Mình bảo với bà già là đi nộp báo cáo, cái áo mưa bèo nhèo khiến mình trông như tay xe ôm vẫn đợi khách nơi cổng chợ. Tóc tai cũng bèo nhèo như chim sẻ gặp mưa, kệ, cùng lắm xuống uống cà phê, bốc phét dăm ba câu rồi về chứ gì?
Chap 7 : Một cuộc hẹn
Quán cà phê Dừa. Chọn chỗ ngồi kín đáo bên mấy lùm dừa nước rậm rịt, trong lúc suy nghĩ nên gọi đồ uống gì cho lạ lạ tí tranh thủ dùng tay cào cào lại mái tóc bê xê lết vì mưa.
“Anh uống chi ạ?” Em nhân viên khom lưng, vờ vịt giả nai, lí nhí hỏi.
“Uhm, cho anh ly sữa chua đánh đá với bao thuốc!”.
Quán mở bài hát khỉ mốc gì đó, có vẻ như song ca vì thấy hai đứa nam nữ cái nhau căng phết. Kết thúc bài cãi nhau là lời cô gái hờn mát “Thôi anh cứ đi đi và đừng nhắc gì tôi…”. Ngó sang bàn bên thấy nam thanh nữ tú đang gật gù khen hay.
Ngồi đốt thuốc hơn 10 phút vẫn chưa thấy em Thuỷ đâu. Bắt đầu sốt ruột. Chợt điện thoại tít tít (chắc nàng gặp mưa nên đến nhắn tin xin lỗi đến muộn đây, ừ, lịch sự thế còn được). Tin nhắn “Anh ah, bà em mới bị ốm nên em không lên được, thông cảm nha”.
Xong. Ức chế không phím nào tả xiết. Cái bài ông, bà, chú, gì, cô, bác….ốm đột xuất đi viện sao mà kinh điển thế không biết? Giận run người, định reply “Bà bị ốm sao em còn hẹn anh làm gì cho anh mất thời gian ngồi đợi em? Em chơi được đấy!”, nhưng may hôm trước mới đọc trên mạng câu gì đó đại ý khi nóng giận mà kiềm chế nhẫn nhịn được – mới là phép ứng xử của bậc trung dung hơn người – nên phanh lại kịp.
Chần chừ một lúc cho nguội bớt rồi nhắn lại “Ôi, bà em có làm sao không? Uh vậy thì em cứ chăm bà cho chóng khỏi nhé, gặp em sau cũng được mà”. Mẹ, éo ngời có những lúc mình đạo đức giả tởm vãi.
Tin đến “Rứa anh nha”…
Xỏ lại giày, rút ví trả tiền gói thuốc với ly sữa chua đánh đá. Đi mấy bước sực nhớ ly sữa mới chén được vài thìa, bèn quay lại vét hết cho đỡ phí của. Rồi về trong bẽ bàng…
Đến ngõ, bà già đang nhặt lá, ngẩng lên hỏi mô về sớm rứa? Cười, nói thật nha, đi gặp cái con mà suốt ngày mẹ nhắc tên. Bà già tròn mắt liến thoắng nói thật a, thật a. Mình bảo con lừa mẹ làm chi? Bà già hấp tấp đi theo sau, hỏi rứa hắn đẹp không, đẹp không? Mình bảo đẹp. Đẹp đến nỗi hẹn gặp rồi nhắn tin bảo bà ốm, hức. Bà già nheo mắt, rứa… rứa hắn cho mi leo cây à? À, con ni hay hè, để tối tau hỏi lại mẹ hắn mới được. Mình đá chân chống cái tạch, lẩm bẩm “Thôi kệ nó, vụ này cũng chả hứng mấy!”
… Không hứng mấy, nên suốt gần chục ngày sau đó cũng không liên lạc trở lại. Cho đến một hôm….
9 giờ tối, em Huyền bất ngờ nhắn tin”Anh gặp đối tác rồi chứ? Cóchi vui kể em nghe đi”.
Mình rất thích kiểu nhắn tin như này. Nó vừa thể hiện sự quan tâm vừa khơi gợi tâm sự của người ta, mà mình thì lắm chuyện để chém quá, để trong lòng không chịu được
Rep lại “Ui em ơi, anh bị cho leo cây rùi, có gặp được đâu”.
Huyền “Hic, sao thế ạ? Kể em nghe nào.” Rep “Để hôm nào anh lên anh kể một thể, lên nhà em ăn khoai hầy”. Huyền “Hi, hết khoai rồi nà, mùa ni có ngô thôi. E để phần, anh mà ko lên là e phạt đó nha”
Nhắn qua lại vài tin nữa rồi tắt máy ngồi nghĩ ngợi miên man. Huyền khó hiểu hơn nhiều đứa con gái đã gặp, đã yêu. Nhiều lần thấy nhơ nhớ, cũng định liều mạng thể hiện tình cảm, kiểu “Anh nhớ em” mặc cho em nó muốn hiểu thế nào thì hiểu nhưng may mà kiềm chế được.
Thứ tình cảm mù mờ, mong manh này để yên thì đẹp. Không ai bạo gan dấn thêm bước nữa thì đẹp. Giữ riêng và kín đáo kiểu nửa vời chắc cũng sẽ đẹp.
Có những vẻ đẹp mà càng với tay ra cố nắm giữ, nó càng vuột xa tầm mắt. Như thể trêu ngươi…
… Bây giờ đã cuối thu. Trời se se lạnh về chiều. Thời tiết mát ngọt như này không có người yêu là một tổn thất vô cùng to lớn.
Chiều nay có hẹn. Một cái hẹn rất trữ tình: đi coi chim. Người hẹn là bố em Thuỷ (cái em bắt mình ngồi thiền ở quán cà phê xong không đến). Ông chú này hay ghi lô đề chỗ quán nước cậu họ mình, vô tình thấy mình nuôi mấy con chào mào, bèn bảo ” Chơi làm đ.éo gì chào mào, bựa mô xuống nhà chú coi mấy con hoạ mi, thích thì chú để cho một con mà nuôi”. Mình vốn mê chim, lại thấy ông chú xởi lởi, nói chuyền suồng sã nhưng chân tình… nên gật đầu cái rụp. Mãi sau này mới biết hoá ra chú chính là papa của Thuỷ. Ừ, bố em thì sao?
Chú tên Đoàn, nhà ở Sơn Trung
, ngay ven sông Phố. Trước hôm xuống chơi, tiện thể xem chim cò thế nào, chú bảo mi cứ xuống nhà chơi cho biết, ta làm be riệu nếp ngâm nhung hươu rồi ngồi nghe chim hót nó mới phê. Rứa nha, xuống qua cầu Ngàn Phố
một đoạn thì gọi cho chú, chú phi xe ra đón.
Trời sắp xẩm tối mới đi làm về. Qua nhà mặc quả quần ngố, áo 3 lỗ, chân xỏ tông lào… nhìn rất đúng dáng dân chơi nửa mùa phố huyện
Cầu Ngàn Phố mới đây rồi. Dừng lại ven đường hỏi mấy bà đang cào lúa, một chị bảo a lão Đoàn hói á? Nhà trong làng nớ tề, hơi vòng vèo đó. Mình sợ lạc, nên rút a lô ra gọi cho “lão Đoàn hói”. Chú à, cháu … đây, đến nơi rồi, chú ra đón với. Ông chú nhiệt tình bảo chú ra ngay, cứ đứng đó…
5 phút sau thấy một quả rim tàu mù mịt khói lóc cóc đi ra. Chú Đoàn khoát tay “Đi theo chú, nhà gần ngay đây chớ có khó tìm lắm mô”. Chú chạy trước, mình bám theo. Con đường vào chạy qua bãi ngô xanh um, khung cảnh đồng quê thanh bình vãi. Nhà chú Đoàn nằm trong ngõ, ngay trước sân là chuồng bò, giếng nước, mấy cây mít, sát với gian bếp là dãy chuồng hươu tương đối bề thế.
“Vô đây, vô đây…”, chú vồn vã b...

1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1066 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục