XtGem Forum catalog
n?

Xe ngựa từ từ dừng lại trước một tòa phủ đệ. Sắc mặt Hồng cô lập tức nghiêm túc hẳn, trở nên đoan trang đúng mực, đuôi mày khóe mắt cũng không còn vẻ lúng liếng đa tình thường ngày.

Ngô gia thấy chúng tôi xuống xe, liền tiến lên gõ cửa. Nhìn bên ngoài hoàn toàn không thấy tòa phủ đệ này có gì khác với trang viện của phú thương, trên biển chỉ khắc hai chữ “Thạch phủ” rất đơn giản.

Ngô gia khẽ đập cửa hai lần, rồi lập tức lùi sang một bên đứng khom người. Hồng cô vội vùi ra sau lưng Ngô gia, xuôi tay đứng nghiêm.

Quy củ gì thế? Tôi bĩu môi, cũng làm theo đứng bên dưới Hồng cô.

Cửa lặng lẽ mở ra, một ông lão râu dài thò đầu nhìn chúng tôi. Ngô gia lập tức khom người hành lễ: “Lão gia, Tiểu Ngô bái kiến.” Hồng cô cũng hành lễ chào theo.

Ông lão xua tay cho y đứng dậy, đưa mắt nhìn đến tôi: “Đây là người ngươi tìm được?”

Ngô gia cười đáp: “Dạ, lục lọi sục sạo mãi, không ngờ lại nằm ngay trước mắt mình, chắc là đúng rồi đấy, lão gia xem có đúng không ạ?”

Ông lão nói: “Đúng hay không ta cũng không biết, hai người đến trước vừa vào cửa đã bị đuổi ra cả.” Vừa nói vừa quay người đi trước dẫn đường.

Ngô gia vội cúi đầu đi theo, Hồng cô và tôi cũng theo sau bước vào trong cánh cửa lớn. Ông lão dẫn chúng tôi đến một phòng khách nhỏ: “Ngồi cả đi!” Nói xong liền quay người ra khỏi phòng. Một tiểu đồng khoảng mười tuổi bưng khay trà vào mời, Ngô gia không ngờ lại đứng dậy, khom người cảm ơn. Hồng cô và tôi tuy trong lòng ngạc nhiên, nhưng cũng bắt chước làm theo.

Tiểu đồng mời trà xong, mỉm cười lùi đi. Nó vừa ra khỏi cửa, ông lão kia lại đi vào, vẻ mặt tươi cười. Ngô gia lập tức đứng dậy hỏi: “Có đúng không ạ?”

Ông lão nói: “Đúng rồi! Các ngươi đi về trước đi, sau này thưởng hay phạt, chủ nhân sẽ tự quyết định.” Nói xong cũng không để ý đến Ngô gia và Hồng cô, quay sang bảo tôi: “Đi theo ta!”

Tôi nhìn Hồng cô, Hồng cô gật đầu, ra hiệu tôi mau đi theo, tôi cũng rất tò mò, muốn biết chủ nhân Thạch phảng kiểu cách nghiêm trang thần bí này rốt cuộc có phải là Tiểu Hoắc không, nên cũng không chần chừ nữa, lập tức đi theo ông lão.

Rẽ qua căn nhà trước mặt, đi qua một cánh cổng tròn nhỏ, đi giữa hai bức tường một lúc, trước mắt trở nên rộng rãi sáng sủa. Hành lang quanh co, vắt ngang qua mặt hồ, không biết thông tới đâu, vì là ngày đông giá rét, nên chỉ thấy băng đóng bóng loáng và liễu đào trụi lá bên bờ, nhưng tầm nhìn lại thành ra bao la khoáng đạt, khiến tinh thần ngươi ta phấn chấn rộng mở.

Không ngờ trong nhà này lại có cảnh vật ngoạn mục như thế, mặt tiền thì giống như nhà một gia đình bình thường, vậy mà phía sau khí thế bất phàm nhường này, đi qua hồ, cảnh sắc xung quanh liền sinh động hẳn, mặc dù đang là ngày đông tháng giá, rừng trúc vẫn bừng bừng sức sống, sắc màu xanh biếc khiến cho tâm trạng người ta cũng thư thái hơn lên.

Ông lão quay đầu lại thấy vẻ mặt của tôi, cười nói: “Nếu cô nương thích, sau này cứ đến chơi, ta cũng yêu mảnh rừng trúc này, mùa hè mát mẻ, mùa đông lại tràn ngập sinh khí. Đây là Trúc Quán, dọc theo bờ hồ còn có Mai Viên, Lan Cư và Cúc Ốc.” Tôi cười gật đầu, chạy nhanh mấy bước, bắt kịp ông ta.

Phía cuối Trúc Quán là một tòa tiểu viện tinh xảo, cửa hé mở một nửa. Ông lão thấp giọng nói với tôi: “Vào đi!” Tôi thấy ông không có ý định đi vào, bèn hành lễ với ông, ông khoát tay bảo tôi đi.

Trong góc vườn có mấy khối đá to chồng chất lên nhau ngổn ngang, ở giữa trồng một bụi trúc lớn có vài con bồ câu trắng đậu bên trên, màu xanh của trúc và màu trắng của chim tương phản, càng tôn lên cảnh trúc xanh chim trắng.

Một nam tử áo xanh đang ngồi sưởi nắng, một chú chim bồ câu trắng nằm lên đầu gối người ấy, bên chân có đặt một bếp than, ấm nước bên trên không biết đã sôi bao lâu, hơi nước từng đợt từng đợt trào ra, giữa tiết trời giá rét nhanh chóng kết thành hơi khói, khiến hình ảnh đang ngồi yên lặng của người ấy trở nên hơi lay động.

Không ngờ lại là người ấy! Cho dù ở đại mạc, hay là ở Trường An, hễ có mặt người này, cảnh vật bình thường đến mấy cũng vì hắn mà trở thành một phong cảnh riêng, khiến người ta nhìn một lần là khó thể nào quên.

Cảnh trước mắt khiến tôi không dám lên tiếng quấy nhiễu, tôi thuận theo ánh mắt người ấy, ngửa đầu nhìn về phía vầng dương trên cao, dẫu là ánh nắng ngày đông, nhưng vẫn hơi lóa mắt. Tôi nheo mắt rồi lại ngoái đầu nhìn người ấy, thấy hắn đang nhìn tôi, tròng mắt như viên bảo thạch màu đen, sáng chói rạng rỡ, tay trỏ vào cái ghế trúc bên cạnh, hắn mỉm cười hỏi: “Trường An có vui không?”

Một câu đơn giản mà thân thuộc ấy khiến trái tim tôi bỗng thấy ấm áp, nghi vấn tràn ngập trong lòng đột nhiên đều không muốn hỏi nữa, bởi những câu hỏi này căn bản không quan trọng, điều quan trọng là tôi và người ấy đã gặp lại ở đây.

Tôi nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh: “Lúc mới đến bận kiếm miếng ăn cho no bụng, sau đó lại sống cả ngày trong nhà của Hồng cô, vẫn chưa được đi chơi đâu hết!”

Người ấy khẽ nhếch khóe môi cười nói: “Ta thấy cô sống cũng được đấy! Hồng cô dạy dỗ khá lắm, bây giờ ra ngoài, trông cũng có mấy phần giống khuê tú Trường An rồi.”

Tôi nhớ lại vẻ nhếch nhác của mình trong buổi đầu gặp gỡ bên suối Nguyệt Nha, vừa ngượng vừa giận: “Lúc nào tôi chẳng khá, chỉ là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân mà thôi.”

Một tiểu đồng cúi đầu bưng khay đồ ăn trong phòng ra đặt trước mặt chúng tôi, lại rót trà cho tôi. Lúc nhận lấy chén trà, tôi ngẫu nhiên nhìn lướt qua mặt gã, lập tức trợn to mắt: “Cẩu Oa Tử?”

Cẩu Oa Tử nghiêm mặt nói với tôi: “Sau này gọi đệ là Thạch Phong, đừng gọi là Cẩu Oa Tử nữa, đấy là chuyện khi hảo hán sa cơ thôi.”

Thấy bộ dạng vô cùng nghiêm chỉnh của gã, tôi cố nhịn cười, đáp ngay: “Được, Thạch Phong, Thạch đại thiếu gia, ngươi sao lại ở đây?”

Gã tức tôi trừng mắt nhìn tôi: “Cửu gia đưa đệ về đây.” Nói xong cúi đầu lại lùi xuống.

Cửu gia nói: “Tiểu Phong vì ông nội bị ốm, trong lúc bất đắc dĩ liền đem cầm bộ y phục cô để lại chỗ bọn họ, vừa hay chủ tiệm cầm đồ chính là người từng theo ta đến Tây Vực dạo nào, nhìn thấy bộ váy đấy, liền báo cáo lại mọi chuyện. Ta thấy tấm lòng Tiểu Phong hiếu thuận, con người lại nhanh nhẹn, có tố chất thương gia, bèn giữ nó lại bên cạnh.”

Tôi gật gật đầu, hóa ra từ Tiểu Phong, người ấy mới biết tôi “gặp nạn” ở Trường An: “Gia gia đã khỏi bệnh chưa?”

Cửu gia đưa tay lại gần bếp than sưởi ấm: “Người đã cao tuổi rồi, không nhà không cửa, ăn uống thất thường bữa no bữa đói, may mà ốm không nặng lắm, cẩn thận

điều dưỡng là ổn. Nghe Tiểu Phong nói, ông lão lo lắng cho cô mãi, sau này cô nhớ đi thăm hỏi một tiếng.”

Tôi đáp: “Không nói tôi cũng sẽ đi.”

Cửu gia cười hỏi: “Hồng cô có làm khó cô không?”

Tôi vội đáp: “Không.”

“Cô căng thẳng cái gì?” Cửu gia cười hỏi.

“Ai biết được quy củ của các người thế nào? Nhỡ lại giống như ở Tây Vực, hơi tí là chặt tay, với đại mỹ nhân như Hồng cô thì đáng tiếc lắm.”

Cửu gia cụp mi thoáng suy tư: “Chuyện này không đơn giản chỉ là ân oán giữa cô và Hồng cô, nếu lần này bỏ qua không quản, sau này chỉ sợ lại có người vi phạm, rồi oan uổng cho mấy cô gái yếu đuối kia.”

Tôi nghiêng đầu nhìn Cửu gia: “Hồng cô đã hứa với tôi rồi, tuyệt đối sẽ không tái phạm. Nhưng có cách nào lưỡng toàn không?”

Cửu gia bỗng nhướn mày: “Chuyện này phải để lão Ngô đau đầu thôi! Người của hắn xảy ra chuyện, ta không phí công giúp hắn làm gì.” Vẻ mặt hắn vốn ôn hòa, nói mấy câu này lại mang nét đùa bỡn, như thể đang cười trên nỗi đau của người khác, khiến tôi phì cười.

Mặt trời ngày đông lặn sớm, giờ đã bắt đầu trở lạnh. Tôi đảo mắt nhìn chân của Cửu gia, cười nói: “Tôi thấy hơi lạnh.”

Cửu gia nâng chim bồ câu lên, vừa dang tay, bồ câu trắng liền vẫy cánh bay lên. Cửu gia giơ tay ra làm tư thế mời, đẩy xe lăn đi vào trong phòng. Tôi định giơ tay ra giúp, bỗng nhớ lại cảnh hắn xuống xe ngựa lần đó, vội rụt tay lại.

Lúc sắp đến cửa, cánh cửa bỗng nhiên chầm chậm mở ra, bên trong lại không có ai. Thấy tôi ngờ vực nhìn quanh, Cửu gia mỉm cười giải thích: “Đằng trước cửa có bố trí cơ quan, khi xe lăn đi qua, chạm vào chốt lẫy, cửa sẽ tự động mở ra.”

Tôi cẩn thận nhìn mặt đất dưới chân, nhưng không nhận ra điều gì khác thường, trong lòng thầm khen ngợi, theo Cửu gia vào phòng.

Cả căn nhà đều được thiết kế đặc biệt, không có bậu cửa, mọi thứ đều đặt ở nơi người ngồi có thể với được. Chiếc bàn không phải kiểu bàn thấp thịnh hành ở Hán triều, mà là bàn kiểu người Hồ, cao vừa đủ để người ngồi trên x

xe lăn có thể sử dụng. Không biết Cửu gia có phải người đầu tiên trong thành Trường An dùng bàn ghế kiểu người Hồ hay không.

Cửu gia mời tôi ngồi xuống, nhìn thấy bánh cuộn thừng trên bàn, mới nhớ ra từ sáng đến giờ mình vẫn chưa ăn cơm! Nuốt nuốt nước miếng, đang đánh giá đĩa bánh, bụng đã nôn nóng không đợi nổi, kêu “ọc ọc” mấy tiếng.

Hắn đang đun trà, nghe thấy tiếng kêu liền quay đầu lại nhìn tôi. Tôi xấu hổ nói: “Chưa nghe thấy tiếng bụng kêu đói bao giờ à? Tôi muốn ăn đĩa bánh kia.”

Cửu gia mím môi cười: “Đấy là đồ bày cho hợp cảnh Tết, ăn chơi còn được, ăn chính thì nhiều dầu mỡ quá. Để dặn đầu bếp chuẩn bị cơm cho cô! Cô muốn ăn gì?”

Tôi còn chưa vui mừng được bao lâu, đã lại phải chau mày, ăn gì đây? Tôi không biết chọn đồ ăn. Nghĩ ngợi một lúc, tôi ủ rũ nói: “Tùy! Cần nhất là phải có thịt, một miếng thịt thật lớn. Đừng giống ở chỗ Hồng cô, miếng thịt ngon lành đều bị thái thành sợi li ti, ăn một hai lần còn thấy mới mẻ, ăn lâu ngày thật sự bực bội lắm.”

Cửu gia mỉm cười, kéo một sợi dây thừng ở góc tường, Tiểu Phong liền chạy nhanh như bay vào. Cửu gia căn dặn: “Bảo nhà bếp nấu một cái chân giò, chuẩn bị thêm hai đĩa rau mang tới.” Hắn nhìn tôi một thoáng, lại bổ sung: “Nhanh lên.”

Hắn đặt khay đựng trà lên đùi, chuyển động xe lăn tới.

Tôi nhìn Cửu gia, làm bộ như không nhìn thấy nước trà cơ hồ sắp bắn tung tóe ra ngoài, tự bốc một miếng bánh cuộn thừng ăn. Cửu gia đặt chén trà xuống trước mặt tôi, tôi lập tức bưng lên thổi thổi, uống một ngụm nhỏ với bánh cuộn thừng.

Cửu gia hình như rất vui vẻ, nâng chén khẽ nhấp một ngụm: “Ta rất ít khi có khách, đây là lần đầu tiên đun trà cho người khác, cô uống tạm!”

Miệng tôi đang bận nhai bánh, chỉ ậm ậm ờ ờ gật đầu: “Trong nhà có nhiều huynh đệ tỷ muội không? Bên dưới có Thập gia không?”

Cửu gia hờ hững nói: “Trong nhà chỉ có mình ta. Phụ thân mong con cái đông đúc, từ bé đã bảo mọi người gọi ta là Cửu gia để lấy may mắn. Bây giờ gọi quen rồi, tuy không được như phụ thân mong ước, nhưng cũng lười chẳng muốn bắt bọn họ thay đổi.”

Tôi nuốt miếng bánh trong miệng vào: “Trong nhà ngoài tôi ra còn có một bầy sói, con sói gặp hôm ấy là đệ đệ của tôi.”

Trên mặt Cửu gia thoáng nét cười: “Ta nghe bọn họ nói, cô nương tên là Kim Ngọc?”

Tôi gật đầu: “Còn Cửu gia tên gì?”

“Mạnh Tây Mạc.”

Tôi kinh ngạc nói: “Cửu gia không phải họ Thạch à? Có phải chủ nhân của Thạch phảng không thế?”

“Ai nói với cô chủ nhân của Thạch phảng họ Thạch?”

Tôi lè lưỡi: “Tôi thấy biển ngoài cổng có viết Thạch phủ, nên nghĩ đương nhiên là thế. Tây Mạc, sa mạc ở phía Tây, cái tên này không gợi lên không khí Trung Nguyên chút nào.”

Cửu gia cười nói: “Cô tên Kim Ngọc, cũng không thấy có vẻ vàng ...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1868 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục