ngập ngừng không dứt khoát. Mình tỉnh bơ bảo.– Đi đi. Anh nói chuyện với bố em tí rồi về.Nàng vội vàng kéo ghế sát mình hơn.– Nỏ. Nỏ đi mô.Ngoài sân, cu Toàn đi đi, lại lại chóng hết cả mặt. Chốc chốc rút đt ra xem giờ rồi lẩm nhẩm “Nhanh lên không muộn rồi, hơn 8 giờ rồi tề”.Huyền bảo mình đợi em tí, rồi đi ra.– Anh đi sinh nhật vui vẻ nha. Em nỏ đi được mô, cho em gửi lời chúc mừng sinh nhật bạn anh với!Cu Toàn nghe xong đần thối mặt, đứng trân trân mãi mới khai khẩu được.– Đi mồ, đi mồ…đi đi. Em hay hề, đã nói rứa rồi mà…tự nhiên rứa là răng?Mình ngồi trong nhà tự nhiên thấy mát hết cả mề. Một cảm giác hưng phấn không bút nào tả xiết. Buột mồm bồi thêm:– Đi với anh nớ cho vui Huyền! Đi đi!Xong che miệng cười chúm chím duyên tệ. Toàn nghe câu đó như lửa thêm dầu, thái độ gần như lồng lộn lên, vùng vằng:– Em hay hè. Đi mồ, anh xin em đó…Éo nhịn được cười. Mình lững thững bước ra sân hút điếu thuốc. Lại gần Huyền, mình võ vỗ vai nàng.– Sinh nhật thì cứ đi cho vui, ở nhà làm chi em!– Lạnh lắm, em nỏ đi mô. Mà em cụng nỏ muốn đi mô buổi tối (phét đê, thế tối hôm nọ ngồi với thằng nào trên đồi?)Vừa lúc đo bạn “yên tâm đê” có đt, hình như đồng bọn hỏi đang ở đâu mà chưa thấy mặt.Chàng nghe xong, gãi đầu sồn sồn, vùng vằng với cái đt trên tay.– Rứa anh chịu thua em rồi, thua rồi.Huyền bảo thông cảm nha anh, thông cảm nha. Tự nhiên mình thấy tội tội cho chàng.– Thôi rứa anh về luôn đây. Chào bác nha! (chào mình).Rồi chàng nghiêng con Airblade quay nửa vòng, ngồi lên nổ máy phóng cái vù đầy uy lực.Mình ra xe mở túi bóng lấy khăn cho nàng.– Để anh quàng cho em.– Quà HN của em à?– Ừ.Mình quàng khăn cho nàng (có biết quàng kiểu chi mô, cứ quấn 2 vòng cho chắc ăn). Thấy không có ai, ghé đầu hun trộm phát lên môi nàng. Nàng không kịp phản ứng, đứng ngây ra nhìn mình.– Ngọt quá. (tỉnh bơ)– Xin phép khi mô mà…? (nàng chu mỏ lên)– Xin Bộ Văn hóa hôm qua rồi.– Anh liều hè, thằng Ngọc hấn chộ thì chết nha!Chap 32: Ký sự đòi nợ———————Đứng trò chuyện một lúc, thấy hơi bất tiện, Huyền rủ vô nhà “uống nác” tiếp. Thôi, thận anh yếu lắm, uống nhiều chè xanh nguy cơ sỏi thận cao. Mình tìm chỗ nào dạo loanh quanh cho nó… thoáng đi em.Nàng ngẫm ngợi mấy giây rồi bảo, à sang nhà cậu em coi làm hương nha, gần đây thôi.Mình ừ. Hương với chả hoa, có cái khỉ mốc chi lạ lùng đâu, nhưng cứ có một chỗ để gọi là đi chơi đỡ phải ngồi nhà nghe song mẫu hỏi đi hỏi lại điệp khúc bên nớ có biết ông C bà D không…bla bla là ngon rồi.Lối sang nhà ông cậu Huyền đi tắt qua vườn cây trồng toàn chanh, ngang qua cái ao mình kéo tay nàng bảo “Đứng nghỉ tí đã, lâu không đi bộ mỏi chân quá”. Phét nàng cho vui, cơ bản thấy không gian vắng vẻ êm đềm, nồng độ dê trong máu tăng đột xuất nên muốn tranh thủ tác nghiệp tí (là anh cứ nói thật lòng rứa, chú nào yêu đương chỉ chém gió chay anh gọi bằng cụ, các chú đừng văn anh).– Ở đây thoáng đãng hè! (mắt xa xăm, như chỉ biết đến cảnh vật)– Ao ni nhiều cá lắm đó, thằng Ngọc nhà em hồi trước toàn ra đây câu trộm.– Uhm, cái chi vụng trộm cũng thú vị nỏ riêng chi câu.– Anh Huy biết bơi không?– Có, ngày xưa sinh viên anh đoạt giải ba cuộc thi “Vượt sông Tô Lịch”– Giỏi hè. Sông nớ rộng không?Nghe nàng hỏi mà tụt cả hứng chém gió. Chán nhất là nói đùa với một đứa xong phải mở ngoặc thêm là tao vừa đùa đấy!– Rông lắm. Em có biết tại răng lại có tên sông Tô Lịch không?Nàng gật đầu.Mình bảo rứa thì ngồi xuống đây anh kể cho nghe, đoạn kéo tay nàng ngồi bệt trên vệ cỏ (chả rõ sạch hay bẩn nữa, kệ). Huyền đấm vai mình bảo anh rành khun ni (dịch ra: anh chỉ được cái khôn thôi).– Anh nói đi, răng lại đặt tên sông nớ là Tô Lịch?Nàng cứ như người giời. Hỏi những câu không đúng… hoàn cảnh chút nào.Mình vòng tay ôm qua eo nàng, bảo đùa chứ giừ tạm thời anh nỏ nhớ chi nựa, để lát về hỏi thằng Gúc gồ chấm Tiên Lãng rồi nhắn tin cho em sau nha. Nàng làm động tác co người lại nhưng vẫn để yên. Được 2 phút mình bỏ tay ra. Im lặng.– Anh Huy…Nàng lay lay đầu gối mình. Chắc nàng nghĩ mình đang thiền.– Chi mà anh ngơ ngơ rứa?Mình không dám nói cho nàng biết là mình không ngơ. Khoảnh khắc này như một thằng vừa nhìn lại vé số và biết mình trúng giải đặc biệt. Nó cần phải tạm thời thoát nhanh ra khỏi trạng thái hồi hộp, nếu không nó sẽ vỡ tim trước khi chờ đến ngày lĩnh thưởng.Còn mình, mình đang cố giữ cho cái đầu thật lạnh.– Có khi nào em chợt thấy nhớ anh không? (vẫn mắt nhìn xa xăm).Huyền im lặng mất vài phút. Mãi mới rụt rè nói lí nhí trong cổ.– Nếu em nói… có thì anh có tin không?Mình lắc đầu.Nàng xoay người nhìn thẳng vào mắt mình.Tiếp tục im lặng trong 5 phút.Bất ngời nàng nắm nhẹ bàn tay mình (hờ, tay con gái có khác ấm vãi). Mình đưa tay nàng lên miệng thơm một cái (kiểu của mấy chú Tây) rồi nắm chặt (hết giẫy).– Tay toàn chặt củi, thái rau lang…thô ráp lắm đó, anh hôn mần chi, hihi…– Mô, anh thấy đẹp mà (chỉ sợ nàng hỏi “anh hôn tay mấy em rồi?” thì bỏ mẹ).Ngồi nắm tay nắm chân nhau (à quên mình hôn trộm mấy phát lên tóc nữa, toàn mùi hương nhu) khoảng 20p thì nàng có tin nhắn. Mình không hỏi của ai, coi như không quan tâm cho lành. “Anh biết ai không?” Huyền vẫn nắm tay mình. “Không”. Nói không nhưng trong bụng biết ngay ông tướng kia rồi.Huyền ghé sát đt cho mình xem tin nhắn. Ký tự viết bắt chước bọn tin tin nhưng đọc được hết.“E đang ở mô? A quay lại mà ko thấy e mô cả. E về đi”.Nàng nhìn mình ý hỏi làm chi bây giờ?Mình cười nhạt, lắc đầu (em muốn làm chi tùy em, anh không can dự)…Chap 33 – Ký sự đòi nợ———————-…Huyền cố tỏ ra bình thản, nhưng bằng linh cảm và nghiệp vụ mình thừa biết nàng đang rối. Nàng bật tắt điện thoại, đút vô túi áo rồi lại lôi ra ngó nghiêng nhưng “không nỡ” nhắn tin trả lời (vì nể mặt mình).Được mấy phút điện thoại nàng lại có tin nhắn. Đọc xong nàng chép miệng “Nhắn chi mà nhắn lắm không biết” rồi quay sang mình bảo “Nói răng bây giừ anh?”. Mình cười nhạt “Bảo đang ngồi với anh Huy cho hắn … yên tâm. Chắc hắn sợ em đi một mình cảm lạnh đó!”Nàng nhe răng cười bẽn lẽn rồi thì thầm “Hay là em tắt máy nha?”. Mình lắc đầu bảo đừng, kệ nó.Kệ nó, nhưng mình biết tỏng sau 10p nữa, nếu nàng ko reply thằng ấy sẽ cuống cuồng gọi lại. Gọi khi nào được thì thôi. Hoặc không gọi được nó sẽ phát điên lên vì với bản chất hoang dã của đám giai làng mình éo lạ gì. Một kịch bản hứa hẹn nhiều kịch tính đang diễn ra trước mắt. Mình chỉ khoái ngồi xem một đứa mất bình tĩnh bộc lộ cái tính hung hãn và xoắn xuýt (vì gái) để được thấy hết tố chất ngu lâu của nó mà thôi.– Nhà em có vẻ quý cu nớ hè! (Mình tung hỏa mù vì cũng lờ mờ nhận ra cu ấy được phụ huynh nàng chống lưng)– Cũng quý, vì anh nớ nhiệt tình lắm.– Uhm, lại giàu nữa chơ.Nàng ngại ngùng khi nghe mình nói câu đó. Trong sâu thẳm lòng mình, liệu nàng có đặt mình và thằng “yên tâm” lên bàn cân không? Có thấy rằng không nên yêu một thằng nghèo hơn chỉ vì tri thức của nó nhỉnh hơn thằng kia? Ngồi trong bóng tối, bằng tất cả sự khách quan, mình tự nhận ra rằng ngoài tấm bằng đại học đang vứt trong đáy tủ và công việc khù khoằm của một thằng trông kho vật liệu với mức lương hai triệu sáu trăm ngàn – mình chẳng là có gì nổi bật so với đám thợ hàn, thợ sơn lẫn mấy thằng cắt tóc phố huyện. Nói tóm lại, trong mắt “xã hội” – không thằng nào cảm thấy thơm lây vì chơi hay quen được với mình.– Anh nớ gọi anh ạ!Nàng giật tay áo mình “thông báo”. Mẹ, làm ông mày giật hết cả mình.– Nghe đi!Xui dại phát chơi, xem nàng diễn kiểu gì.– Nỏ.– Em không nghe thì tí nữa nó xới tung cái làng ni lên đó!Mình đùa mà như thật. Thật sự lúc này tự nhiên tò mò về mối quan hệ của nàng với cu ấy vãi. Nhưng mình không dại gì mở miệng ra hỏi, vì biết trước kiểu chi cũng “bọn em chỉ là bạn”, “anh nớ là anh kết nghĩa” bla bla. Nhưng để yên thế này thì ấm ức, với lại mình éo hơi đâu đi dò ý một đứa con gái để biết nó có yêu thằng abc hay không.– Em này…– Dạ.Rút điếu Thăng Long bao vàng châm lửa bắn mấy hơi. Gió lạnh vãi.– Có lẽ em chưa có thời gian để hiểu anh, và anh cũng rứa…Nàng bó gối im lặng.– …nên tiện đây anh cũng nói luôn cho em hiểu.– Anh cứ nói đi ạ!– Uhm. Tính anh rõ ràng, không thích sự nhập nhằng, bởi rứa anh hy vọng em cũng sẽ đối xử với anh theo tinh thần đó.– Dạ, thì em cũng đã khi mô không rõ ràng với anh mô.– Ừ, anh cứ nói trước cho em hiểu thôi.Tính mình không thích tranh cãi với con gái, kinh nghiệm xương máu chỉ ra rằng điều đó là vô ích vì nếu sửng cồ lên các nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời nhưng khi có cơ hội lại vẫn… hành xử đúng như cũ (tất nhiên ỉm đi không cho mình biết).– Huy..Huyền đặt 2 tay lên má mình vuốt nhẹ, mắt nhìn sâu thẳm.– Huy có thật lòng với em không?Đã trải qua vài mối tình, nhưng nghe câu này mình vẫn nổi da gà như đang đứng trước mối tình đầu. Im lặng một lúc, mình kéo nàng vào lòng, vuốt tóc nhẹ lên tóc. Cảm xúc bùng cháy đột ngột, ghé môi định hôn, sực nhớ cái singum mua lúc chiều (nhai cho đỡ mùi thuốc), mình gỡ tay nàng ra lục lọi túi quần. Nàng ngước mắt hỏi “Anh tìm chi?” À không (mệ, túi quần thủng 1 lỗ nhỏ rơi mất 2 cái kẹo, nhọ vãi). Chợt nàng lay lay vai mình thì thầm “Có ai gọi anh ạ!”. Định bảo kệ cha nó nhưng thôi.– Chết rồi… mẹ gọi!Huyền cuống quýt ngồi ngay ngắn lại như thể phụ huynh đang đứng ngay sau lưng…Chap 34 – Ký sự đòi nợ————————–Hờ, mẹ nàng thật biết chọn thời điểm để gọi.Huyền nghe máy, giọng nhát gừng, đại khái là bảo chúng con đang đến nhà cậu chơi, lát nữa về. Đầu dây thép bên kia nói chi dek biết, chỉ thấy Huyền tắt máy với vẻ mặt không mấy dễ chịu.– Về anh, mẹ giục về!– Chắc ông bạn vàng nớ đang dỗi ở nhà rồi.– Nỏ biết, nhưng em cũng đoán rứa.– Bạn í có quả điều khiển từ xa thật là lợi hại.– Có lẹ rứa mất, hức, em tức cái kiểu ni lắm.Anh còn tức hơn, cơ mà thấm nhuần câu dặn dò ngày xưa của ex “Đàn ông con giai mà hay giận
dỗi với tự ái vặt thì nên ra chợ vỉa hè mua cái váy 15k diện cho đẹp mặt”, nên anh kìm lại được. Àlạinhớhồisinhviênxómtrọcómộtthằngđạica,thằngnàytángáiđạtđếnmứcthượngthừa,mỗiđêmraquántràchanhcóthểcưađổ12emchỉbằng3tấclưỡi.<Đùa tí (không các em gái lại bảo anh bựa, mất hết hình ảnh)... Cả hai phủi quần đứng lên. Có cọng rơm dính vào… mông nàng nhưng mình đek dám phủi, hê hê.– Anh không lạnh ạ?– Ngồi cạnh em nỏ biết nhiệt độ ngoài trời nựa tề.– Hihi bốc phét vừa thôi.– Thật.– Giừ em bảo anh nhảy xuống ao anh có dám nhảy không, hihi?– Dưới ao có con cá mô giống em không?– Hi, anh rành khun.Đứng ôm nhau một lát. Nàng luồn tay vào trong áo mình, thì thầm “cho em ủ nhờ tí”, nhột và lạnh vãi. Cái áo phao của nàng lào phào, ôm dek có cảm giác chi, mình bảo bỏ áo ra anh ôm chút. Nàng kéo khóa mở bung ra, m...