Lamborghini Huracán LP 610-4 t
m ĩ ở ngoài phòng mổ, anh cũng lao vào nhà vệ sinh, mở vòi nước thật to rồi nước mắt cứ thế tuôn ra.
Một sinh mệnh lặng lẽ mất đi như thế, ai chưa từng trải qua sẽ không thể có cảm giác sốc và kinh hãi đến vậy được. Nhưng như vậy thì sao chứ? Cuối cùng ngay cả anh cũng quen rồi. Anh sẽ cố gắng hết sức để cứu bệnh nhân, anh có thể tập trung đứng mổ cả vài tiếng đồng hồ, nhưng nếu như kết quả cuối cùng vẫn là bất hạnh, thì anh sẽ chấp nhận, coi đó là sự sắp đặt của số mệnh.
Bác sĩ Lý rất hiểu tâm tình Nhiếp Vũ Thịnh, bèn vỗ vai anh nói: “Tôi biết, anh nghĩ cho bệnh nhân giường số 14 chứ gì.”
Đó là một bé gái rất dáng yêu, mới có 6 tháng tuổi, do mắc bệnh tim bẩm sinh rất phức tạp nên phải chuyển lên viện của họ. Để chữa bệnh cho con, bố mẹ cô bé đã bán cả nhà ở quê, rồi lại vay mượn bạn bè họ hàng, nhưng vẫn không gom đủ tiền phẫu thuật. Hôm qua cuối cùng họ đành đề nghị xin được ra viện, ông bố trẻ nắm chặt tay anh, run run nói: “Bác sĩ Nhiếp, cảm ơn anh, con gái tôi không có phúc, thôi, coi như nó uổng công đến cõi đời này. Chúng tôi thực sự không còn cách nào khác, không chữa nữa, về đứa khác vậy.”
Anh nhìn người mẹ trẻ khom lưng ôm con, vừa khóc vừa đi làm thủ tục ra viện. Những chuyện như thế này ở viện quá nhiều, không đếm xuể, nhưng anh vẫn thấy đau lòng. Những lúc như vậy, dù chỉ còn một tia hy vọng, cũng tốt hơn là tuyệt vọng đúng không? Vì thế, khi công ty thiết bị y tế nước ngoài đó đưa ra kế hoạch hỗ trợ kinh phí, anh không chút do dự bèn đề nghị Chủ nhiệm Phương chấp nhận. Kết cục, trong buổi họp, hai người bọn họ đã cãi nhau một trận.
Lời của Chủ nhiệm Phương thực ra cũng có lý, anh không phải là không biết. Trên thế giới này không có gì miễn phí huống hồ lại là một công ty thiết bị y tế của tư bản. Mục đích của hỗ trợ kinh phí, đương nhiên là để quảng cáo cho các thiết bị mới như: mạch máu nhân tạo, máy bóp tim nhân thông động mạch stent v.v…
Anh thấy hơi chán nản, cũng hơi không đành lòng. Không khỏi thở dài.
Nghe thấy anh thở dài, bác sĩ Lý nói: “Anh đừng buồn nữa, Chủ nhiệm cũng nghĩ cho anh thôi. Nếu mà là người khác, ông còn chẳng thèm mắng ấy.”
Anh biết, thực ra Chủ nhiệm Phương luôn đối xử rất tốt với anh, lần hội chẩn lớn nào cũng dẫn theo anh, cuộc phẫu thuật khó khăn nào cũng cho anh tham gia, tuy rằng anh làm tốt ông không bao giờ biểu dương, còn làm sai thế nào cũng bị mắng, nhưng những kinh nghiệm lâm sàng này thực sự vô cùng đáng quý. Chủ nhiệm Phương vốn là thầy giáo hướng dẫn tiến sĩ, ông còn đang hướng dẫn mấy tiến sĩ liền, dù không phải là đệ tử của ông, nhưng trong số tất cả bác sĩ của khoa, nhất là trong số bác sĩ trẻ, anh là người được trọng dụng nhất, hơn nữa, chủ nhiệm Phương luôn dốc lòng đem hết kinh nghiệm truyền dạy cho anh một cách hết sức vô tư.
Buổi tối lúc tan làm, anh đi ra bãi đỗ xe, đúng lúc gặp Chủ nhiệm Phương. Bệnh viện có tiêu chuẩn xe cho các chủ nhiệm khoa trong bệnh viện, đặc biệt những chủ nhiệm có uy tín, đức cao vọng trọng như Chủ nhiệm Phương, không chỉ có xe mà còn có cả lái xe nữa. Nhiếp Vũ Thịnh thấy lái xe đang lật nắp ca pô lên, cúi đầu loay hoay, có lẽ xe đã bị hỏng. Giờ đã xế chiều nhưng nền xi măng của bãi đỗ xe ngoài trời ở viện vẫn nóng hầm hập, ánh mặt trời từ đằng Tây chênh chếch chiếu vào những tấm tường kính của khu nhà khám bệnh, bị phản xạ lại, càng khiến người ta thấy nóng nực.
Nhiếp Vũ Thịnh vội vàng tiến lại gần, hỏi lái xe: “Sao vậy?”
“Lại bị hỏng rồi.” l.ái xe ngao ngán nói, “Hình như là ắc quy hết điện.”
“Hay là, Chủ nhiệm đi xe cháu vậy.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Trời nóng quá.”
anh, vẻ như không hài lòng, nhưng cũng không phản đối. Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Nhân tiện cháu có hai vấn đề muốn thỉnh giáo chú, liên quan đến bệnh nhân giường số 35.” Chú nhiệm Phương tuy còn chưa nguôi giận, nhưng ông trước nay không bao giờ làm mất mặt anh trước mặt nhân viên hành chính hoặc bệnh nhân. Đây có lẽ cũng là một kiểu bao che. Có lúc giữa cả phòng bác sĩ, ông mắng té tát Nhiếp Vũ Thịnh, thế nhưng chỉ cần có y tá hay nhân viên hành chính khác đi vào, ông lập tức ngưng bặt.
Vì thế mấy tay tiến sĩ do Chủ nhiệm Phương hướng dẫn thường đùa rằng Nhiếp Vũ Thịnh thực ra mới là đệ tử chân truyền của Chủ nhiệm Phương, vì anh bị mắng nhiều nhất. Chủ nhiệm Phương từng nói với các học trò: “Mắng các anh các chị là vì muốn tốt cho các anh các chị, mắng các anh các chị trước mặt những người có chuyên môn càng là vì muốn tốt cho các anh các chị. Có mặt người ngoài thì không nói nữa, người ngoài không hiểu chuyên môn, các anh các chị làm bác sĩ, trước mặt bệnh nhân cần phải có tôn nghiêm của mình.”
Bây giờ trước mặt lái xe, Chủ nhiệm Phương đương nhiên sẽ không làm anh mất mặt.
Nhiếp Vũ Thịnh lái xe Buick, trong đám bác sĩ trẻ, loại xe này không phải hạng xịn, nhưng cũng không rẻ tiền. Hồi đầu, Chủ nhiệm Phương rất không thích anh, cho rằng còn trẻ mà vừa đi làm đã mua xe, đúng là tính khí công tử. Sau này, quen biết đã lâu, mới hay Nhiếp Vũ Thịnh không hề mua xe bằng tiền gia đình, hồi còn học ở Mỹ anh đã bắt đầu chơi cổ phiếu cũng kiếm được kha khá.
Nhiếp Vũ Thịnh chỉnh điều hòa xuống mức lạnh nhất, lúc này Chủ nhiệm Phương mới lên tiếng: “Địa chỉ nhà tôi cậu có biết không?”
“Biết ạ.” Hồi năm mới, Nhiếp Vũ Thịnh còn được Chủ nhiệm Phương mời đến nhà ăn cơm, bởi vì khi xếp lịch trực anh đã chủ động xin được trực đêm 30 Tết. Tuy Chủ nhiệm Phương bề ngoài không nói gì, nhưng mọi việc nhỏ nhặt nhất ông đều để tâm, ngày hôm sau ông liền gọi anh đến nhà ăn cơm. Chủ nhiệm Phương luôn rất gương mẫu, mỗi lần trực ban ông đều trực sáng mùng Một. Vợ Chủ nhiệm Phương làm việc ở Thư viện thành phố, người hiểu biết lại rất đảm đang, bà đã nghe Chủ nhiệm Phương nức nở khen Nhiếp Vũ Thịnh từ lâu, nên cũng coi anh như con cháu, làm cả một mâm cơm để khoản đãi. Chủ nhiệm Phương rất ít khi tiếp đón đồng nghiệp ở nhà, vì thế các đồng nghiệp trong khoa thường hay nói đùa rằng Chủ nhiệm Phương quả là ưu ái Nhiếp Vũ Thịnh, tiếc rằng ông không có con gái, nếu không nhất định sẽ gả cho anh.
Nhiếp Vũ Thịnh vừa lái xe, vừa thỉnh giáo Chủ nhiệm Phương về những vấn đề liên quan đến phương án chữa trị của bệnh nhân giường số 35, có hai chỗ anh không hiểu, Chủ nhiệm Phương là người rất giỏi về chuyên môn, ông tận tâm giảng giải cho anh, đến cuối cùng mới nói: “Buổi chiều cậu, là vì muốn tốt cho cậu thôi.”
“Cháu biết.”
“Mấy công ty nước ngoài đó làm gì có chuyện tốt như vậy, bỏ ra bao nhiêu tiền để hỗ trợ bệnh nhân, chẳng qua là vì muốn chúng ta dùng máy móc của họ thôi.”
“Cháu hiểu.”
“Cậu còn trẻ, nếu như chương trình này do cậu cực lực tán thành, sau này có bất cứ vấn đề gì, trách nhiệm đều là tại cậu hết. Quan hệ giữa mọi người trong bệnh viện phức tạp, tôi không muốn cậu phạm sai lầm.”
Lần này, Nhiếp Vũ Thịnh im lặng giây lát mới nói: “Cảm ơn Chủ nhiệm ạ.”
“Tôi ở bệnh viện này đã mấy chục năm rồi, từng dạy vô số học trò, có một đống đồ đệ. Bây giờ, tuổi đời già rồi, gan lại ngày càng bé đi.” Chủ nhiệm Phương thở dài, “Tôi cũng biết, có lúc, rõ ràng là muốn cứu người, thế nhưng cuối cùng lại thành ra hại người.”
Nhiếp Vũ Thịnh có vẻ bất an, anh rất ít khi nhìn thấy mặt này trong con người Chủ nhiệm Phương. Trong khoa, nhất là ở lĩnh vực chuyên môn, ông luôn mạnh mẽ, thậm chí đến mức độc đoán. Các bác sĩ trẻ đều sợ ông, đến Giám đốc bệnh viện cũng phải nhường ông vài phần.
Chương 03 – Phần 3
Lúc chờ đèn đỏ, Chủ nhiệm Phương nói: “Thế này đi, cậu làm một bản dự báo rủi ro về chương trình của công ty đó. Đến lúc ấy, tôi đưa cho Phó giám đốc phụ trách nghiệp vụ xem.”
Nhiếp Vũ Thịnh rất đỗi kinh ngạc, vội quay đầu lại nói: “Chủ nhiệm…”
“Thực ra lời cậu cũng có lý.” Chủ nhiệm dường như đã thấm mệt, “Lương y như từ mẫu, đã là từ mẫu, cho dù có một phần vạn hy vọng, chắc chắn cũng sẽ thử xem. Chúng ta cho bệnh nhân cơ hội, vẫn tốt hơn là không cho họ cơ hội nào.”
Lúc xuống xe, Chủ nhiệm Phương còn nói: “Tôi có hai con trai, đều không chịu học y. Vì thế…” Ông vỗ vai Nhiếp Vũ Thịnh, không nói gì thêm nữa.
Tuy Chủ nhiệm Phương đồng ý xem xét việc áp dụng chương trình này, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh không sao vui được. Đối với anh, chương trình này chỉ là phương án dự bị, bảo hiểm y tế trong nước chưa được hoàn thiện, tuy rằng bảo hiểm ở nước ngoài cũng chẳng ra làm sao. Bất cứ ở đâu, luôn luôn có người không có tiền khám bệnh, huống hồ liên quan đến khoa Ngoại Tim mạch của anh, hầu hết các cuộc phẫu thuật đều lớn và phức tạp. Chừng đó tiền viện phí đủ để khiến một gia đình thường thường bậc trung khuynh gia bại sản.
Phương án phẫu thuật đ được kiểm chứng luôn là sự lựa chọn đầu tiên, còn như loại thiết bị mới này, trong trường hợp bệnh án lâm sàng không nhiều thì đương nhiên càng ít dùng càng tốt. Anh cắm cúi dịch tài liệu mấy ngày liền, chỉnh sửa đâu vào đấy rồi mới đưa cho Chủ nhiệm Phương. Đưa tài liệu cho Chủ nhiệm rồi, tự nhiên anh lại thấy hối hận, nhưng mấy lần cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Chủ nhiệm có vẻ rất hiểu anh, bèn trấn an: “Yên tâm đi, nếu bệnh viện có định áp dụng phương pháp này thì chắc chắn cũng phải có cả một hội đồng chuyên gia thẩm định, không bao giờ quyết định bừa bãi đâu.”
Nhiếp Vũ Thịnh bước ra khỏi phòng Trưởng khoa, nghĩ ngợi một lát rồi tới thăm phòng bệnh, đây cũng là thói quen công việc của anh. Nếu trực ban ngày, ngoài việc đi kiểm tra phòng bệnh vào buổi sáng, hằng ngày anh đều đi thăm phòng bệnh vào một giờ cố định. Khi kiểm tra phòng bệnh vào buổi sáng thường đông người nhiều chuyện, có một số chi tiết khó mà để ý hết được. Đợi kết thúc đợt kiểm tra buổi sáng, bớt chút thời gian đi thăm lại một lượt sẽ có thể giao lưu với bệnh nhân được nhiều hơn.
Hôm nay anh đến thăm phòng bệnh tương đối sớm, đúng vào giờ chăm bệnh nhân. Vì thế mà phòng bệnh nào cũng ồn ào, hầu hết đều có người nhà vào thăm. Nhiếp Vũ Thịnh bước đến cửa phòng bệnh số 7, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại xem, hóa ra là Thư Cầm.
Cô ôm trong tay một bó hoa, tươi cười nhìn anh.
Nhiếp Vũ Thịnh tưởng cô tới thăm bệnh nhân, liền nói: “Đồng nghiệp của cô chuyển sang phòng số 16 rồi, điều kiện ở đó tốt hơn chút.”
Lúc đầu tiên vì muốn nhập viện nên anh đã nói dối với Chủ nhiệm Phương rằng bệnh nhân đó là họ hàng của mình, không ngờ Chủ nhiệm Phương rất quan tâm, không chỉ cho phép nhập viện sớm, mà đợi phòng bệnh hai người có chỗ trống lập tức cho người chuyển bệnh nhân sang đó. Thư Cầm nói: “Tôi biết rồi, tôi đi thăm ông ấy rồi.” Cô đưa bó hoa cho anh, nói, “Tặng anh đấy, thiên thần áo trắng.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngây ra một lúc, mới nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn.”
“Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, nghe nói anh là bác sĩ mổ chính, kết quả phẫu thuật khiến mọi người rất hài lòng.”
“Đặt stent chỉ là tiểu phẫu thôi, cũng có gì đâu.”
Thư Cầm cười thành tiếng: “Thôi được rồi, bác sĩ Nhiếp, biết anh kỹ thuật cao siêu rồi, đặt stent chỉ là tiểu phẫu đối với anh, được chưa? Nhưng tôi được người ta nhờ vả, người nhà của Phó tổng giám đốc, còn cả Chủ tịch Hội đồng quản trị của c nhất định muốn mời anh ăn cơm.”
“Không cần đâu.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Tôi chỉ hoàn thành công việc của mình, hơn nữa, bệnh viện chúng tôi có quy định, không cho phép nhận lời mời khoản đãi của bệnh nhân.”
Mấy hôm trước họ còn định gửi anh phong bì, may mà bị tôi n...

1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 2397 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục