pacman, rainbows, and roller s
.

Mai Mai co luôn hai chân lên đệm khi vừa vừa ngồi lên giường.

- Anh sẽ bảo người làm trải thảm. – Nhất Bảo nói rồi giơ túi đồ ăn trước mặt Mai Mai. – Đói chưa?

Từ lúc xuống xe đến giờ liên tục chứng kiến những bất ngờ khiến Mai Mai cũng quên luôn chuyện ăn uống. Thấy túi đồ ăn, ngửi mùi thức ăn thơm phức, bụng cô nàng bắt đầu réo ầm ĩ.

Sáu đùi gà, hai hamberger, khoai và nước.

- Oa, trông ngon quá! – Mai Mai reo lên. Cô cầm một hamberger đưa cho Nhất Bảo.

- Anh không ăn.

Mai Mai nhìn ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại không ăn? Hay Bảo không thích ăn gà chiên? Không thích ăn thì mua làm gì?

Nhất Bảo cười:

- Không phải. Anh không đói thôi.

Mai Mai cười tươi gật đầu:

- Vậy à! Vậy thì Mai sẽ phần Bảo một bánh, ba đùi gà, Mai không thích ăn khoai, cho Bảo hết khoai luôn – vừa nói vừa chia đôi phần ăn của hai người – mà khoai một mình Bảo ăn thì cho Bảo hai đùi thôi. Hì hì.. – Mai Mai cười toe toét. Đưa luôn miếng đùi đáng lẽ là phần của Nhất Bảo lên miệng.

Nhất Bảo cười hiền, lấy lon nước uống.

- Căn nhà gỗ này của Nhất Bảo à? – Mai Mai hỏi khi bắt đầu chơi tiếp cái đùi thứ hai.

- Ừ. Em có thích nó không?

Nuốt vội miếng thịt gà:

- Có. Về Mai cũng sẽ bảo bố làm cho một cái giống thế này.

Nhất Bảo lại cười:

- Cứ từ từ mà ăn.

Nhìn Mai Mai ăn đùi gà, Nhất Bảo chợt nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cô tiểu thư ngang ngược, chảnh chọe đã đi đâu mất?!

Chẳng mấy chốc phần đùi gà của Mai Mai cũng đã hết. Cô nàng bắt đầu đả sang bánh. Nhìn suất của Nhất Bảo còn nguyên:

- Sao Bảo không ăn đi?

- Đã nói là anh không muốn ăn rồi mà.

………

- Ui no quá đi!

Mai Mai xoa xoa cái bụng no căng, nhìn xung quanh, thấy Nhất Bảo đang ngồi tựa cửa nhìn mình.
Mai Mai đứng lên đi về phía Nhất Bảo. Nhìn qua tấm cửa kính trong suốt, từ trên căn gác nhìn xuống, con đường màu xanh thu gọn trong tầm mắt.

- Oa. Thật thanh bình. – Mai Mai cười tươi rồi cũng ngồi xuống tựa cửa đối diện Nhất Bảo.

Nhất Bảo vẵn không hề rời mắt khỏi Mai Mai. Mai Mai đưa tay lên quẹt quẹt cái miệng của mình:

- Bị dính đồ ăn à? Lúc ăn xong Mai lau rồi mà.

Nhất Bảo lắc đầu:

- Sạch rồi.

Rồi cậu quay đầu nhìn ra ngoài trời.

- Nếu bây giờ anh không còn ở đây … em sẽ thấy sao?

Mai Mai cau mày không hiểu.

- Tức là anh không ở Việt Nam mà sẽ đến một đất nước nào đó chẳng hạn.

Chân mày Mai Mai dãn ra,

cô im lặng rồi nói:

- Chắc là sẽ buồn, rất buồn.

Nhất Bảo quay nhìn Mai Mai. Mai Mai không hiểu lại tránh ánh mắt đó.

- Từ nhỏ tới giờ, Mai chưa từng cố lấy một người bạn. Những đứa trẻ Mai từng gặp đều là con nhà vương giả. Trong môi trường đó có được người bạn đúng nghĩa có khi còn khó hơn lên trời. Chứ đừng nói đến bạn thân.
Mai Mai bật tiếng cười nhìn Nhất Bảo.

- Mai không có bạn, Bảo có nghĩ là tại tính Mai khó ưa không?

Nhất Bảo không nói gì, nắm lấy tay Mai Mai, nhìn đôi mắt đỏ hoe từ lúc nào.

Mai Mai đặt bàn tay kia lên tay Nhất Bảo:

- Vậy nên Bảo là người bạn đầu tiên của Mai Mai, và còn là người bạn thân nữa. Bảo hứa sẽ mãi mãi là bạn thân của Mai nha!

Ánh mắt của Nhất Bảo có sự thay đổi sau câu nói ấy. Cái nắm tay cũng lỏng dần.

Cậu cười khan:

- ‘Bạn thân mãi mãi’ à? Anh muốn hỏi em một câu, em biết những gì về anh?

Mai Mai đầu óc đơn giản, nghe Nhất Bảo hỏi vậy thì cũng định trả lời, nhưng chợt thấy ngoài biết tên, biết nhà, biết mặt bố của Nhất Bảo ra thì cô cũng chẳng biết điều gì hơn. Đành im lặng.

- Có phải ngoài biết tên, nhà và bố anh thì không còn gì nữa đúng không? Vậy em không sợ anh cũng sẽ giống như những công tử, tiểu thư kia hay sao? … mà có khi còn tệ hơn thế! – Câu cuối Nhất Bảo nói bằng giọng khác hẳn…

Mai Mai lập tức lắc đầu quả quyết:

- Không. Mai không sợ vì Mai biết Nhất Bảo không như vậy, và Mai tin Nhất Bảo sẽ không bao giờ là như vậy.

Nhất Bảo nhìn Mai Mai. Niềm tin của Mai Mai thật quá lớn. Nhất Bảo có thể cảm nhận được điều ấy qua đôi mắt cô. Nhất Bảo lắc đầu, đứng vụt dậy:

- Anh sẽ làm em thất vọng thôi.

Im lặng….

- Nhất Bảo… – Mai Mai ngập ngừng – …

- Đừng trẻ con thế! – Nhất Bảo nói

Nhất Bảo không thể hiểu nổi tâm trạng của chính mình lúc này. Liếc nhìn gương mặt của Mai Mai cậu thấy tội nghiệp cho cô, và càng tự giận bản thân mình nhiều hơn.

Nhất Bảo cười, nụ cười buồn bã nhưng vẫn cố làm ra vui vẻ:

- Mai Mai này!

Mai Mai giật mình, không khí yên ắng khi nãy khiến Mai Mai thấy run trong lòng, và cái gì đó như sợ. Cô ngẩng nhìn Nhất Bảo. Thái độ cậu ấy đã khá hơn nhưng đấy vẫn không phải một Nhất Bảo cô từng biết.

- Bảo nói đi.

Nhất Bảo ngồi xuống giường nhìn Mai Mai ngồi đất nhìn mình buồn bã, che đậy cảm xúc thật, cười nói:

- Đến khi nào em mới chịu đổi cách xưng hô với anh?

Mai Mai tròn mắt, thấy câu hỏi chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh.

- Nhìn anh say đắm thế?!

Tại nhà Mai Mai

- Ông chủ cho gọi tôi. – Dì Minh nói

Ông Lâm không rời mắt khỏi tờ báo, hỏi:

- Mai Mai về chưa?

- Dạ chưa, thưa ông chủ.

- Dì có biết con bé đi đâu không?

- Dạ, vệ sĩ nói cô ấy đi mua đồ.

- Mua đồ? Nó cần mua cái gì? Mà nó đi với ai?

- Cô ấy nói là có hàng thời trang mới về. Cô ấy đi cùng bạn.

‘Bạn sao?’ ông Lâm nghĩ

- Dì Minh này.

- Dạ, thưa ông chủ.

- Dì có biết dạo này Mai Mai hay tiếp xúc với ai không? Uhm.. ý tôi muốn nói là quan hệ bạn bè của nó!

- Chuyện này…

(Dì Minh nói gì đó với ông Lâm………….)

Quay lại với Nhất Bảo và Mai Mai.

Sau khi thái độ của Nhất Bảo khá hơn, Mai Mai cũng vì thế mà tươi tắn trở lại.Hai người họ cười cười nói nói. Thời gian cứ thế trôi, và càng trôi nhanh hơn mỗi khi hai người bên nhau. Với riêng Nhất Bảo, dù bên ngoài có cười nói với Mai Mai nhưng chốc lát trong lòng cậu lại đấu tranh dữ dội ‘Tại sao em lại tin anh như vậy. Một người như anh có đáng không’, ‘Tình cảm của em dành cho anh chẳng lẽ chỉ như một người bạn thôi sao’, ‘Anh có nên nói sự thật về mình với em không, có nên không??????’

Mùa đông, ngày trôi qua thật nhanh. Khi hai vừa bước ra khỏi căn nhà gỗ, một người đàn ông vội vã chạy tới, hớt hải nói:

- Thưa cậu. Bọn Mặt Sắt ở Nam…

Nhất Bảo vội giơ tay nắm lấy khuỷu tay anh. Lúc này người đó như mới nhận ra sự có mặt của Mai Mai liền im bặt, gương mặt không giấu nổi căng thẳng.

- Em ra xe trước đi. Mấy hôm nữa có buổi gặp mấy người quen cũ nên cần chuẩn bị.

Mai Mai gật đầu:

- Vậy Mai ra trước nha.

Vừa bước đi Mai Mai cảm thấy có gì là lạ. Nhưng rồi lại thả hồn vào màu xanh tươi mát của con đường.

Mai Mai đứng đợi cạnh chiếc xe. Lúc sau thì thấy Nhất Bảo và người đàn kia đi ra, vừa đi hai người còn vừa nói chuyện gì đó. Nhìn gương mặt Nhất Bảo khi đó, không hiểu sao Mai Mai thấy… sợ. Khi Nhất Bảo trông thấy Mai Mai thì cậu chuyện của hai người họ cũng kết thúc. Người đàn ông kia gật gật đầu rồi quay bước đi.

- Phải về thật rồi sao? Nhưng Mai chưa muốn về. – Mai Mai xị mặt khi Nhất Bảo đi tới.

- Căn nhà vẫn còn đây, lúc nào muốn lại tới, em có thể tới đây bất cứ khi nào em thích.
Mai Mai im lặng lên xe. Nhìn lại con đường màu xanh mà phía cuối con đường là căn nhà gỗ nơi mà Nhất Bảo và Mai Mai vừa ở đó, cô cảm thấy điều khiến cô lưu luyến không phải căn nhà mà là những giây phút cô vừa có được cùng ‘người ấy’.

Tại phòng sách trong nhà của ông Lâm

- Có việc này tôi cần cậu tìm hiểu – ông Lâm nói với một người đàn ông nào đó – liên quan đến Mai Mai, con gái tôi.

- Xin ông cứ nói.

- Tôi muốn biết về mối quan hệ, quen biết bạn bè gần đây của nó. Nó hay đi cùng ai. Và cho tôi đầy đủ thông tin về người đó.
Chiếc oto dừng ở đầu con ngõ vắng. Hai người một nam một nữ ngồi trên xe, nhất thời chẳng nói gì với nhau lúc này….

- Uhm…- Mai Mai nói – Mai đặt vé xem phim rồi, Bảo nói là sẽ đi rồi đấy nhé!

Nhất Bảo hai tay nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng (k hiểu sao muốn nhìn Mai Mai mà thấy khó quá), ậm ừ đồng ý.

- Um… vậy Mai về đây.

Nói xong, cô đưa mắt nhìn Nhất Bảo, nhưng Nhất Bảo không nhìn cô, rồi mở cửa xuống xe.

Rét quá! Mai Mai khoanh tay lại giữ ấm. Cô bước đi…

Bất ngờ….

Khuỷu tay cô bị túm chặt

Trong nháy mắt

Cả người cô quay về phía sau

Và được ôm trọn trong vòng tay của…

- Nhất Bảo… – Mai Mai ngạc nhiên, ấp úng.

Nhất Bảo không nói gì chỉ siết tay ôm cô chặt hơn.

Mai Mai rất ngạc nhiên trước hành động này của Nhất Bảo. Đây là lần đầu tiên một chàng trai ôm cô. Cảm giác thật lạ…

Nhiệt độ ngoài trời lúc này chắc chỉ 14, 15 độ. Trong vòng tay của chàng trai ấy, cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Đó không chỉ là cái ấm áp về da thịt, mà còn ở đâu đó trong lòng cô. Như điều gì đó mà cô luôn chờ đợi lâu nay đã đến!
Bất giác cô vòng tay ôm lấy Nhất Bảo…

………………..

Mai Mai bước vào nhà, trong lòng lâng lâng cảm xúc.

- Cô chủ!

Dì Minh gọi lớn làm Mai Mai giật mình:

- Gì vậy dì?!

Dì Minh nhăn nhó:

- Sao bây giờ cô chủ mới về. Cô quên sẽ ăn tối với ông chủ tối nay sao?

Giật mình tập 2:

- Ừ nhỉ! Vậy bố con đâu?

- Về rồi hả con?

Ông Lâm bất thình lình xuất hiện. Ông cười với cô con gái:

- Dì dọn đồ ăn đi – ông nói với dì Minh, rồi nói với Mai Mai – con lên thay đồ rồi xuống ăn tối.

Nói xong ông không quên cười với Mai Mai một nụ cười.

Điều này khiến cho cả dì Minh và Mai Mai đều không ngờ.

Trong bữa ăn.

- Việc học của con vẫn tốt chứ?

- Vẫn tốt ạ. – Mai Mai đáp.

Ông Lâm tự tay gắp một miếng thịt bit-tết vào bát Mai Mai, hỏi:

- Các bạn học của con thì thế nào?

Mai Mai nhìn bố nhưng thấy thái độ của ông Lâm chỉ giống như đang hỏi những câu quan tâm thông thường.

- Giống trước đây thôi ạ. Vẫn là học cùng với các cô cậu chủ của các công ty, tập đoàn lớn khác.
Mai Mai bất chợt nghĩ đến Nhất Bảo. Hôm nay ở căn nhà gỗ Nhất Bảo đã hỏi mình biết những gì về cậu ấy ??? Tại sao Bảo lại hỏi mình như vậy???

- Con sao thế? Bố hỏi vậy làm con thấy không vui à? – Ông Lâm nói.

- Dạ… à… không… không ạ. Có gì đâu. Con quen thế rồi.

Sau bữa cơm, Mai Mai lên phòng. Ngồi một mình, cô bất giác vòng tay tự ôm lấy mình, nhớ lại cảm giác khi được Nhất Bảo ôm trong tay…

Tại nhà Nhất Bảo.

- Anh đã biết chuyện của hội Mặt Sắt ở Nam Định rồi chứ? – Nhất Bảo nói, gương mặt và giọng nói của cậu đều lạnh như băng.

- Tôi đã biết chuyện đó thưa cậu chủ. Trong chuyện này có gì đó tôi cảm thấy lạ…

Nhất Bảo đưa mắt nhìn anh ta.

- An hem trong hội đó trước nay vẫn luôn coi trọng và thực hiện đúng luật lệ, chưa từng xảy ra chuyện cướp địa bàn làm ăn, sau một phi vụ luôn quyết toán sòng phẳng, trước mọi vấn đề luôn hành xử đúng luật lệ giang hồ. Riêng lần này…

- Tôi nghi ngờ có kẻ cố tình phá quấy. – Nhất Bảo đột nhiên lên tiếng làm người kia lập tức ngậm hột thị. – Cho người tìm hiểu kĩ chuyện này. Tìm ra kẻ nào cứ luận tội mà xử.

Nhếch mép, Nhất Bảo nói tiếp:

- Dám qua mặt bọn tao, mày chán sống rồi.

Trên ban công của ngôi biệt thự, cô gái ngồi bên cái kính viễn vọng…

- Mẹ ơi, tối hôm qua mẹ có thấy không, một chàng trai đã ôm con. – Mai Mai đưa mắt nhìn về phía chiếc ô tô đậu tối qua – Cảm giác lạ lắm mẹ ạ. Không biết vì sao còn lại có cảm giác ấy. Không giống khi bố ôm con. Từ lâu nay trong ...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 921 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục