Old school Swatch Watches
ên y tá đã nói với nhỏ “ Người cho giác mạc bị câm”.

– Cậu ấy bị câm nên ko trả lời em được đâu, chỉ nghe thôi.

1 căn phòng toàn màu trắng, 1 cô bé mù và 1 chàng trai câm ngồi im lặng, cả 2 chỉ nghe được tiếng thở của nhau thôi.

– Em biết anh ko nói được, thế anh chỉ cần nghe thôi cũng được.

– Em rất muốn gặp anh để nói lời cảm ơn chân thành đến anh. Tuy ko thể thấy anh nhưng trong tưởng tượng của em , chắc anh là 1 người cực kỳ tốt bụng và dễ thương. _ Nhỏ mỉm cười. 18

19 Nam vẫn chỉ biết im lặng khẽ nhìn khuôn mặt ngây thơ của nhỏ.

– Em sẽ quí trọng đôi mắt của anh, khi sáng mắt em lại đến thăm anh. Cảm ơn anh vì đã cho em có thêm niềm tin vào cuộc sống. Nếu thật sự có kiếp sau thì em sẽ đền bù cho anh nhiều hơn thế này nữa.

Dòng nước mắt tuôn trào như chảy ngược vào tim. Nam chỉ muốn lao tới ôm chầm lấy nhỏ và khóc thật lớn. Nam ko nói , chỉ toàn tiếng nấc nhẹ.

– Em cầm tay anh được chứ ? _ Nhỏ mò mẫm đôi tay của Nam và cầm thật nhẹ.

– Tay anh ấm thật đấy, y như bàn tay của bạn trai em ý, hì hì, chắc nó phải đẹp lắm phải ko?

Nghẹn cả cổ họng, Nam nắm chặt tay lại và bịt miệng khóc. Nước mắt tuôn ko ngớt.

– Anh khóc à? anh đừng khóc … khóc nhiều sẽ mệt hơn đó. Em rất quí anh. Anh có thể nhận em làm em gái anh ko?

Ko 1 tiếng nói nào được thốt lên.

– Anh im lặng nghĩa là anh đồng ý rồi , hihi . Cảm ơn anh lắm lắm, anh hãy cho em biết gia đình của anh để em sẽ thay anh chăm sóc họ.

Lúc này thật sự Nam ko cầm lòng được nữa, cậu muốn khóc to lên, quặn thắt trong tim khi nhìn nụ cười vô tư của nhỏ.

Chị y tá đứng kế bên cũng ko thể cầm lòng. Nam ra hiệu cho chị y tá đưa nhỏ ra ngoài.

– Cậu ấy mệt rồi, để chị dìu em ra ngoài nhé. _ Y tá nhẹ nhàng nâng nhỏ đứng dậy.

– Em muốn tâm sự nữa mà chị.

– Nhưng cậu ấy rất mệt.

– … Vâng … em đành ra vậy, cho em ôm anh 1 cái heng.

Thế là nhỏ vòng tay ôm Nam thật chặt, nhỏ cảm giác “Sao bờ vai này thân thuộc đến thế?”.

– Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha , em đi nè. Người anh ấm cực, cảm ơn anh rất rất nhiều, em chào anh !!!.

Nói xong chị y tá dắt nhỏ ra ngoài để lại 1 mình Nam đang khóc và khóc trong căn phòng trắng lạnh buốt. Những giọt nước mặn cứ liên tục rớt xuống , Nam ko nghĩ lúc này cậu yếu đuối đến thế.

Đc 1 lúc , Nam phải nhanh chóng thay đồ rồi chạy ra ngoài tìm nhỏ.

– Em gặp anh ta rồi chứ?

– Rồi anh à ! Anh ấy thật tốt bụng và đáng iu, em đã cầm tay và ôm anh ấy, anh ko ghen chứ?

– Ko đâu.

– Em biết mà, em muốn ở lại tâm sự với anh ý nhiều hơn nhưng chị y tá bảo anh ý mệt và cần phải nghỉ, hic hic.

– Em phải để anh ta nghĩ chứ.

– Em hiểu mà, thế thì em mới ở đây nói chuyện với anh chứ, hèhè.

… Nam im lặng cười nhạt.

– Làm sao để anh ý ko chết hả anh?

– Số phận mà ! ai cũng rồi phải chết, em đừng

suy nghĩ nhiều. _ Khuôn mặt Nam lúc này đang rất buồn nhưng vẫn cố tỏ ra “ ko có gì ”.

– Em muốn làm 1 điều gì đó cho anh ý, em phải làm gì?

– Chỉ cần em sáng mắt và sống thật hạnh phúc là được.

– Sao anh biết?

– Anh đoán.

– Hi vọng là vậy ^^ _ nhỏ vẫn vô tư , hồn nhiên chẳng nghi vấn điều gì cả.

Nam dìu nhỏ ra ghế đá trong bệnh viện ngồi nói chuyện.

– Em này ! Hôm em mổ chắc anh ko ở cạnh em đc rồi.

– Ơ! Anh đi đâu?

– Anh phải đi khảo sát thực tế để chuẩn bị làm báo cáo tốt nghiệp. Ko đi ko đc.

– Dời ngày lại ko đc hả anh?

– Đi nhiều người mà, đâu thể thay đổi đc.

– Oaoa, ko biết đâu, muốn anh ở bên cơ _ Nhỏ nũng nịu.

– Thôi mà ! Anh chỉ đi 2 ngày thôi, rồi anh sẽ về mua quà cho em.

– Ko cần, ghét thật, em tự về. _ Nhỏ thất vọng cầm gậy bỏ đi.

– Năn nỉ người yêu bé nhỏ á, anh phải làm gì em mới chịu? _ Nam chạy theo choàng tay qua vai nhỏ.

– Cõng em từ đây về nhà, ko taxi, ko xe buýt, bằng đôi chân của anh.

– Ok .

Nam khum người xuống cõng nhỏ lên lưng và đi 1 quãng đường dài 20p để về được tới nhà.

– Anh ! Vai anh ý vững chắc như anh vậy đó. Ôm ảnh mà em cứ ngỡ là anh ko à, hè hè.

Nhỏ cười hồn nhiên vui vẻ, còn Nam … những giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má. Ko muốn bị phát hiện, Nam vẫn tiếp tục giả bộ vui cười , mặc cho những giọt nước mắt chảy xuống ướt cả ngực áo.

– Anh ! Thế là em sẽ đc ung dung bước vào lễ cưới và đc chứng kiến quá trình con em và anh lớn lên từng ngày, từng ngày. Em sẽ cố gắng nuôi chúng thật tốt.

– Ừ! Anh tin em sẽ làm đc.

– Sao anh buồn thế? Ko muốn cưới em à?

– Đâu nào , anh đang cười hoác miệng đây này.

– Đâu đâu? _ Nhỏ lấy tay banh miệng Nam ra thật lớn.

– Ớ ! Nước … nước gì thế này? _ Nhỏ chạm tay vào má Nam.

– À … à … mồ hôi đó, đường xa thế này mà.

– Ừ nhỉ ? em quên mất, cho em xuống … cho em xuống.

– Sắp về rồi, để anh cõng em thêm 1 đọan.

– Nhưng anh mệt!!!

– Anh ko sao.

– Tình hình là anh muốn bị hành hạ ư? Ố zè … chiều anh luôn … Đi nhanh nào chú ngựa của ta , ha ha ha _ Nhỏ cười giõn giã và nhảy cẫng. 19

20 Nam mệt lắm, môi nhạt dần đi, nhưng vẫn ráng nở 1 nụ cười thật mãn nguyện.

Tình hình sức khỏe của Nam mỗi lúc một nặng hơn, cậu ko còn biết mình sống được bao lâu nữa. Hôm nay hơi thở của cậu khó đi nhiều so với mấy ngày trước. 4 ngày nữa phẫu thuật Nam sợ ko đủ sức nên ráng ăn thật nhiều cho khỏe hơn, nhưng càng ăn càng ói ra hết.

————————–

23/06/07

Hôm nay đã tới ngày phẫu thuật mắt cho nhỏ.

– Nam đâu con? _ Mẹ hỏi nhỏ.

– Ảnh đi làm báo cao tốt nghiệp rồi, 2 ngày nữa mới về.

– Thế à? sao nó ko gọi điện báo?

– Ko sao mà mẹ, rồi ảnh sẽ về, mẹ đừng trách ảnh nha nha.

– Ừ ! Giữ tâm trạng thoải mái để mổ thật tốt nhé con.

– Vâng, con biết rồi.

Ca phẫu thuật bắt đầu đc tiến hành, đã 7 tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy mọi người mở cửa ra, nỗi lo của gia đình nhỏ càng tăng cao. Mẹ nhỏ cứ khóc và cầu nguyện,Ba nhỏ thì úp mặt xuống sàn, chị nhỏ lại dựa đầu vào cột thở dài, Gì, Cậu nhỏ thì mỗi người ngồi 1 góc. Đến tận giờ phút này họ vẫn ko biết ai là người hiến giác mạc cho con gái họ.

“Kéttttttt” …. Cánh cửa đc mở ra, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về cánh cửa, mọi người đứng dậy chạy ùa lại.

1 chiếc giường bệnh đẩy nhỏ qua phòng hồi sức, vết mổ ở mắt đc băng trắng xóa và môi nhỏ nhạt màu ko còn giọt máu.

– Con tôi ổn chứ bác sĩ? _ Ba nhỏ vội vã hỏi bác sĩ.

– Ca mổ thành công tốt đẹp, cô bé đang hôn mê. Mọi người yên lặng để cô bé tỉnh rồi trò chuyện.

Gia đình chạy ùa theo đẩy nhỏ vào phòng mà quên mất đàng sau cánh cửa kia có 1 người đang thoi thóp , bất tỉnh nằm cô đơn, lạnh lẽo.

Nam và nhỏ đc chuyển qua phòng hồi sức cách nhau 1 dãy phòng.

Phải tới 2 tuần nhỏ mới đc tháo băng mắt,từng ngày trôi qua là từng giờ từng phút nhỏ chờ mong đc thấy ánh sáng trở lại. 2 ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy Nam vào thăm, nhỏ đợi chờ trong buồn bã. Nhỏ muốn đến thăm ân nhân nhưng bác sĩ nói khéo cậu ta đã chết sau ca phẫu thuật rồi, nỗi buồn của nhỏ nhân đôi.

Trong 2 ngày đó, Nam đang cố gắng tập wen dần với cuộc sống trong bóng tối bao trùm.Nam chăm chỉ tập đi đứng bình thường, cố gắng ko vấp ngã để khi gặp nhỏ ko bị phát hiện ra bất cứ 1 điều gì, cậu đang rất cố gắng…

4h chiều, 25/06/07.

Y tá dẫn Nam đến trước cửa phòng nhỏ, mở cửa và để Nam tự đi vào. Nhỏ đã ngủ rồi, mọi người tranh thủ về để chút nữa lại đến chăm nhỏ.

Nam mò mẫm cái ghế cạnh giường bệnh nhỏ đang nằm.

– Bụppp !!! _ 1 tiếng động lớn vang lên.

– Ai đấy ? _ Nhỏ tỉnh giấc.

– Anh đây mà. _ Nam cố đứng dậy tìm cái ghế và ngồi lên.

– Anh hả? Em chờ anh cả 2 ngày trời, nhớ anh quá _ Giọng nhỏ hơi trách móc.

– Anh vừa về nên tranh thủ vào thăm em luôn.

– Ca mở thành công anh ạ ^^ hì hì.

– Y tá nói với anh rồi, chúc mừng em.

– 2 tuần nữa em mới đc tháo băng, nôn nóng đc nhìn thấy anh quá.

– Hì ! từ từ cũng đc mà, anh có chạy đi đâu đâu mà lo.

– Anh ân nhân chết rồi anh ơi, em muốn khóc lắm, anh đưa em đến lễ tang anh ấy đi.

– Anh ta ko làm lễ tang.

– Hic ! Vâng …

– Chuyến đi tốt ko anh?

– Rất tốt _ Nam mò mẫm tay nhỏ và nắm chặt.

– Sao thế anh? Hôm nay anh lạ lắm _ Nhỏ nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra với Nam thì phải.

– Anh vẫn thế mà, chắc tại anh nhớ em quá thôi _ Nam cười buồn.

– Ôm em đi. 20

21 Nam nhẹ nhàng quàng tay ôm nhỏ, dường như mọi động tác rất thuần thục và khéo léo.

– Quà e đâu?

– À ! đây _ Nam tìm con gấu bông vừa đặt lên bàn và đặt vào tay nhỏ.

– Gấu bông à? nó màu gì ?

– Màu nâu đậm.

– Lông nó mượt ơi là mượt, em thích nó, em sẽ giữ gìn cẩn thận.

– Ừ ! hì …

– Tên nó là gì hả anh?

– Nó chưa có tên, em đặt đi.

– Xem nào … ừhmmm … “ Tim ” há.

– Sao lại “Tim”?

– Ý nghĩa là tuy 2 trái tim mà 1 đó , hè hè.

– Tên đặc biệt á _ Nam mỉm cười nhưng trong lòng cậu quặn đau.

Nam muốn nhìn lại khuôn mặt nhỏ 1 lần nữa nhưng cậu biết rõ đó là điều ko thể… cậu đã yếu đi rõ rệt, khuôn mặt hốc hác hơn, nam chỉ muốn ngủ hoài thôi.

– Có lẽ anh sẽ bận làm báo cáo trong 2 tuần tới, anh ko thường xuyên ghé thăm em đc, lúc nào rảnh anh lại ghé thăm em.Vài tuần nữa anh đi thực tế ở miền trung thêm 3 ngày nữa. Em ko buồn anh chứ?

– Lại đi _ Nhỏ thở dài …

– Anh sẽ lại sớm về mà , em cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe, anh sẽ nói lại 2 bác. Em ngủ ngoan nào.

– Vâng, đành vậy…

Mấy ngày trôi qua , Nam vẫn thường xuyên ghé thăm nhỏ vào buổi tối khuya khi ko còn ai trong bệnh viện chăm nhỏ.Thế mà nhỏ ngủ say ko biết gì cả.

End Chap 5 21

22 Chap 6 : Sống và chết.

07/07/09

2 tuần chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, hôm nay là ngày nhỏ đc tháo băng mắt. Nam rất muốn đến bên nhỏ nhưng ko thể vì cậu đã hoàn toàn yếu, cậu đã nằm trong bệnh viện từ khi phẫu thuật xong mắt cho nhỏ. Hơi thở Nam yếu dần đi, cậu ko còn đủ sức để làm gì nữa.

– Anh Nam đâu rồi mẹ?

Chưa kịp trả lời thì ba nhỏ chen vào nói :

– Ba quên mất, hôm qua nó gọi điện báo là phải đi thực tế mấy ngày nên ko thể chứng kiến con tháo băng đc.

– Sao ảnh ko nói gì với con?

– Nó phải đi gấp, ko sao đâu con,nó về sớm thôi.

Thực ra hôm qua khi ông vào thăm tình hình sức khỏe con gái mình thì bắt gặp Nam đang mò mẫm ngoài cửa phòng nhỏ.Ông đã bàng hoàng khi nhìn thấy Nam chống gậy đóng cửa phòng nhỏ lại. Ông tiến lại gần dìu Nam và muốn nói chuyện với cậu. Nam ko thể giấu đc nữa nên đành phải kể hết sự thật cho ba nhỏ nghe và xin bác giữ bí mật về chuyện này.

Bác sĩ bắt đầu tháo băng, 1 vòng , 2 vòng , rồi 3 vòng … từ từ lớp băng đc tháo hẳn ra. Mọi người đang nôn nao chờ đợi nhỏ mở mắt, riêng ba nhỏ cứ buồn buồn thương cho Nam.

1 ánh mắt đang nheo mày dần dần hé mở, những hình ảnh mờ ảo lung linh từ từ đc rõ hẳn.Gia đình và nhỏ đều vui sướng khi chứng kiến điều đó, nhỏ nhận ra tất cả mọi người và ai cũng rơi nước mắt.

Ông bác sĩ và chị y tá biết hết tất cả nhưng lỡ hứa với Nam rồi nên ko thể hé môi, có lẽ hôm nay Nam sẽ...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 628 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục