giấu em thêm nữa, anh thật sự không thể ép buộc cảm xúc của mình…

Cô cười khẩy :

- Anh luôn nói và hành động theo cảm xúc, thằng đểu!

- Em nói gì cũng được, chửi anh thế nào anh cũng chịu…

Anh rút trong túi áo ra một tờ giấy gấp làm bốn, ngập ngừng đặt xuống mặt bàn.

- Cái gì vậy? – Cô hỏi.

- Đơn ly hôn…Anh không muốn làm khổ em thêm nữa. Em có thể tự do kết hôn với người khác. Anh sẽ giữ đúng lời hứa, không để mẹ con em thiếu thốn gì cả, anh sẽ chu cấp cho em và con đầy đủ…

- Im ngay! – Cô quát lên – Không có tiền của anh thì mẹ con tôi chết đói à? Xin lỗi, anh cầm đống tiền của anh mà làm lại cuộc đời đi! Còn đơn? Tôi không ký!

- Em đừng tự dày vò bản thân…

- Nếu không vì con, tôi sẵn sàng cộp lên cái bản mặt của anh ba chữ “người đã chết”. Tôi không muốn con tôi là đứa trẻ không cha!

Anh dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn, bực bội :

- Vậy thì ly thân. Nhà vài tất cả tài sản là của em hết đấy.

Anh đứng dậy bước vào phòng sắp xếp quần áo. Cô ngồi trơ như khúc gỗ mục trên ghế sopha ngoài phòng khách. Rồi thiếp đi trong tâm trạng rối bời…

Thứ 6 ngày 13 tháng 9…

“Thân xác anh rã rời, tan theo làn mây.

Một màn gió đến bên em mong vòng tay, ôm anh nhưng sao không thể?

Em gần kề nhưng sao quá xa.

Cuối cùng được nhìn em cười, và rồi sẽ không còn bao giờ còn được ngăn trên đôi mi em thêm dòng lệ về bên em trong từng cơn mơ, rồi đi khi ban mai rực rỡ, khói làm mờ mắt anh. Sương đêm vây quanh anh.

Anh được sống trong rừng hoa trắng, không nắng ban mai…”

Nước mắt cô đua nhau lăn dài mỗi khi nghe lại bài hát này. Cô nhớ ngày xưa, cô khao khát được trở về ngày xưa, nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì đã chấp nhận lấy anh. Vì đối với cô, anh vẫn là người cô yêu nhất, vẫn là chồng cô, vẫn là cha của con gái cô. Cô nặng nhọc gõ dòng status :

“Thứ 6 ngày 13 : Em mất anh… Thứ 7 ngày 14 : Cả thế giới mất em”…

Ngay lập tức, bạn bè cô thi nhau “buzz” hỏi han, lo lắng, kể cả một vài người hiếu kì :

- Có chuyện gì thế mày?

Cô lặng thinh, vô thức đóng tất cả các cửa sổ chat. Có một điều cô đã biết từ lâu, nhưng chưa bao giờ muốn tin :

” Nhân Mã rất đa tình, một cơn gió thoảng cũng đủ làm chàng phải lòng ai đó. Nhưng như thế không có nghĩa là chàng sẽ phải lòng suốt đời…”

Cô gục trên bàn phím laptop, chưa bao giờ ngừng bơ vơ!

Cô quyết định sẽ đưa Ni Ni đi du lịch. Cô thèm biển, thèm cái hương vị mằn mặn của gió biển đến nao lòng. Chuyến xe 5h sáng từ Hà Nội về Hạ Long, mang theo nhiều xúc cảm. Ni Ni đứng ngồi không yên. Đây là lần đầu tiên nó được đi chơi xa, trên đường thắc mắc đủ thứ :

- Mẹ mẹ! Sao cỏ lại dài thế kia?

- Đó là cây lúa, là cánh đồng đấy con. Còn kia là con trâu.

- Con trâu ăn lúa hả mẹ?

Một phút sau lại tiếp tục :

- Mẹ mẹ! sắp đến Hạ Long chưa?

- Sắp rồi con ạ.

- Được đi tắm biển hả mẹ?

- Ừ- Cô nhìn con trìu mến.

- Biển có nhiều nước như bể bơi không mẹ?

Cả xe phì cười vì sự đáng yêu của bé.

Ni Ni thích thú chạy lon ton, vẩy nước tung tóe. Cô hướng dẫn nó xây lâu đài cát, con bé hì hục đắp từng nắm cát, cần mẫn và chắm chú. Miệng bi bô :

- Mẹ nhìn này. Lâu đài cát của Ni đẹp không?

Rồi nó đưa ngón tay bé xíu, chỉ :

- Đây là phòng của Ni, đây là phòng của mẹ, còn đây là phòng của bố…

Tim cô đau nhói. Ni Ni vẫn tiếp tục :

- Mẹ mẹ! Ni muốn nuôi chó con. Mẹ bảo bố Phong mua chó con cho Ni nhé?

Sống mũi cay xè, cô muốn vỡ tung ra để hòa với biển. Biển thật bao la, còn cô thì quá bé nhỏ…

Vừa đặt chân về Hà Nội, cô nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Chắc không phải khách mua hàng, vì cô dùng số riêng để giao dịch, còn số này chỉ bạn bè và người thân mới biết. Cô ngập ngừng :

- A lô…

- Huyền phải không?

- Ai thế? – giọng cô nhẹ bẫng.

- Chị là Vân. Muốn gặp em nói chuyện có được không?

Cổ họng cô nghẹn đắng. Cô muốn gào lên trong điện thoại “Con đàn bà đê tiện”. Nhưng lấy hết bình tĩnh, dồn nén cảm xúc, cô hỏi lại :

- Ở đâu?

Vân ngồi vắt vẻo trên ghế mây trắng, dáng vẻ yêu kiều. Quả thật Vân rất đẹp. Thấy cô, Vân nở một nụ cười ma mãnh :

- Em ngồi đi.

Thằng phục vụ nhanh nhảu chạy tới :

- Chị dùng gì ạ?

- Cacao đá – cô lạnh lùng.

Vân lên tiếng :

- Anh Phong nói em không chịu kí đơn ly dị?

- Đâu phải chuyện của chị?

- Em có vẻ hay thích hỏi ngược lại người khác nhỉ – Vân mỉa mai.

- Đó cũng là một cách trả lời.

- Tại sao em không chịu buông tha anh ấy?

- Để 2 người đạt được mục đích à? Tôi không ngu.

Vân tỏ vẻ khó chịu :

- Em không có tự trọng à? Anh ấy đã nói đến thế…

- Có tự trọng thì tôi đã không ngồi tiếp chuyện với chị. Thế chị nghĩ cướp chồng của người khác là liêm xỉ và vẻ vang lắm hả?

Vân tím mặt, chống chế :

- Dù sao em vẫn còn quá trẻ để hiểu được sự đời. Không có tri thức lẫn vốn sống, anh Phong là người làm ăn. Cần một người phụ nữ hiểu và có thể chia sẻ khó khăn với anh ấy…

Cô trừng mắt :

- Nước sông không phạm nước giếng, tại sao giếng nhổ nước miếng vào sông? Chị biết những gì mà dám nói tôi không có tri thức?

Vân khinh khỉnh :

- Không công ăn việc làm, ăn bám chồng con.

“Thật nực cười” – cô thầm nghĩ. Con đàn bà này đúng là chẳng hiểu vấn đề và cuồng ngôn hết sức. Cô không biết phải nói thế nào cho ả ta hiểu được. Cô nhìn Vân thách thức :

- Chị muốn uống Cacao không cần ống hút?

Vân chớp mắt :

- À! Em đúng là chua ngoa như lời đồn đại.

Cô bực mình, đứng phắt dậy :

- Tôi chẳng có nhiều thời gian ngồi đôi co với chị. Tôi sẽ không bao giờ ký vào tờ đơn đó. Còn riêng chị, tôi nói thế này : đừng bao giờ đánh giá sách qua bìa! Chị cũng vậy thôi, lòe loẹt và hào nhoáng lắm, nhưng biết đâu đằng sau cái mã đó, là những trang giấy đã bị xé ngang xẻ dọc…

Vân cứng miệng, không thể phản kháng. Cô bước đi trong sự ngỡ ngàng xen lẫn tức giận của Vân. Cô không thất bại!

Anh mua nhà sống cùng Vân đã được gần 2 tháng. Vân có được anh, làm vương làm tướng. Con gái Bạch Dương, mưu mô không kém một ai. Vân đòi anh thuê ô sin, nhõng nhẽo :

- Anh xem này, em mà nấu cơm rửa bát thì hỏng hết móng tay mất.

Anh thở dài :

- Anh luôn muốn được ăn một bữa cơm em tự tay nấu.

Vân ngó lơ.

Một lần anh đi công tác tận trong Nam, nhưng về sớm hơn dự tính những 2 ngày. Định bụng sẽ mua cho Vân một sợi dây vàng trắng, gây bất ngờ cho Vân, nên anh về mà không báo trước. Vừa lái xe đến cách nhà chục mét, thì một chiếc xe khác trờ tới. Vân uốn éo mở cửa xe, bước vào. Chiếc xe lao đi trong đêm tối. Anh đờ đẫn. Anh chợt nghe lòng mình đau buốt…

Trời đổ mưa như trút nước, cô ngồi gấp hạc giấy treo đầy nhà cho Ni Ni. Con bé nói làm như vậy mới giống thiên đường…Cô ngậm ngùi cay đắng. Ni vẫn đinh ninh rằng anh đi công tác nước ngoài, khi về sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho nó. Ni ăn rất ngoan, ngủ rất ngon, nhưng chẳng hôm nào quên hỏi :

- Bao giờ bố Phong về hả mẹ?

Cô mở laptop, những ca từ vang lên nhẹ nhàng :

” Chậm dần từng ngày qua đi chốn đây bỏ lại mình em nhớ anh mà thôi

Tìm a trên con phố ấy đi qua em vẫn đấy tiếng cười nhưng không bên em

1 ngày lại 1 ưu tư cớ sao thật dài dù em muốn quên thật mau

Chờ đợi người quay về đây

Chờ đợi 1 câu người nói

Anh vẫn còn yêu…”

Nét mặt cô vẫn buồn rười rượi, bài hát nào cũng khiến cô nhớ anh tha thiết. Ni Ni nằm bò ra sàn tập tô tập vẽ. Anh đau đáu nhìn con qua cửa sổ, xót xa. Chợt anh vô ý, đè tay lên công tắc đèn ngoài hiên. “Tách”, đèn hiên nhà bừng sáng, Ni Ni ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh thân thuộc. Nó hét toáng lên, lao ra cửa :

- Bố về bố về! Ah ah ah..! Mẹ ơi bố Phong về rồi !!!

Con bé níu chặt lấy chân anh, mếu máo :

- Con nhớ bố Phong! Con nhớ bố Phong!

Anh nghẹn ngào ôm con vào lòng, không nói lên lời. Cô bước ra, nhìn anh thổn thức. Nước mắt lại rơi, chẳng biết vui hay buồn, mừng hay tủi. Anh ngập ngừng :

- Vợ à..Anh…

Cô mỉm cười, chặn ngang lời anh, hai ngón tay đặt lên môi anh, dịu dàng như ngày ấy :

- Không…Đừng nói gì…Về với em…Nhân Mã!

Thân ái..Cám ơn.Vĩnh biệt ^^

Tags: Thứ 6 ngày 13 : Em mất anh… Thứ 7 ngày 14 : Cả thế giới mất em, Truyện hay Thứ 6 ngày 13 : Em mất anh… Thứ 7 ngày 14 : Cả thế giới mất em, Đọc truyện Thứ 6 ngày 13 : Em mất anh… Thứ 7 ngày 14 : Cả thế giới mất em

1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 558 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục

Insane