Ring ring
nhỏ, đang nhảy lên chân ổng, giờ nó đang bẻ chân ổng nữa.

Mom: được rồi.

Mẹ mình mới bước lại xem cái chân của ổng bị gì, rồi mẹ mình bắt mạch bla ba bla xem xét thật kỹ càng.

G: em bị sao vậy chị?

Mom: tui hỏi thiệt chú, chú có gậy tội với thằng nhỏ nào không? Hay có đi phá thai gì không?

G: ??? nhà e không có đi phá thai.

Mom: chú không có bị trật chân hay bong gân gì hết, có thằng nhỏ đang bẻ chân chú kìa.

Nghe nói xong ông G đó mới xanh mặt, nhìn vào cái chân đang sưng vù của mình, giống như đang ghê sợ lắm vậy.

Mom: Nhà tui chó thờ thần giữ cửa, thổ địa cũng có thờ, quan âm cũng có mà giờ nó chui vào được tới đây là cũng biết chú nợ nần gì nó nên thổ địa mới cho nó vào đây.

G: thú thiệt em không nhớ chị à.

Mom: thôi để tui hỏi nó.

Mẹ mình mới vào lấy bộ bài của mẹ ra bói, cái nghệ thuật bói đó mình thua, đọc mình còn không biết huống chi là bói toán bằng bài. Sau khi lật bài xem xét thì mẹ mình mới bắt đầu nói:

Mom: thằng nhóc này hồi đó chết trong nhà chú. Khi chú về ở thì có hứa với nó một cái gì đó, nhưng khi chú đã toại nguyện thì chú quên không trả lễ và làm đúng lời hứa nên nó mới ghét chú rồi bẻ chân chú như thế này đây.

Ổng nghe xong thì xanh mặt lần thứ hai. Giờ ổng mới thú nhận:

G: lúc trước em chỉ có vái trong nhà cho em làm ăn thành đạt rôi em sẽ cúng trong nhà để trả lễ, nhưng rồi em quên mất.

Mom: như vậy là đúng rồi, chú cầu làm ăn được rồi khi toại nguyện chú không trả lễ cho nó. Giờ tui chỉ băng lại cho nó bớt đau thôi chứ hết hay không là do chú mà thôi.

Nói nãy giờ mình cũng không chú ý tới nó, để mình tả lại nhé, khi mẹ mình lên tiếng thì nó ngồi lên chân ổng rồi nhìn mẹ mình, giờ mới thấy dạng thật của nó là một đứa bé đỏ ao, mắt thì cũng như bao hồn mà khác, nhưng có thần sắc hơn. Nó ngồi chăm chú nghe mẹ mình, tới khi mẹ mình bói bài thì nó đưa tay chỉ chỉ mấy lá bài xong rồi thì leo lên đầu lên vai ổng ngồi trên đó. Nhưng dường như nó cảm nhận mình đang quan sát nó, khi mẹ mình băng chân lại cho chú đó thì nó mới tiến lại phía mình, khi nó nhìn và tiến lại thì mình cũng thấy nổi hết da gà, rợn rợn người tới lùi lại, nhưng khi gần tới mình thì bỗng nhiên nó sợ hãi cái gì đó rồi lùi lại leo lên vai ổng ngồi tiếp. Thật sự hú hồn các thím à. ổng ra về rồi thì nó cũng ngoái lại nhìn mình. Khi đó mình quay lại thì ra đó là bàn thờ Quan Âm phía sau lưng.

Me: Má, bộ má thấy nó hả?

Mom: tao không có bất bình thường như mày, tại mới lạy quan âm với đọc kinh nên thấy mờ mờ thôi.

Vài ngày sau ổng đem tiền tới biếu mẹ mình vì cái chân đã hết, khi đó cũng có mình ở nhà nữa, hôm nay nó không có tọt vài nhà mình mà đứng ở ngoài nhìn vào. Hôm nay nó đã được mặc một cái áo dài màu xanh mà ngoài chợ hay bán vàng mã ấy, nhưng đúng thật nó là áo giấy, trông… đỡ sợ hơn lần trước. Và hôm nay nó cười với mình 0 đã được dựng rạp, bà ra đi rất ngẫu nhiên, tối hôm sau khi bà chơi về và rất hoảng loạn, ai hỏi gì bà cũng không nói. Bà trốn trong nhà tụng kinh niệm phật gì đó, nhưng bà cũng đâu thoát được, nghe con cháu bà kể lại, bà buồn đi vệ sinh thì đi ra phía sau nhà để ra nhà tắm thì chắc bị trượt chân rồi đập đầu vào cục đá ở đâu ra không biết nên chết tại chỗ. Thú thật mình cũng không khỏi nghi ngờ, đám tang của bà diễn ra hết sức bình thường chỉ đến ngày thứ 3 là ngày bà được đem đi hỏa thiêu.

Vào ngày cuối đó là ngày chủ nhật, sau khi đem quan tài bà Mười ra khỏi nhà thì bỗng nhiên có một nắm đất trên nóc nhà rớt ngay quan tài của bà Mười, nhưng qua mắt âm của mình thì nó không phải chỉ là như thế, nắm đất đó phủ đầy một bóng mờ màu đen. Rồi bỗng nhiên mấy ông khiên hòm bước đi khá nặng nề. Từ nắm đất đó tỏa ra một bóng đen ngồi lên chiếc quan tài, ông chủ trại hòm là Chú Hai rất thấy làm lạ vì sao người khiên hòm lại đi chậm như thế, mình tìm chú Hai rồi nói cho chu nghe.

Me: bà Mười bị quỷ Thổ đè rồi. Bả cầu cơ gọi lên nhầm quỷ thổ nên giờ nó ám bả rồi chú.

Nghe xong chú hai cũng hoảng lên, chú là người chăm lo cho người đã chết nên ít nhiều cũng biết rất nhiều thứ về cõi âm. Chú nhờ sư thầy đọc bài kinh Địa Tạng và cho 4 người của chú chạy về lấy lá bùa, sau đó chú bẻ 4 cây trúc gắn 4 lá bùa lên đó, cho 4 người cầm cây trúc có gắn bùa đi theo 4 góc quan tài. Sau đó, mình có thấy cái bóng đen đó lăn lộn gào thét dữ lắm, nó phóng đi mất dạng. Mọi thứ diễn ra hết sức bình thường ngay sau đó, nhưng mình lại có cảm giác có ánh mắt rất căm hờn đang nhìn mình, quay lại thì chỉ thấy cô Sáu, người mà bị nhập vào tối hôm đó.

Ngay sau khi về nhà, mình gọi ngay cho thầy, người thầy này chính là người thầy mà ngày trước đã che mắt mình lại. Nghe kể xong câu chuyện thầy tức tốc chạy lên ngay.

Thầy không qua nhà mình mà đi xung quanh xóm, mình cũng đang tính hỏi thấy thì đang đi trên đường bỗng nhiên mình rùng mình nổi hết da gà, đó chính là cảm giác khi âm khí quá nhiều.

Me: hình như nó ở trong đây phải không thầy?

Thầy: con cũng cảm nhận được sao?

ME: con cảm thấy lạnh lạnh , có vẻ âm khí cao quá, con chưa bao giờ thấy nó cao như thế.

Thầy: giờ chỗ này mình chỉ thất bại thôi, tìm chỗ nào có long mạch với hợp phong thủy mà lập đàn bắt nó.

Mình và thầy đi lòng vòng tìm thì tìm được một chỗ gần nghĩa địa, thầy mình rất giản dị, không như mấy ông mặc đô vàng đồ đỏ, thầy chi mặc áo khoác dài màu trắng thôi. Sau khi lập bàn thơ và đàn xong hết thì thầy bắt đầu rung chuông, nhưng chuông này không phải là chuông bán cà rem nhé, nó chỉ là một cái chuông nhưng phía trong là bùa, lúc ở chung với thầy mình có được thầy cho biết đó là chuông triệu ma. Sau khi rung xong thì bà Sáu bước tới nhìn thầy mình trừng trừng.

Thầy: mày là ai?

BS: Tao là Thổ Quỷ Tinh, mày muốn đấu với tao sao?

Thầy: Mày là quỷ thổ sao không an phận ở cõi âm mà lại lên đây giết người? BS: Thì Sao? Tụi nó mở cửa thì tao đi.

Thầy: Tại sao mày lại lên?

BS: nó kêu tao lên hỏi xin số và hỏi tương lai, cơ hội như thế sao tao không lên, giờ tao có cái thân xác này rồi thì việc gì phải trả lại mà về dưới đó làm tôi tớ.

Thầy: đây là thế giới của người sống, không phải nơi giành cho mày. BS: những người mở cửa cõi âm đều phải trả giá. Mày đừng có cản tao. Nói rồi nó xông tới đap đổ hết tất cả bàn thờ và bàn cúng, thầy không nói gì hết, chỉ cầm cây kiếm bằng gỗ của mình phóng tới nó, khi thầy rút cây kiếm gỗ và những lá bùa thì nó đã nhận ra thầy là một pháp sư cao tay ấn, nó gầm gừ rồi bỏ chạy.

Thầy mới lầm bẩm gì đó rồi dùng sợi chỉ màu đỏ phóng tới, khi sợi chỉ dụng trúng thân thế bà Sáu thì nó như có hồn, trói toàn thân bà lại, nói thật mình không hiểu sợi chỉ đó mình giật cái là đứt chứ huống chi là bà Sáu nhưng bà Sáu lúc này thì không hiểu tại sao lại bị nó trói lại như một sợ dây vững chắc. Khi bị trói lại, con quỷ thổ cứ quáo thét chửi lên.

Me: rồi giờ làm gì tiếp thầy?

Thầy: dùng âm binh quỷ rất nguy hiểm, không biết nó làm phản mình lúc nào, đưa nó vễ cõi âm thôi.

Me: đưa nó về như thế nào thầy?

Thầy: nhờ phán tuần quanh đây trói nó về, hôm nay cho con mở rộng tầm mắt.

Nói xong thầy dùng một tờ giấy vàng, viết một sớ rồi đốt nó lên. Lúc này con quỷ thổ gào thét có, xin tha có, rồi giả giọng bà sáu cầu xin rên la đau đớn, mọi chuyện thầy đều làm lơ, một lúc sau, khi tờ sớ cháy hết thì bỗng nhiên từ nghĩa địa, có hai bóng đen tiến từ trong đó đi ra, khi đi lại gần thì mình nhận ra, họ là hai ngươi mặc bộ đồ quan lại của ngày xưa, một ông mặc áo quan màu đỏ, một ông mặc áo quan màu đen, theo sau là hai lình mặc giáp chiến cầm cây đinh ba nhưng không thấy mặt.

Thầy: Thỉnh Phán Quan ( đã được dịch, ngôn ngữ của cõi âm khác với người thường, chỉ ai học thầy pháp sẽ tự nhiên hiểu)

Phán áo đỏ: Ông lại lập công rồi, ta cảm ơn ông đã bắt nó lại cho bọn ta. Thầy: bổn phận của tôi mà, trừ ma là nhiệm vụ khi bái tổ.

Ông phán áo đỏ gật đầu hài lòng. Lúc này ông phán áo đen mới cầm phất tay về phía bà Sáu, lúc đó bóng đen từ trong người bà Sáu thoát ra từ Ấn đường rồi phóng đi, nhưng nó đã được hai lính theo phán đâm cây đinh ba vào rồi lôi đi như tội phạm.

Phán: để ta đem về trị tội, ông có thể hủy cái cổng đó không? Nguy hiểm quá. Thầy: tuân lệnh Thất Phán.

Lúc này mình chỉ biết quỳ đó coi thôi , nhìn mà ngơ ngác chứ có biết làm gì đâu. Ông phán áo đen có vẻ thấy mình lẻ loi qua hay sao tiến lại.

Phán áo đen: mi nếu muốn làm thầy pháp thì hãy học cho tới nơi tới chốn, đừng có nửa chừng như thế này rồi giao du với hồn ma, có ngày rước họa vào thân, nghe không?

Giọng ông phán đó vang lên gầm gru làm mình cũng hoảng, chỉ biết dạ dạ im lặng thôi. Nói xong hai ông cùng lính tiến về phía nghĩa địa.

Mình và thầy gom đồ rồi tiến về nhà, gần tới nhà thì nghe mày bà tam đang bán sỉ chuyện bà sáu, tình hình là từ khi bà Mười chết, bà sáu cứ lầm lầm lì lì không nói ai câu nào, ai hỏi gì thì nhìn họ với ánh mắt thù hận, bà còn ăn rất nhiều tiết canh, món mà hồi trước bà rất sợ. Rồi tối nay bỗng nhiên bà phát điên đập phá đồ, không những thế còn lao tới bóp cổ con trai của bà rồi cười ghê rợn phóng đi.

Thầy tính về luôn trong đem nhưng mình mời thầy ở lại uống tí nước trà. Khi đó mình có hỏi thầy.

Me: mọi chuyện là sao vậy thầy?

Thầy: mấy bà đó cầu cơ, nhưng lại dùng thứ gọi là cửa âm nên mới như thế. Me: cửa âm là sao thầy?

Thầy: đó là ván nắp quan tài của người chết, nó được ví như là một cánh cửa của thế giới này và thế giới khác, cung cũng thầy khi đậy nắp quan tài thì cáo là thứ ở giữa sự sống và cái chết rồi, một bên là dương khí của thế giới bên ngoài, một bên là âm khí và tử khí của xác chết tử thi, dần dần lâu năm nó sẽ gấm vào trong tấm ván đó tại thành một thứ kết nối rất tốt với cõi âm.

Me: nhưng tại sao nó lại mở được cửa, chẳng lẽ cái nào cũng mở được.

Thầy: ranh giới của cõi âm va cõi dương tuy xa nhưng cũng rất mong manh. Mấy bà đó lại lập đàn , còn dùng đồng xu chôn theo ngươi chết, nó đã gấm từ khí của tử thi trong quan tài nên là vật âm rồi, dùng vật âm làm chìa khóa mở cánh cửa , nhưng không may là lại gặp trúng quỷ nên mới ra như thế này . Me: nếu không bắt con quỷ thì hậu quả sẽ như thế nào thầy?

Thầy: ma quỷ đều không hợp với người dương thế, nó sẽ pháp hủy từ từ thân xác của người dương. Do con quỷ đó nhập vào bà đó cũng đã lâu rồi, chắc hẳn tâm trí bà đó sẽ không còn ổn như trước đâu.

Nói thêm vài chuyện nữa thì thầy cũng về, thầy có kêu mình là đem đốt cái ván nắp hòm đó đi, không thì mang họa, đúng như thầy nói, bà Sáu sau khi tìm được thì cũng lơ mơ, thẫn thờ, không còn nhớ hay minh mẫn gì nữa, cứ như là không còn hồn vía gì nữa.

Mình cũng khuyên cái thím đừng nên chơi trò này, hỏi về tương lai chắc hẳn sẽ phải trả cái giá không phải là đắt đâu, nếu có thoát được thi cũng sẽ phải trả giá, mình có thể chỉ chắc thím chơi cầu cơ một cách an toàn, nhưng khi các thím hỏi được rồi, cái linh hồn mà cho các thím biết đó, các thím không thể thoát khỏi nó cả đời, ví dụ máy bà xin lô đê, có trúng được thì mấy bà cũng đâu thể nào giàu được, cũng tán gia bại sản vì cờ bạc hay gia đinh, đó là thứ mà những linh hồn thao túng để các bạn phải trả giá, có khi còn đắt hơn giá mà bạn nhận được, con về chuyện tương lai, những linh hồn đó sẽ cho các bạn biết, nhưng đổi lại chính là tuổi của các bạn sẽ bị giảm đi một cách mà không biết

1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 467 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục