pacman, rainbows, and roller s
n tâm đến QA nên mới hỏi mình nhiều như vậy mà.
– Hì. Bố mẹ mình rất ưng T đấy. Có khi mình lại thành đôi cũng nên.
Asdsfdfgdf ???? Tôi ngớ cả người.
– Hihi, mình chỉ nói thế thôi. Còn T nghĩ như nào thì tùy T. À mà để cảm ơn T đã giúp mình hôm nay, mình có món quà tặng T.
Nói rồi, QA khẽ hôn lên má mình. Chả hiểu tại sao lúc đó ma xui quỉ khiến như nào, tôi lại ôm lấy QA rồi hôn lên môi , một nụ hôn giống như tôi hôn ngưofi yêu tôi . Được vài giây, như người bị điện giật, tôi bất ngờ buông ra , luống cuống nói :
– Xin lỗi QA, T không cố ý. Không hiểu tại sao T lại làm như vậy nữa.
Cứ tưởng sẽ được nghe chửi té tát, ai dè :
– Không. Mình mới là người có lỗi. Mình không giận T đâu.
– T hứa lần sau sẽ không để xảy ra chuyện này nữa. T hứa đấy.
– Không sao đâu mà T. Chỉ là một nụ hôn thôi. T cứ về đi, mình không để bụng đâu.
– Thật chứ. Thế T về nhé, tại tối nay T còn có việc.
– Ừ. Chào T nhé.
Dắt xe ra khỏi cổng, tôi phóng đi như một thằng điên. T ơi là T. Mày lại làm một chuyện có lỗi với Quỳnh rồi. Đầu óc tôi cứ kêu u uuu uuu, chả nghĩ gì thêm nữa. Tôi là một thằng tồi, liệu có phải tôi đang rung động trước người con gái khác không? Tôi cũng không chắc nữa……….

Chap 30:

Tối đến, 7h30 tôi sang nhà Quỳnh đón em. Nhìn em trong bộ đồ mua đông sao mà trông đáng yêu thế. Tôi nhìn mà không biết chán ( đáng yêu và không kém phần gợi cảm nhé ).
– Gớm , nhìn gì mà khiếp thế ông tướng.
– Hehe. Anh đang ngắm xem có phải cô tiên nào lạc xuống đây không ấy mà.
– Dẻo mồm vừa thôi. Không thì người ta lại bảo mồm anh bôi đường đấy. Hihi
– Thích được khen bỏ xừ đi lại còn giả vờ
– Bo xì. Em không nói được với anh đâu.
– Thôi nào. Lên xe nào tiểu thư.
Đèo em đi qua phố phường vào đêm, cảm giác thật là phê. Tôi cố gắng đi nhanh hơn bình thường để em ôm lấy tôi, ôi, đúng là không thể có gì phê hơn nữa.
– Đi chậm thôi anh, không khéo tai nạn giờ.
– Yên tâm đi, anh đi khéo lắm, không sợ có chuyện gì đâu.
– Anh giống y mấy người chuyên đi lừa người khác ý, cứ nói là không ai cãi được.
– Hí. Nếu không như thế làm sao anh yêu em được. Không dựa vào lời nói có khi thằng khác nó cướp mất em từ tay anh thì sao.
– Hihi. Anh sợ em bị cướp lắm hả.
– Sao không sợ. Chính vì thế anh phải giữ em thật chặt.
– Khỏi cần anh giữ, em giữ anh trước nhé.
Nói rồi em ôm lấy tôi, dựa vào lưng tôi. Híc. Phía trước thì lạnh còn phía sau lưng thì ấm không tả nổi, còn hơn cả đắp chăn bông . Đi được một lúc thì đến nơi. Đỗ phịch xe trước cổng quán hát. Chà, cái lũ này sao đến sớm thế nhỉ, chưa gì đã có cả đống xe rồi. Tôi dắt xe vào chỗ để xe, hỏi anh phục vụ :
– Anh ơi . Bọn bạn em nó ngồi ở phòng nào thế ?
– Em là bạn thằng Ngọc phải không ?
– Vâng
– Bọn nó ở tầng 3 đó em, phòng 305.
– Ok. Cảm ơn anh.
Chậc, thằng Ngọc chơi sang thiệt, tầng 3 toàn phòng VIP không à. Tôi cùng em lọ mọ đi lên tầng 3. Đây rồi, phòng 305. Tôi vừa mở cửa phòng bước vào thì cả lũ ồ lên :
– Đây rồi, cặp đôi này đến rồi.
– Mang theo em yêu hả T. Haha
– Nào, vào đây T. Bắt đầu thôi.
Thấy em có vẻ khép nép, tôi nói :
– Vào đi em. Toàn bạn bè của anh cả mà.
– Vâng.
Để em làm quen hơn với không khí ở đây, tôi chủ động cầm tay em, đưa em đến chỗ mấy đứa con gái đang tụ tập, chủ yếu toàn là bạn gái của mấy thằng tôi, gần như toàn là người quen nên tôi rất yên tâm.
– Đây , em ngồi đây nhé. Anh ra kia với bọn bạn.
Em ngồi xuống ghế, rất nhanh chóng hòa nhập vào cuộc trò chuyện của lũ con gái.
Giải quyết xong phần em . Bắt đầu đến lượt tôi :
– Bọn mày. Nhờ tao mà chuyện thằng Ngọc được giải quyết, giờ mày tính sao đây Ngọc.
– À được. Tao nói là tao sẽ tiếp đãi mày chu đáo mà. Hờ hờ. Đây. Cạn chén nhé.
Nói rồi nó đưa tôi cái chén đầy rượu, lại còn khá to. Đệch, sao phải xoắn :
– Được. Cạn chén luôn nhé.
Nói rồi tôi làm phát hết luôn. Cảm giác cái cổ nó khe khé như bị cháy, tôi cầm vội chai nước lọc lạnh làm vài ngụm cho nó bớt cái cảm giác đó đi. Không để tôi dừng lại ở đó, cả lũ lại thay nhau mời rượu tôi. Chết thật, thế này thì chẳng mấy chốc mà say thôi. Dù sao thì cũng không thể từ chối được, tôi đành phải giải quyết hết lũ này.
Cuộc vui tiếp tục diễn ra. Hết mời rượu đến ăn vặt, nào là bimbim, trà xanh, bánh ngọt, bò khô…. KHông chỉ con trai mới uống rượu mà bọn này nó còn mời cả mấy đứa con gái nữa. Cả lũ con gái, ai cũng bị mời rượu hết. Quỳnh thì lại không biết uống rượu, tôi định uống thay em thì bị ngăn lại :
– Yên nào T. Mày uống thay là không được đâu.
– Nhưng nó không biết uống rượu.
– Kệ. Đã mời là phải uống. Giống mấy đưa kia mà, ai cũng phải uống.
Chết tiệt, đến đây thì tôi chịu luôn. Không có cách gì ngăn được .Em nhắm mắt uống xong li rượu thì nhắm mắt lại, chắc tại không quen vị rượu. Tôi tiến đến gần em, đưa em cốc nước lọc :
– Uống đi em, nó sẽ giúp em tốt hơn đấy.
Em cầm lấy cốc nước, nhấp vài ngụm nước. Có lẽ là đã khá hơn, tôi thấy mặt em đã bình thường trở lại. Tuy nhiên, đó không phải là chén rượu duy nhất mà em phải uống. Em còn phải uống thềm 4 chén nữa. Không riêng em mà tôi cũng bị uống thêm. Híc. 4 chai vodka loại to. Thôi rồi . Tôi cứ thế mà uống uống, không hề biết gì hết. Cuối cùng điều gì đến cũng đến. Tôi bắt đầu say và ăn nói lung tung. Khi say tôi uống càng hăng hơn, cứ rót ra và mời bọn nó liên tục. Tầm 10h, cuộc vui kết thúc. Tôi và em ra về trong tình trạng say xỉn. Em khá là say, chắc là do lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy, còn tôi thì rất say rồi, đầu óc cứ quay cuồng à. Tuy nhiên , tôi vẫn đủ sức để lái xe đưa em về. Trên đường về, em dựa vào lưng tôi mà nằm ngủ rất ngon lành. Đến nhà em, tôi đưa em lên trên phòng. Ủa, nhà em bố mẹ không ở nhà thì phải. Chắc là đi công tác rồi.
– Em đi được không, hay để anh cõng em nhé.
Em không nói gì được. Biết rõ là em say rồi nên tôi chủ động cõng em đưa lên phòng. Đây là lần thứ 2 tôi vào phòng con gái, lần đầu tiên là phòng của QA, lần thứ 2 là phòng của em. Đặt em xuống giường, em nằm dài ra , cảm giác rất mệt mỏi. Tôi bắt đầu thấy hối hận, đáng lẽ tôi không nên để em uống nhiều rượu như vậy. Đột nhiên, đầu óc tôi như bị choáng váng, tôi lảo đảo người rồi ngã xuống. Hình như tôi bị ngất đi một thời gian ngắn thì phải. Tỉnh dậy, tôi vẫn thấy em nằm đấy. Như bị một ma lực nào đó sai khiến, tôi lại gần chiếc giường. Ngắm nhìn em ngủ, nhìn em sao mà xinh đẹp lạ thường. Tôi tiến lại gần em , nằm xuống bên cạnh em. 2 bàn tay như có ma điều khiển dần dần động chạm vào cơ thể em. Từ mặt, xuống cổ, rồi nó tuột cái cúc áo đầu tiên của em, một cúc, rồi hai cúc bị tuột ra… Em dường như cũng biết điều đó thì phải, tuy nhiên chắc do quá mệt nên chỉ ú ớ nói gì đó mà tôi không nghe rõ. Tôi như bị biến thành con người khác, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi chiếc cúc áo cuối cùng bị bung ra. Tôi ngả xuống người em.., tưởng như là sẽ có việc xảy ra, tuy nhiên thật may mắn , lúc đó tôi như bị điện giật, tôi giật nảy người, bừng tỉnh. Nhìn em trong hoàn cảnh như thế, lòng tôi thật sự thấy kinh khủng. T. Mày vừa làm gì thế này? T. Mày là con người như thế sao???
Tôi nhanh chóng cài lại các cúc áo cho em , đắp chăn cho em rồi nhanh chóng lao xuống nhà. Trong đầu tôi, tôi không thể ngờ là mình lại có ý nghĩ làm cái việc đó. Tôi thật đúng là một thằng tồi mà. Quay lại phòng nhìn em lần cuối, em đang say trong giấc ngủ. Tôi khẽ hôn lên má em :
– Ngủ ngon em nhé.
Nói xong, tôi xuống nhà, lấy xe và đi về. Về đến nhà, tôi lên thẳng phòng nằm. Trong đầu tôi lúc này, suy nghĩ về sự việc lúc nãy thật kinh khủng. Suýt nữa thì tôi đã trở thành một thằng tồi, suýt nữa thì tôi trở thành một người hại đời của em. Mày còn định sống tồi như thế đến bao giờ nữa hả T ? Mày đã hôn một người khác mà không phải người yêu mình, giờ mày còn định hại đời Quỳnh nữa hả ? Mày đúng là hư hỏng thật rồi T. Mày phải thay đổi, thay đổi thôi nếu không muốn lún sâu vào vòng xoáy tội lỗi.
Chết tiệt.
Màn đêm điệu nhạc xóa tan bao bụi trần .

Chap 31:

Đêm đến, nằm một mình trong phòng, giữa màn đêm u tối, suy nghĩ về sự việc lúc nãy, tôi lạnh cả người, không thể ngờ rằng mình có thể trở thành con người như vậy. Nhưng cũng may, không hiểu tại sao lúc đó tôi lại có thể thoát khỏi cám dỗ trước mắt. Thật đúng là ở hiền thì gặp lành, không thì chết cm tôi rồi
6h30. Chuông báo thức kêu.
Thức dậy, đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo đi học như chưa hề có gì xảy ra.
Tôi lên lớp, định bụng sẽ xin lỗi Quỳnh về sự việc tối qua. Vừa vào lớp thì đã gặp ngay thằng H ngồi lầm lì ở đó, thôi thì tôi cũng chả muốn nói gì, vứt cái cặp vào chỗ , tôi đi ra ăn sáng. Mệt mỏi sau đêm qua, tôi ăn liền 2 cái bánh mì, thêm một lọ sữa , đúng là no căng cái bụng. Đang lững thững đi vào trường thì tôi thấy Quỳnh , em đang đi lên lớp. Tôi vội đuổi theo, đến gần em, tôi cầm lấy tay em và nói :
– Quỳnh. Anh muốn nói…
– Anh bỏ em ra, bây giờ em không muốn nói gì cả.
– Nhưng….
– Mọi người nhìn kìa anh, bỏ tay em ra.
Không còn cách nào khác, tôi đành buông tay em, nhìn em vào lớp. Lòng buồn thiu, tôi đành quay lại lớp. Bước vào lớp với bộ mặt nặng trịch , chắc chắn là không thể thoát khỏi ánh mắt soi mói của mấy thằng bạn . Tôi biết ngay mà, vừa mới vào chỗ ngồi thì cả lũ bâu lại chỗ tôi :
– Ê. T. Hôm nay mày sao thế?
– Mặt mày ỉu xìu như cái bánh bao nhúng nước vậy?
– Sao thế T. Tối qua có chuyện gì à?
Đậu má, bọn nó cứ nói liên hồi xung quanh tai tôi, ù hết cả tai. Tôi phán một câu :
– Để yên cho tao tý.
Cả lũ ngớ người ra, không hiểu tại sao tôi lại như vậy. Nhưng rồi bọn nó cũng tản ra, vì bọn nó biết nếu tôi muốn nói thì tôi sẽ nói luôn, còn không muốn nói thì hỏi bao nhiêu cũng vô ích thôi. Ngồi trong giờ học, tâm trí tôi không nghĩ được việc gì khác là phải xin lỗi em. Tôi chắc chắn em giận tôi , vậy bây giờ tôi phải làm sao ?? Gục mặt xuống bàn, tôi quay cuồng trong dòng suy nghĩ. Tuy nhiên, không phải tôi gục ngã hẳn, tôi vẫn quan sát xung quanh và vẫn biết chuyện gì đang xảy ra. Thằng H ngồi cạnh tôi, dường như nó nhận ra sự thay đổi của tôi, nó biết tôi đang có trục trặc trong tình cảm, tôi chỉ thấy nó cười nhếch mép rồi quay đi chỗ khác. Trong đầu tôi thầm nghĩ :
– ” Mày có cố gắng như nào thì cũng không thể thay đổi gì đâu H. Đừng phí công vô ích “
Hết giờ học, tôi chạy ngay lên lớp học của em. Em đang đi ra cùng lũ bạn. Tôi tiến lại gần em :
– Quỳnh . Nói chuyện với anh một chút.
– Em đang rất mệt. Có chuyện gì mình để sau nhé.
– Không. Ngay bây giờ.
– Buông em r

ra. Em không muốn nói nhiều đâu.
Mặc kệ em nói như nào, tôi vẫn cứ cầm tay em và kéo em đi. Đến cầu thang tầng 2, giờ này học sinh về hết rồi. Tôi nói :
– Quỳnh. Anh muốn xin lỗi em về chuyện tối qua.
– Em đã không muốn nói. Nhưng vì anh cứ nói ra nên em sẽ nói hết tất cả : Em không ngờ anh lại là một con người như vậy, thật sự em đã rất bất ngờ.
– Không. Anh không phải như vậy, em hãy nghe anh, lúc đó anh không hề ý thức được việc mình làm. Lúc đó anh đang trong tình trạng say xỉn mà. Em phải biết thế chứ.
– Lí do anh đưa ra là không chấp nhận được. Nếu anh cứ viện cớ là say xỉn rồi làm như vậy thì ai mà tin được .
– Anh...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1818 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục