XtGem Forum catalog
ng mà, mục đích cuối cùng của tôi và lão Ngô lại giống nhau, đều muốn Thạch phảng tốt lên, có thể “lợi dụng” lẫn nhau.

“… Song Song, Linh Lung đi rồi, các cô nương khác đều chỉ bình thường, không thể nổi lên được. Phương Như khá đấy, nhưng tâm tư không đặt ở đây, ca múa vô hồn, kỹ nghệ giỏi mấy cũng có hạn. Chúng ta cứ thế này cũng có thể sống qua ngày, nhưng ta đoán chừng tâm tư của muội ắt hẳn không chỉ muốn kiếm tiền ăn tiền tiêu, theo muội thấy, sau này thế nào thì tốt?”

Tôi vội định thần lại, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Chuyện của Phương Như thực ra không quá khó, đẩy vào đất chết rồi mới cứu sống, cho một liều thuốc mạnh đi! Bảo cô ta đến gặp muội.” Hồng cô ngạc nhiên nhìn tôi, đoạn gọi tỳ nữ, sai đi gọi Phương Như.

“Những việc khác, nhất thời cũng không gấp rút được, một mặt thong thả tìm cô gái nào dung mạo đoan trang ưa nhìn, bỏ thời gian đào tạo. Mặc khác, chỉ dựa vào kỹ nghệ ca vũ để thu hút người ta thì hạn chế lắm, giai nhân thanh sắc tài nghệ vẹn toàn có thể gặp nhưng không thể cầu, đám người còn lại cơ hồ đều phải mượn các yếu tố bên ngoài mà bổ sung chỗ thiếu sót, chúng ta sao không thử bỏ công sức vào các yếu tố bên ngoài này. Nghĩ những cái người khác chưa nghĩ tới, nói những lời người khác chưa nói, tự nhiên sẽ được người ta chú ý, một khi nổi danh rồi, còn sợ không mời nổi nghệ nhân có tiếng sao?”

Hồng cô lặng lẽ nghĩ ngợi một lúc: “Đạo lý muội nói không sai, nhưng việc ‘nghĩ những cái người khác chưa nghĩ tới, nói những lời người khác chưa nói’ này nói thì dễ, làm mới khó.”

Tôi chỉ vào mình, lại chỉ vào Hồng cô: “Việc này phải dựa vào chúng ta. Mấy ngày tới tỉ đưa muội đi thăm các phường hát xem sao, tiện thể giảng giảng quy củ ở đây, một người tính ngắn, hai người tính dài, thế nào cũng nghĩ ra gì đó.”

Hồng cô bị tôi ảnh hưởng, lập tức phấn chấn hẳn lên: “Có lý, ta trước đây chỉ mải để tâm đào tạo cho được cô nương tên tuổi, chưa từng bỏ công sức vào mấy mặt này…”

Hồng cô chưa nói xong, đã nghe tiếng Phương Như khe khẽ bên ngoài: “Hồng cô, tôi đến rồi.”

Hồng cô nói: “Vào đi!”

Phương Như đi vào hành lễ với Hồng cô và tôi, tôi đứng dậy kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh mình, cười nói: “Chúng ta cũng coi như có duyên có phận, gần như vào phường hát cùng lúc, lại cùng nhau học nghề.”

Thấy Phương Như cúi đầu không nói, Hồng cô liếc tôi làm ra vẻ bất lực. Tôi lại tiếp: “Ta biết ngươi không muốn ở lại đây, hôm nay ta tiếp quản phường hát này, cũng không muốn miễn cưỡng ngươi, nếu ngươi muốn về nhà thì về đi!”

Phương Như ngẩng phắt đầu lên, tròn xoe hai mắt nhìn tôi, tựa hồ không dám tin. Tôi nói với Hồng cô đang ngẩn người bên cạnh: “Lấy khế ước bán thân trả cho cô ta, mất bao nhiêu tiền chuộc thân thì tính hết vào chỗ muội, muội sẽ nghĩ cách bù vào.”

Hồng cô sửng sốt một lát, mới vội vã bật dậy đi tìm khế ước bán thân, chỉ chốc sau bà ta đã cầm một mảnh vải đi vào, đưa cho tôi. Tôi đảo mắt nhìn một lượt rồi đưa cho Phương Như: “Từ giờ trở đi, người và Lạc Ngọc phường không còn quan hệ gì. Ngươi có thể đi được rồi.”

Phương Như nhận lấy mảnh vải: “Vì sao?”

Tôi cười khẽ: “Không phải ta đã nói chúng ta có duyên sao? Thêm nữa phường hát của ta cũng không muốn giữ lại người không để tâm tư ở đây.”

Phương Như nhìn sang Hồng cô, rưng rưng lệ hỏi: “Tôi thực sự có thể đi sao?”

Hồng cô nói: “Khế ước bán thân đã nằm trong tay người, ngươi đương nhiên có thể đi.”

Phương Như quỳ xuống dập đầu với tôi, tội vội đỡ cô ta dậy: “Phương Như, tương lai nếu có chuyện gì cần, cứ đến tìm ta, chúng ta dù gì cũng từng là tỷ muội.”

Phương Như ra sức gật đầu, nắm chặt khế ước bán thân trong tay, chạy từng bước nhỏ ra khỏi phòng.

Hồng cô than thở: “Từ lúc vào phường hát này, ta chưa từng thấy ả chạy nhanh như thế.” Tôi cũng khẽ thở dài.

Hồng cô hỏi: “Muội khẳng định Phương Như sẽ quay lại sao?”

Tôi lắc đầu nói: “Trên đời có chuyện gì hoàn toàn nắm chắc được đâu? Chỉ cần chắc được một nửa đã đáng để chúng ta thử sức rồi, huống hồ chuyện này còn bảy tám phần cơ hội thành công.”

Hồng cô cười nói: “Nợ ta sẽ không quên đâu, tiền chuộc Phương Như, tiền mấy tháng vừa rồi mời thầy dạy, tiền ăn tiền mặc, sẽ phải lật lại hết một lượt.”

Tôi đau đầu kêu lên: “Ta còn chưa kiếm được đồng nào, mà đã nợ đè lưng rồi, ôi! Hỡi ôi! Tiền ơi là tiền, nghĩ đến ngươi mà ta đau lòng.”

Hồng cô cười trên nỗi đau khổ của tôi: “Muội đau lòng hay không, ta không biết. Nhưng đợi lát nữa, chắc chắn muội sẽ đau một chỗ.”

Thấy ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào vành tai mình, tôi vội vã giơ tay chụp lấy tai, lùi lại mấy bước, nhìn ba ta với vẻ cảnh giác. Hồng cô nhún vai: “Cái này không thể trách ta, lẽ ra muội đã trốn được, kết quả tự mình khăng khăng đòi quay lại, đã ăn bát cơm nghề này, mà muội sau này còn là bộ mặt của phường hát, dĩ nhiên không trốn được.”

Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi chẳng trở về. Nhớ năm xưa Đại Vũ trị thủy đi qua cửa nhà ba lần mà không vào, tôi chẳng qua chỉ hy sinh vành tai của mình một chút mà thôi.

Lúc quay lại Trúc Quán, tôi vùi đầu rón ra rón rén lẻn vào trong phòng mình, thắp đèn cẩn thận soi lại gương. Xấu quá! Chẳng trách Thạch bá vừa thấy tôi, đôi mắt liền híp lại chỉ còn một đường chỉ.

Tôi khẽ chạm vào vành tai, trong lòng thầm than một tiếng, cha một lòng một dạ không muốn tôi làm một bông hoa, vậy mà bây giờ tôi lại đang làm việc kinh doanh hoa. Nhưng mà, nếu những gì tôi làm có thể giải tỏa bớt phần nào nỗi ưu tư trên trán Cửu gia, thì cũng đáng. Nếu năm đó tôi có thể suy nghĩ như bây giờ, nếu tôi có thể giúp cha nghĩ mưu định kế, thì mọi chuyện… Tôi bỗng nhiên lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói với chính mình trong gương: “Người đã mất không thể đuổi theo, ngươi đã hối hận thương tâm hơn một ngàn ngày đêm rồi, nên quên đi và nhìn về phía trước. Cha không phải từng nói sao, lỗi lầm quá khứ là để sau này không tái phạm. Ngươi đã lớn rồi, có thể giúp người mình quan tâm phân ưu giải sầu rồi đấy.”

Nghe thấy Tiểu Phong bưng đồ ăn đến, thường ngày tôi cứ ngửi thấy mùi đồ ăn liền lao ra trước, vậy mà bây giờ cứ ngồi ì ra trên giường.

“Ngọc tỷ, tỷ ăn cơm hay không? Cửu gia đang đợi đấy!” Tiểu Phong thấy giọng gọi bên ngoài.

Tôi nhíu mày: “Ngươi giúp ta mang đại một ít đồ ăn vào đâu, ta thấy không thoải mái cho lắm, muốn ngồi trong phòng ăn một mình.”

Tiểu Phong hỏi: “Tỷ bị ốm à? Để Cửu gia khám cho đi! Bệnh của gia gia đệ cũng nhờ Cửu gia chữa khỏi đấy.”

Tôi vội nói: “Không sao, không sao, không phải bệnh nặng, nghỉ ngơi một lát là được.” Trong lòng thoáng ngạc nhiên, Cửu gia lại hiểu cả y thuật.

Tiểu Phong lẩm bẩm: “Con gái các người thật lắm bệnh tật, lát nữa đệ sẽ mang đồ ăn vào.”

Tôi nghĩ thầm, đợi vành tai của ta khỏi rồi sẽ tính sổ với ngươi, hôm nay cứ tạm gác món nợ này lại đây

Dùng xong bữa tối, tôi đang suy tính xem rốt cuộc nên kinh doanh phường hát thế nào, thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ cửa vọng vào. Tôi vẫn mãi nghĩ ngợi, thuận miệng nói: “Mời vào.”

Nói xong lập tức cảm thấy không ổn, vội tìm xung quanh xem có gì có thể bọc đầu lại, nhưng nhất thời không tìm được thứ gì, Cửu gia đã đẩy xe lăn đi vào. Tôi luống cuống đưa hai tay che tai lại, ai dè động tác quá gấp, bất cẩn động vào sợi chỉ, đau đến nghẹt thở.

“Khó chịu ở đâu? Mặc ít áo quá nên bị lạnh à?” Cửu gia nhìn tôi hỏi. Tôi lắc lắc đầu, Cửu gia nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười: “Hồng cô xỏ lỗ tai cho cô à?” Tôi cắn môi gật gật đầu.

Cửu gia cười nói: “Bỏ tay xuống đi. Hồng cô không nói với cô, nhanh phải mười ngày, lâu phải mười hai ngày, không được phép đụng tay vào à? Coi chừng bị viêm tấy lên là rắc rối đấy.”

Tôi nhớ Hồng cô nói nếu bị viêm tấy sẽ phải thay sợi chỉ khác, đợi vành tai lành hẳn rồi làm lại lần nữa. Chẳng còn tâm trí đâu quan tâm chuyện xinh hay không xinh nữa, tôi vội buông tay xuống.

Cửu gia thấy tôi mặt mày ủ rũ, lắc đầu cười, xoay xe lăn ra ngoài. Không lâu sau, hắn quay vào, trên đùi có đặt một chiếc lọ nhỏ: “Đây là rượu được chưng cất nhiều lần, lại được cất giữ lâu năm nên rất mạnh, phòng vết thương bị viêm rất hiệu quả.”

Cửu gia vừa nói, vừa lấy một miếng vải trắng nhúng vào rượu rồi ra hiệu cho tôi nghiêng đầu. Tôi ngoan ngoãn quỳ lên giường, thẳng lưng ra, nghiêng về phía Cửu gia. Ngón tay lạnh lẽo của Cửu gia nhẹ nhàng lướt qua vành tai tôi, như có như không chạm vào gò má, vành tai và gò má tôi không hề thấy lạnh, trái lại chợt nóng bừng lên.

Cửu gia vừa giúp tôi thấm rượu vào, vừa nói: “Lúc bé ta cũng từng đeo khuyên tai.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?” Ngoái đầu định nhìn vành tai của Cửu gia.

“Yên nào.” Cửu gia giơ tay muốn đỡ lấy đầu của tôi, lúc tôi xoay lại, môi vô tình chạm vào lòng bàn tay ấy, tôi thầm rung động trong lòng, vội ngoái đầu đi, cố gắng trấn tĩnh lại, cúi gằm mắt lặng lẽ nhìn vạt váy đang trải ra trên giường của mình.

Bàn tay của Cửu gia khẽ khựng lại giữa không trung trong nháy mắt, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, lặng lẽ giúp tôi bôi thuốc lên tai phải: “Bên này được rồi.” Tôi vội quay người lại, đổi sang bên kia. Cửu gia vẫn không ngừng tay, miệng lại nói tiếp chủ đề hồi nãy: “Thuở bé ta ốm yếu hoài, mẫu thân nghe người ta nói, bắt chước con gái đeo khuyên tai sẽ khỏe lên cho nên lúc ta năm tuổi mẫu thân giúp ta xỏ khuyên tai… Bôi xong rồi, sau này hàng ngày trước khi đi ngủ nhớ bôi thuốc.”

Để khuyên tai rũ xuống, Hồng cô đặc biệt xâu một hạt cườm vào phía dưới sợi chỉ. Tôi chỉ chỉ hai hạt cườm ở vành tai : “Hồi bé huynh cũng đeo thứ xấu xí thế này à?”

Cửu gia nhếch miệng cười: “Mẫu thân muốn dỗ dành ta, đã cố ý nhuộm màu lên trên, rất là sặc sỡ.” Tôi nhìn Cửu gia với vẻ đồng cảm, Cửu gia như thế càng “khiến người ta chú ý” hơn cả tôi.

Cửu gia chuyển động xe lăn ra khỏi phòng. Tôi ngồi trên giường yên lặng một lúc lâu, đột nhiên bật dậy, múa may trên giường, xoay người lại xoay người, đến khi cơ thể mềm nhũn đổ ập xuống chăn, mặt vùi trong chăn ngây ngốc bật cười. Khi sói còn nhỏ, mỗi khi bị thương đều phải học cách tự liếm vết thương của mình, nhưng được một người khác chăm sóc chính là cảm giác ấm áp thế này, nếu làm người ấm áp như thế, thì tôi bằng lòng làm người. Cha ơi, cha, con hiện giờ rất vui!

Tôi vùi đầu trong chăn cười ngây ngốc rất lâu, đoạn lật người ngồi dậy, tiện tay vớ lấy một mảnh vải, bò ra bàn nhấc bút viết:

Niềm vui là đóa hoa không dưng nở ra trong tim, đẹp đẽ yêu kiều, hương ngọt vấn vương lặng lẽ thấm vào lòng. Ký ức của con người hay lừa dối, tôi sợ sẽ có ngày tôi sẽ không nhớ được rõ ràng niềm vui của ngày hôm nay, cho nên tôi muốn viết hết lại tất cả những gì xảy ra, khi nào tôi già rồi, già đến mức không đi nổi nữa, tôi sẽ ngồi trên giường đọc lại những tấm lụa này, xem lại niềm vui của chính mình, có lẽ thỉnh thoảng cũng có bi thương, nhưng cho dù là niềm vui hay nỗi khổ, đều là dấu vết của những gì tôi trãi qua, sống qua, có điều tôi sẽ cố gắng sống sao cho thật vui vẻ…

* * *

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Đang ăn cơm trong Nhất phẩm cư, tôi chợt nghe bên ngoài có tiếng ăn mày hát rong ăn xin. Không phải là đám ăn mày hay rao những câu may mắn như mọi khi, mà người này gõ phách tre, kể lại những chuyện gặp dọc đường lang bạt từng câu chuyện nhỏ cứ thế theo nhịp nhạc lúc thăn...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1870 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục