[5] Chức quan to nhà Chu thời xưa: Thiếu sư, Thiếu phó, Thiếu bảo, Trung tề, Tư Đồ Tông bá, Tư mã, Tư khấu, Tư không.
[6] Ba chức quan lớn nhất triều đình thời cổ Trung Hoa, gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo.
Tôi vốn định đem chiếc khăn tay cho Lý Nghiên, nghe đến đây liền đổi ý. Tôi cầm khăn tay lên: “Tỷ tìm đại một cô nương nào trong nhà họ Lý, dẫn Lý tam lang đi xem mặt, nói khăn tay của người đó.” Nói rồi tôi cúi xuống ăn cơm. Lý tam lang dám từ nét chữ liên tưởng đến phong thái nét người, khẳng định kỳ vọng rất cao, một khi nhìn thấy cô nương kia chắc chắn sẽ thất vọng mà từ bỏ, như vậy cũng là chuyện tốt với hắn.
Hồng cô ngây ra một lúc, nhìn tôi chăm chú ăn cơm, đoạn lắc lắc đầu thở dài: “Đoán không ra mấy người bọn muội định làm gì nữa, nhìn muội đối xử với Lý Nghiên rõ ràng là muốn nâng đỡ, nhưng tới giờ đến một chút động tĩnh cũng chưa có. Nếu Lý tam lang mà còn chưa được, trong thành Trường An này còn tìm đâu ra người tốt hơn.”
Hồng cô nói xong cầm đũa lên bắt đầu ăn, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi đầy vẻ kinh hãi, tôi gật đầu, rồi cúi xuống tiếp tục ăn. Hồng cô ngậm cơm trong miệng, ngây người ra hồi lâu rồi mới lẩm bẩm cảm thán: “Hai người bọn muội, hai người bọn muội….”
Dùng cơm xong, tôi và Hồng cô thương lượng về việc kinh doanh của phường hát một lúc, sau đó tôi mới vội vã đi về phòng mình.
Trăng đã treo lơ lửng trên đỉnh cây liễu, Tiều Đào, Tiểu Khiêm vẫn chưa quay về, đang sốt ruột thì thấy Tiểu Khiêm đập cánh hạ xuống bậu cửa sổ. Tôi với tay ra, nó liền đậu vào tay tôi, tôi mỉm cười gỡ mảnh vải buộc ở chân nó, những con chữ li ti như con nhặng:
Tiều Đào lại gây ra họa gì rồi? Sao lại biến thành quạ đen? Bọn muội đánh nhau, ta vô tội lại phải hứng lấy tai ương, hôm nay mặc y phục màu trắng, bị Tiểu Đào đậu lên người, mực trên áo vẫn chưa gặt sạch, vẫn còn vết mờ, bộ này coi như phải bỏ đi rồi, đã thế còn phải giúp nó tắm rửa cho sạch. Hôm qua nói đau họng, đã nghe lời ta sắc thuốc uống chưa?
Tôi cầm lấy tấm vải đã được cắt cẩn thận, nhấc bút viết:
Huynh đừng chiều nó, bây giờ nó chẳng sợ muội gì cả, gây họa xong liền tháo chạy. Họng đã ổn hơn rồi, chỉ là hoàng liên hơi đắng. Lần thứ hai đun thuốc chỉ cho một ít vào thôi.
Viết xong liền cuộn lại buộc vào chân Tiểu Khiêm, giương tay thả nó bay đi.
Đưa mắt nhìn Tiểu Khiêm mất hút trong đêm tối, tôi mới cúi đầu nhìn chiếc bình gốm, hoa kim ngân xòe cánh nổi trên mặt nước, sắc trắng sắc vàng đan xen nhau, dưới ánh đèn đẹp lạ thường. Tôi rót cho mình một cốc, uống vài ngụm rồi lại lấy vải ra viết:
Đọc sách rồi mới biết hoa kim ngân còn có một tên gọi khác là “uyên ương đằng”, lúc hoa nở, đầu tiên chỉ là màu trắng, sau chuyển sang vàng, lúc trắng như ngân, lúc vàng như kim, sắc vàng sắc bạc ánh vào nhau, rực rỡ khôn cùng, cho nên mới được gọi là kim ngân hoa. Lại vì một đài hai hoa, hai nhụy vươn ra ngoài, thành cặp thành đôi, như hình với bóng, giống như nam nữ tương phùng, uyên ương đối vũ, nên được gọi là “uyên ương đằng”… Hôm nay tôi quyết định đưa Lý Nghiên vào cung, chẳng qua chỉ là việc thuận nước đẩy thuyền, tôi có làm hay không cũng chẳng thể cản bước chân nàng ta được, mà nàng ta tâm tư sâu dày như thế đã nói cho tôi biết thân thế, chỉ sợ cũng không để tôi tùy tiện từ chối, nếu kết quả không thể thay đổi chi bằng cứ gán cho nàng ta một chút nhân tình. Hôm nay tôi không hứa hẹn gì với nàng ta cả, nàng ta cũng không ép buộc, có thể thấy thứ nàng ta muốn ở tôi chỉ là một thái độ mà thôi, nhưng tôi đã nhận lời với nàng ấy, vậy thì tự nhiên phải làm đến nơi đến chốn. Kỳ thực, tôi cũng không rõ điều mình sắp làm rốt cuộc có đúng hay không, nhưng cảm tình của tôi với Lý Nghiên rất phức tạp, ngoài kính phục còn có thương hại, có lẽ còn cả cảm giác tự coi thường chính bản thân nữa, đúng như lời một người đã nói, nàng ta thực sự mạnh hơn tôi.
Nhớ lại cái chết của cha, trong lòng tôi chợt thấy chua xót, khó hạ bút viết tiếp, đành đặt bút xuống, lấy chiếc hộp tre dùng đựng những mảng lụa ra, ghi rõ ngày tháng rồi cất mảnh lụa vào trong. Từ lần đầu tiên quyết định ghi chép lại niềm vui nỗi buồn của mình, ngoảnh đi ngoảnh lại giờ đã nhiều đến chừng này rồi.
Thấy Tiểu Khiêm đậu xuống đầu bàn, tôi vội khóa hộp tre cất vào trong tủ, rồi quay lại gỡ mảnh vải lụa cuộn gọn dưới chân Tiểu Khiêm ra:
Hoàng liên hai đồng cân, lá dành dành hai đồng cân rưỡi, kim ngân hoa hai đồng cân rưỡi, sinh cam thảo nửa đồng cân, đun thuốc nhỏ lửa, đợi nước sôi thì dùng. Lượng hoàng liên cho vào đã thấp hết mức rồi, không thể bớt đi được, nếu vẫn thấy đắng thì cho thêm chút mật ong vào. Tiều Đào không muốn quay về, chỉ sợ Tiểu Khiêm cũng muốn sang đây, đi nghỉ sớm đi.
Tôi khẽ vỗ nhẹ đầu Tiểu Khiêm: “Đúng là đồ không có chí khí.” Tiểu Khiêm nghiêng đầu nhìn tôi, tôi vẫy vẫy tay: “Đi tìm con vợ nhỏ xinh đẹp của ngươi đi!” Tiểu Khiêm liền vỗ cánh bay đi luôn.
***
©STENT
Tôi hướng về Bình Dương công chúa đang ngồi ngay ngắn trên sạp quỳ vái hành lễ, công chúa nhấc tay cho tôi đứng dậy: “Ngươi cố tình sang cầu kiến, có chuyện gì vậy?”
Tôi quỳ dưới đất thưa: “Dân nữ có chuyện muốn thỉnh công chúa chỉ giáo.” Nói xong chỉ im lặng cúi đầu, công chúa cụp mắt nhấp một ngụm trà, vẫy tay bảo bọn tỳ nữ trong phòng lui ra.
“Nói đi!”
“Có một nữ tử dung mạo xinh đẹp hơn dân nữ rất nhiều, vũ điệu rung động lòng người, tâm tư thông tuệ, sở trường âm luật.” Tôi cúi người hồi đáp.
Công chúa cười nói: “Ngươi bây giờ đang nắm trong tay bốn phường hát, trong nhà dĩ nhiên đông đảo mỹ nhân, cô gái nào được ngươi tán dương thế này ắt không phải tầm thường.”
Tôi đáp: “Đấy là em gái Lý Diên Niên, công chúa đã nghe qua tiếng đàn của Lý Diên Niên, tài nghệ chơi đàn của cô ấy tuy không được như anh trai, nhưng cũng không hề tầm thường.”
Công chúa nói: “Nàng ta chỉ cần có được sáu bảy phần của Lý Diên Niên thì cũng đủ sống ở thành Trường An rồi.”
Tôi hồi đáp: “Phải đến tám phần.”
Công chúa hơi gật đầu, im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi dẫn nàng đến gặp bổn cung.”
Tôi áp hai tay xuống đất, ngẩng đầu nhìn công chúa nói: “Cầu công chúa cho dân nữ thêm chút thời gian; dân nữ muốn gọt dũa miếng ngọc này cho đến khi hoàn mỹ.”
Công chúa nói: “Ngươi đến bẩm báo bổn cung sớm thế này để làm gì?”
Tôi đáp: “Binh pháp viết: ‘Phù vị chiến nhi miếu toán thắng giả, đắc toán đa dã; vị chiến nhi miếu toán bất dụng giả, đắc toán thiểu đa. Đa toán thắng, thiếu toán bất thắng, nhi huổng ư vô toán hổ!’[7] Những gì dân nữ làm được chỉ là chuẩn bị vũ khí sắc bén, tính toán bố cục thế nào hoàn toàn do công chúa.”
[7] Ý đoạn này là phàm trước khi khai chiến, đoán được thắng là do tính toán đầy đủ. Trước khi khai chiến đoán không thắng là do tính toán không chu đáo. Tính nhiều hơn tính ít, huống hồ không tính gì. Quan sát đủ các mặt đó, ai thắng ai bại có thể đoán trước được.
“Ngươi nói chuyện thẳng thắn, có mấy phần giống với phong cách Hoắc Khứ Bệnh.”
“Công chúa thông minh, sắc sảo, dân nữ không phải nói xa nói gần, giấu giấu diếm diếm, ngược lại còn bị công chúa xem thường.”
Công chúa im lặng một hồi, đoạn nói: “Nghe nói một nửa số tiền mua phường hát của ngươi là đi vay từ các cô nương trong nhà, lập chứng từ có viết trong vòng một năm hoàn trả tiền thì trả lợi tức hai phần, trong vòng hai năm hoàn trả thì lợi tức năm phần.”
“Dạ phải, dân nữ nhất thời không gom nổi chừng ấy tiền, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội kinh doanh cực tốt này, bất đắc dĩ chỉ có thể làm thế.”
Công chúa nói: “Nước cờ bất đắc dĩ của ngươi rất diệu, việc kinh doanh của Lạc Ngọc Phường ngày một tốt đẹp, các cô nương của các phường hát còn lại nhìn thấy sẽ do dự muốn mang ít tiền dành dụm đến cho ngươi, một chữ ‘lợi’ nhanh chóng liên kết một nắm cát rời, quan hệ gắn bó phúc họa cùng chịu, từ nay trở đi họ chỉ có thể một lòng theo ngươi. Tụ được lòng người, thì chuyện gì cũng thành công một nửa rồi. Ngươi về đi! Thấy ngươi hành sự, tin rằng ngươi sẽ không khiến bổn cung thất vọng, bổn cung đợi xem viên mỹ ngọc của ngươi.” Chương 8: Cuộc hội ngộ đáng sợ
Bên ngoài mây giăng kín trời, sấm chớp ầm ầm, mưa rơi như trút nước, trong phòng lại thắp nến sáng rực, ba người chúng tôi ngồi quây quanh bàn.
Tôi nhìn Lý Nghiên nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước ta đã đi gặp công chúa, từ hôm nay trở đi, cô phải hoàn thành những yêu cầu của ta trong thời gian ngắn nhất.”
Lý Nghiên gật đầu nói: “Xin được chỉ giáo.”
Tôi chỉ vào giá sách bên trái: “Bên này là Tôn Tử Binh Pháp, toàn văn tổng cộng có 7,476 chữ, chia thành Thủy kế, Tác chiến, Mưu công, Quân hùng, Binh thế, Hư thật, Quân tranh, Cửu biến, hành quân, Địa hình, Cửu địa, Hỏa công, Dụng gian, tổng cộng mười ba thiên, ta muốn cô học thuộc tất cả. Hôm nay những việc chúng ta làm chính là ‘Thủy kế’, chiến trường của cô là chốn hoàng cung thâm hiểm, cô sẽ phải tranh đấu với hoàng đế và các mỹ nhân khác, trận chiến này tuy không có khói lửa nhưng nguy hiểm đổ máu cũng sẽ không thua kém gì chiến tranh giữa quốc gia với quốc gia. Bệ hạ mười sáu tuổi đã lên ngôi, năm nay ba mươi sáu tuổi, chính là cái tuổi mà mọi thứ đều đã lên đến đỉnh điểm của một người đàn ông, văn tài võ công đều xuất sắc, hành sự vô cùng khó lường, có lúc lạnh lùng hà khắc, có lúc lại tế nhị đa tình. Vương thái hậu mẫu thân của người trước khi gả cho tiên đế đã sinh một đứa con gái cho nhà họ Kim, đến bản thân thái hậu cũng không dám nhắc đến, nghe nói sau khi biết chuyện bệ hạ vẫn tự mình đi tìm người chị cùng mẹ khác cha này rồi phong tên hiệu cho cô ta, bất chấp lời can gián của các đại thần.”
Lý Nghiên nhìn chằm chằm vào từng cuốn sách thẻ tre trên giá, một lúc sau, chầm chậm và kiên định gật đầu: “Hoàng đế là kẻ thù mà ta muốn chinh phục, lại cũng là đồng minh duy nhất mà ta có thể dựa dẫm, đây là cuộc tâm chiến giữa nam và nữ tử. Ta từ trước đến giờ chưa có kinh nghiệm gần gũi đàn ông, trong khi bệ hạ đã trải qua không ít, trong trận tâm chiến này, nếu ta đánh mất trái tim mình tức là ta thua, phải không?”
Tôi khẽ thở dài, chỉ vào giá sách bên phải: “Đây là Hoàng Đế Nội kinh, Tố nữ chân kinh, Thập vần, Hợp âm dương phương, Thiên hạ chí đạo đàm.”
Lý Nghiên ngạc nhiên hỏi: “Hoàng Đế Nội kinh hình như là điển tích y học, mấy cuốn kia ta đều chưa bao giờ nghe đến, ta phải học cả y nữa sao?”
Tôi nói: “Lúc nhan sắc suy tàn cũng là tình yêu phai nhạt, chúng ta không thể chống lại việc lão hóa, nhưng có thể cố sức để nó đến chậm hơn. Cuốn Hoàng Đế Nội kinh miêu tả chi tiết sinh lý của nữ giới, ngươi có thể đọc để tham khảo cách điều dưỡng cơ thể mình. Nhưng chuyện quan trọng hơn là…” Tôi hắng giọng, chăm chú nhìn xuống mặt bàn nói: “Chuyện quan trọng hơn cả chính là, những sách còn lại đều giảng về… giảng về…” Hồng cô từ đầu đến giờ vẫn ngồi yên lặng bên cạnh, mỉm cười nói thay tôi: “Giảng về ‘thuật phòng the’, ‘đạo tiếp âm’”.
Tôi và Lý Nghiên đỏ ửng mặt, Lý Nghiên cũng nhìn xuống mặt bàn, lí nhí hỏi tôi: “Tiểu Ngọc, cô đọc rồi à?”
Tôi lúng túng đáp: “Đâu...