pacman, rainbows, and roller s
.” – Dù nói thế nhưng Tú Phong thấy rất vui, cậu chỉ muốn hét lên nhưng không được đó thôi.

“Vâng…” – Cô bé cũng thì thào nhưng nụ cười cứ nở trên môi – “Em phẫu thuật xong rồi ạ?”

“Ừ xong rồi.”

“Có tốt không anh? Em không bị sao chứ?”

“Bị sao làm sao được? Em khoẻ lắm, nhanh chóng rồi sẽ ra viện.”

“Thật thế ạ? Vậy tốt quá, em không thích ở đây đâu. Ở đây vừa bức bí, chật chội lại làm phiền anh Tú Phong.”

“Không có, anh đâu có phiền. Dù là em ở trong viện hay ở đâu anh cũng sẽ chăm sóc em.” – Không hiểu vì sao Tú Phong có thể nói ra những lời đó.

Ngọc Thuỷ cảm động rưng rưng nước mắt, cô bé nắm chặt tay Tú Phong:

“Tú Phong, anh tốt quá! Chưa bao giờ em gặp ai tốt như anh. Sao anh tốt với em thế?”

Tú Phong bỗng mỉm cười dịu dàng:

“Bởi vì anh rất thích em!”

“Hả?” – Ngọc Thuỷ há hốc (chắc hiểu nhầm).

“Anh rất thích sự cố gắng của em, em là một cô bé mạnh mẽ, bệnh tật vẫn không từ bỏ cuộc sống, nhất là việc học. Em luôn toả sáng như viên rubi của em vậy đó.”

“Anh Tú Phong nói hay như nhà văn vậy?” – Ngọc Thuỷ đùa, nhưng mắt đã rơm rớm lệ.

“Hì chẳng biết nó tuôn ra từ lúc nào nữa, nhưng mà anh nói thật đó. Em để lại cho anh nhiều bài học.”

Ngọc Thuỷ mỉm cười:

“Có thật không?”

“Thật chứ!”

“Thật thì anh đồng ý với em một việc đi!”

“Việc gì anh cũng chiều tất.”

Ngọc Thuỷ cười lém lỉnh:

“Nếu đã học được bài học từ em thì ngay bây giờ về và làm bài tập đi, em biết chắc anh ngồi đây trông em nên chưa làm bài đúng không?”

“Hả? Em đuổi anh đấy à?”

“Không phải đuổi, chỉ là em muốn xem anh Tú Phong có nói đúng không thôi. Anh bảo em không từ bỏ việc học mà, vậy anh cũng không được từ bỏ việc học chứ.”

“Haizzz em nguy hiểm thế, anh thua.”

“Thua thì về đi!”

“Từ từ, làm gì mà vội.” – Tú Phong đành đứng lên, đi ra phía cửa với tâm trạng chẳng vui tí nào.

“Này!” – Bỗng Ngọc Thuỷ gọi.

“Hm?”

“Ngày mai DEĐC nhé!”

“DEĐC?”

“Quên rồi à? Bí mật riêng của chúng ta mà!” – Ngọc Thuỷ nháy mắt.

“À ừ, tí thì quên!” – Tú Phong cười nháy mắt lại.

“Bye nhé!”

“Bye.”

Ra khỏi bệnh viện, Tú Phong cứ như nở hoa khắp người, vừa đi vừa cười. Cô bé Ngọc Thuỷ này thật đáng yêu, lẽ ra phải đánh cho vì cái tội làm anh lo lắng nhưng không đánh được ấy chứ.

Nhưng thôi xong, giờ mà về cậu sẽ đối mặt với Hương Ly thế nào?

3) Người quan trọng

Về đến nhà đã là 1h đêm rồi, cả nhà Tú Phong đã đi ngủ hết. Phòng ốc gì mà tối om, khó nhìn chết đi được. Tú Phong nhẹ nhàng mở cửa rón rén đi vào nếu không lại ảnh hưởng đến ai. Nhưng rón rén chưa được mấy giây, đúng lúc ngẩng lên cậu suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Trời tối, căn phòng khách tối om, chỉ có cửa sổ mở với ánh trăng mờ ảo. Bên cửa sổ, có một cô gái đang ngồi. Mái tóc buông xoã bay trong gió, gương mặt cô hiện ra mờ mờ dưới ánh trăng đang bị gió lạnh và mây che khuất. Gió rít u ám đến rùng rợn. Tú Phong loạng choạng mấy bước vì quá giật mình, nhưng ngay lập tức đèn phòng khách đã bật lên. Cô gái đứng bên cửa sổ đó chính là Hương Ly chứ không phải ai khác, vậy mà cậu cứ tưởng…ma nữ.

“Sao lại đứng đây mà không đi ngủ thế? Mà không bật đèn à, cứ tưởng ma, hãi chết đi được!” – Tú Phong gắt, nhưng thực tình là kiếm cớ để nói chuyện.

Hương Ly nhìn cậu, cô không nói gì cả. Cô lạnh lùng quay đi nhìn về phía ánh trăng xa xôi đang mờ đi theo mây gió. Cô thực sự đang buồn vô cùng, con mắt cô lấp lánh những giọt lệ chực trào ra.

Tú Phong đứng lặng như tượng, tự dưng cậu giận. Cậu nói thế mà cô “bơ” cậu thì lại càng khiến cậu “sĩ diện” hơn, chẳng lẽ giờ lại mở miệng ra nói xin lỗi à? Lời xin lỗi ngàn vàng nói ra mà lại bị “bơ” lần nữa thì còn cái mo nào đậy mặt không? Giận nhau à? Giận thì cứ giận đi!

Tú Phong kéo ghế ngồi phịch xuống cố tình gây tiếng động, nhưng Hương Ly chẳng thèm quay lại. Cô như một hòn đá vậy, câm lặng chẳng nói gì. Không khí im lặng căng thẳng đến khó chịu. Nhưng Tú Phong không thể đứng lên được, lẽ nào cậu thua cô à? Cậu rút điện thoại ra.

“Ơ gọi gì đấy, may là điện thoại em để rung đó nhé!”

“Ngọc Thuỷ, em chưa ngủ à?” – Tú Phong cất giọng ngọt ngào nhưng thực ra là nói cho ai kia nghe.

“Đừng có lúc nào cũng tốt như thế, anh đã làm bài chưa đó?”

“Anh buồn ngủ lắm, chẳng có tâm trí mà làm đâu. Mà có làm thì đầu óc chỉ nhớ Ngọc Thuỷ thì làm gì.” – Tú Phong lại cố tình nói to, nhìn về phía Hương Ly vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Nịnh hót! Nếu không làm là ngày mai em không cho DEĐC đâu. Em nhờ người khác đấy!”

“Này nhé việc đó phải nhờ anh, em mà nhờ người khác anh giận em liền.” – Tú Phong vẫn cứ nói to lên.

“Be bé cái mồm đi chứ, lộ bí mật bây giờ.”

“Lộ kệ nó lộ, có ai thèm nghe đâu.” – Hết nói to chuyển sang bóng gió.

“Không ai thèm nghe cũng không được nói. Mau đi làm bài đi rồi ngủ, không ngày mai lại bị cô giáo gọi lên bảng đấy.”

“Làm gì mà dữ thế, hiền lành tí đi nào baby.” – Tú Phong kéo dài từ “baby”.

Và tất nhiên đáp lại cậu vẫn là gương mặt trơ như đá của Hương Ly. Mọi lời của cậu không đi vào tai cô hay sao ấy?

“Thôi đi sến chết à, đừng gọi em thế. Anh học đi, ngày mai đừng dậy muộn nhé. Em mệt rồi, phải đi ngủ đây.” – Tiếng cô bé cười đầu máy bên kia.

“Ừ ngủ ngoan đi bé con, chụt!” – Tú Phong hôn một cái vào điện thoại.

Cậu quay ra nhìn Hương Ly, tức sôi máu khi cô vẫn chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần. Nếu là đứa con gái khác chắc phải nổi máu Hoạn Thư với cậu là cái chắc, nhưng trái tim cô làm bằng sắt hay sao vậy? Kể cả dù không Hoạn Thư đi chăng nữa cũng phải tỏ ra khó chịu tí chứ nhỉ.

Trời đất, Tú Phong đang làm gì vậy chứ? Cậu lại dùng cái cách trời ơi đất hỡi này để mong cô chú ý đến mình? Sao cậu trẻ con hơn cả một đứa trẻ con thế không biết! Hừm hừm không chú ý thì cứ đứng đó đi, ghét không tả nổi! Tú Phong nhìn quanh thấy cái cặp sách chắc mấy ông bạn mang về hộ còn để trên ghế salong, cậu bực bội lôi sách vở ra đặt bịch xuống bàn. Tất nhiên là Hương Ly vẫn đứng trơ ra đó, chỉ có cậu mặt đỏ gay đỏ gắt vì giận, nhưng không biết làm thế nào ngoài việc im lặng và nhìn vào chỗ bài tập Toán. Gì chứ riêng học động đến là cậu hoa mắt chóng mặt rồi, đến cái bài đầu tiên là bài trắc nghiệm chỉ việc khoanh nhưng cậu cũng quay vòng vòng cái đầu, nhất là mệt cả tối nay giờ chỉ muốn ngủ, nhưng nếu ngủ thì Ngọc Thuỷ không chịu mất. Hay là làm linh tinh nhỉ? Ôi trời mai mà cô giáo gọi lên bảng cho cho cậu trứng ngỗng thì Ngọc Thuỷ nổi khùng là cái chắc. Con bé Ngọc Thuỷ này, em hại anh thế này đây!

Cậu buộc phải lên tiếng trước:

“Trắc nghiệm khỉ gì mà khó thế, đố ai mà biết điền cái gì? Cái phương trình….này khó dã man” (Tú Phong học lớp 10 nhưng tác giả chưa học đến nên cái chỗ … kia tuỳ mọi người thích điền cái gì thì điền hộ tác giả ^^)

Cậu đưa mắt cầu cứu Hương Ly nhưng cô không nhìn cậu. Cậu bực mình lôi giấy nháp ra tự giải, nhưng viết đến kín đặc tờ giấy, số chi chít chì chịt vẫn không ra nổi đáp án trong khi phương trình thì rất ngắn gọn, thậm chí có thể xếp vào hàng nâng ột chút của lớp 9 còn đối với lớp 10 thì là mắt muỗi. Hay là hỏi Ngọc Thuỷ nhỉ? Ngọc Thuỷ rất giỏi Toán, chỉ có Văn là không khá lắm thôi, nhưng mà hỏi thì bị cười chết. Lần đầu tiên Tú Phong rơi vào hoàn cảnh này, ghét kinh khủng!

“Trời ơi điên mất, A, B, C hay D đây hả trời???”

“B.” – Giọng nói lạnh tanh vang lên trong gió.

“Hả?” – Tú Phong kinh ngạc nhìn ra Hương Ly, cô không nhìn cậu nhưng đã trả lời sao. Vậy có nghĩa cậu khiến cô khó chịu rồi đây – “Tại sao lại là B?”

“Giải ra thì là B.” – Hỏi xoáy có đáp xoay liền.

“Vậy giải như thế nào?”

“Giải phương trình như thế nào thì giải như thế.” – Hương Ly vẫn lạnh tanh nhưng câu trả lời nào cũng khiến Tú Phong nổ đom đóm, cô thế mà “thâm” gớm.

“Giải phương trình là như thế nào?” – Nhưng cậu vẫn chẳng chịu bỏ cuộc.

“Cái đó học sinh lớp 10 chưa biết thì quá là dốt!” – Câu trả lời thâm thuý và cực kỳ nguy hiểm hơn.

“Dốt từ bé rồi, giúp giùm cái đi!” – Tú Phong đúng là con đỉa bám dai.

Hương Ly không thể chịu nổi nữa, cô quay ra, giọng nghẹn ngào đi:

“Đúng, cậu luôn ngu dốt nên chẳng biết cái gì cả, chỉ biết làm tổn thương người khác rồi mặt dày trắng trợn như vậy! Nhưng tôi còn ngu dốt hơn là cứ đợi cậu ở dưới này, hết lần này đến lần khác sao tôi cứ đợi cậu một cách ngu ngốc như vậy chứ!”

Cô đi thật nhanh về phía cầu thang, nước mắt cứ ầng ậc. Tú Phong liền đứng lên chạy về phía cô, cậu nhanh chóng kéo tay cô lại quay về phía mình. Cô ngã vào lòng cậu, hai cánh tay cậu ôm chặt lấy cô, dựa đầu cô vào ngực mình. Cô cảm nhận được hơi ấm của cậu, và cả trái tim cậu đang đập liên hồi. Nhưng trái tim đó đập vì ai? Vì người khác đúng không? Cô vùng ra:

“Bỏ ra!”

Nhưng Tú Phong rất khoẻ, cậu giữ chặt cô lại bằng hai cánh tay rắn chắc của mình. Cô đánh vào người cậu:

“Tại sao cậu phải làm như thế? Tại sao chứ? Tôi không cần cậu thương hại đâu, coi như tôi vẫn chưa nhớ ra cậu đi! Cậu đến với Ngọc Thuỷ của cậu ấy! Bỏ ra!”

“Hương Ly, cậu có biết Ngọc Thuỷ bị làm sao không?” – Tú Phong vẫn ôm lấy cô, nhưng giọng cậu đã có phần tức giận.

Cô giật mình, thôi vùng vẫy:

“Làm sao…?”

Cô chợt nhớ tới lời của cô y tá lúc ở bệnh viện: “Bệnh nhân Phạm Bích Ngọc Thuỷ, phòng bệnh số…Ung thư dạ dày…”. Cô tá hoả, lắp bắp:

“Ung thư…dạ dày ư…?”

“Phải, em ấy chịu căn bệnh này từ nhỏ, những ngày đi học với em ấy chẳng bao giờ nhiều bằng những ngày ở bệnh viện. Em ấy luôn cố gắng chống lại bệnh tật, nhưng căn bệnh chẳng bao giờ buông tha em ấy cả. Lúc gọi điện bảo tớ đến là lúc em ấy bị ngất vì xuất huyết dạ dày, nếu không phẫu thuật kịp em ấy có thể tử vong. Chính vì thế mà tớ không ngồi yên được, thành ra nóng nảy với mọi người chứ tớ đâu muốn như thế!” – Tú Phong gay gắt.

Hương Ly biết cậu đang trách mình, cô buồn rầu cúi xuống:

“Xin…” (Xin lỗi)

“Đừng có nói câu đó, cậu không có lỗi!” – Tú Phong ngăn ngay câu nói của cô lại.

Cô ngẩng lên nhìn cậu.

“Hương Ly, là tớ đã quá lo lắng nên tớ thành ra như thế, cậu không phải xin lỗi gì cả đâu.” – Cậu cất giọng nói dịu dàng (hơn cả Thiên Duy) rồi cúi xuống ôm chặt lấy cô hơn – “Ngọc Thuỷ là người bạn rất quan trọng với tớ, và cậu cũng thế.”

Hương Ly ngỡ ngàng một hồi, rồi mỉm cười thay cho sự cảm động. Tú Phong đẩy nhẹ cô ra, cười:

“Ra đây giúp tớ làm nốt chỗ bài này đi, muộn quá rồi!”

Nụ cười đó giống như một cơn gió thổi vào trái tim cô lúc nào không hay…

“Ừm ngồi đi, tớ sẽ giảng cho.”

“Bài này như thế nào, giúp tớ giải lại đi.”

“Như thế này nhé, cậu lấy…”

“Thế là sao nhỉ?”

“Ngốc quá đấy!” – Hương Ly đánh vào đầu cậu một cái – “Lại còn muốn người ta viết cho cả đáp án chắc?”

“Thôi mà, làm gì dữ, cô giáo gì mà ghê quá.” – Tú Phong ôm đầu kêu oai oái.

Giữa đêm khuya, căn phòng tràn ngập niềm vui xen lẫn tiếng cười, dù không cười to nhưng đủ thấy trong lòng họ rất vui. Họ vui quá nên không để ý bên ngoài cửa sổ ở phía xa kia, một người con trai mặc áo phông trắng đang ngồi trên chiếc xe máy nhìn họ bằng ánh mắt tức giận xen lẫn buồn rầu.

“Cậu chỉ để một người ôm cậu thôi sao?”

Giọng nói ấy như dao c...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1677 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục