-Cược thì cược. Cô cược gì nào????
-Tôi à???-Cô cười mỉm. Con mồi đã xa bẫy-Mai anh phải đi học, cả ngàykhông được đánh nhau, nếu không, anh không còn là con trai nữa, anh sẽlà THÁI GIÁM!!!!TÈN
TEN
Hàn Thu, gân xanh nổi rõ mồn một trên trán:
-Được thôi, còn nếu tôi thắng????
-Thì anh muốn gì được nấy, tôi sẽ thực hiện.
-Được, nhớ phải giữ lấy lời.
-Không cần anh phải lo!!!!
***Trận đấu nào cũng chỉ có mộtkết quả. Thắng và Thua…Không chỉ là một cuộc đánh nhau tầm thường, bên ngoài bãi đất trống, một cuộc chiến dữ dội hơn đang diễnra……………Không ai chịu thua ai…..
***Hình như chúng ta bỏ quên một tình tiết….
Đó là Hà.
Sau khi đánh Doanh cùng bọn fanclub một trận te tua, cô phủi tay, đi xuống phòng họp.
Để lại cả bọn bên trên lăn lê bò toài, giống những lũ sâu….
- Con nhỏ này…Mạnh tay quá- Doanh rên rỉ
- Là con gái, nó còn nhẹ tay chán…au ui…Chứ tao nghe nói…có cả một băng đảng bị nó xoá sổ, tất cả nằm viện không dưới 3 tháng….- Con nhỏ bên cạnh kể nể
- Hừ…đừng hòng ta chịu thua!!!Thua keo này ta bày keo khác!!!Thất bại là mẹ thành công!!!- Doang ưỡn ngực tạo hào khí
Kèm theo sau là hai tiếng “rắc rắc” ở sau lưng, cô ta lại nằm bẹp xuống….
Những con thiêu thân chưa bỏ qua mục tiêu…
Bọn họ sẽ tiếp tục “đấu tranh giành công lí” cho các anh trai
Vậy Nhi sẽ gặp nhiều khó khăn đây
Vâng, đúng nhưluân thường đạo lí, khi người ta đánh nhau, thì chỉ có duy nhất 2 kếtquả: 1 là thua, 2 là thắng………………………..
Sẽ có người muốn thắng cũng không được….
Sẽ có người không chịu thua cũng phải thua….
Đúng vậy….
-Nhớ giữ lời hứa đó!!!Mai tôi sẽ kiểm tra- Nhi cao giọng
-Chết tiệt, đúng là lũ chết tiệt- Hàn Thu nghiến răng
Không nói cũng biết, Nhã Nhi, nữ thần chiến thắng đã thu phục “con thúhoang” một cách dễ dàng mà không hề tốn sức, chỉ bằng một câu nói “Anhcó muốn cá cược không?”
Trời ơi……….
Giờ không biết anh Thu của chúng ta cần giấu mặt đi chỗ nào….
- Cô bảo, ngày mai tôi phải đến lớp và không được đánh nhau trong suốt một ngày???
-Đúng- Nhi nói, ngắn gọn
-Vậy thì hôm nay tôi vẫn được đi đánh nhau- Anh nói, thâm tâm hí hửng đã lừa được nhỏ
-…- Nhi im lặng một lát- Tuỳ anh
Anh hơi sốc. Thế vẫn không si nhê???? Coi bộ anh đã gặp phải đối thủ khó nhằn rồi, đối thủ này không dễ “xơi” đâu……………..
***Hàn Thu thả Nhi xuống trước cổng nhà lúc 2h chiều….
Không khí bắt đầu loang ra….
Quang cảnh đường phố bắt đầu được bao chùm một màu xám đến kinh người
-Sao thế???Sao không mau vào nhà đi???- Anh hỏi khi thấy cô ngơ ngác nhìn ra khoảng không gian vô định
-Tôi khuyên anh- đã mở cửa, nhưng cô còn quay lại- Tốt nhất hôm nay anhkhông nên đi dánh nhau, về nhà đi thì hơn- cô đi thẳng vào trong nhà
Nhưng một người như Hàn Thu mà nghe lời cô ngoan ngoãn ở trong nhà thì ” hơi” bị lạ đó nha
Anh quay xe, đi ra đầu ngõ.
Từ con ngõ nhỏ mà mấy hôm trước Nhi phát hiện ra Kì Phong, có một đámngười, tay lăm lăm gậy gộc, dao, kéo, búa rìa, và có cả kiếm Nhật nữa,vũ khí thiệt là phong phú….
Bọn chúng làm theo phương trâm của Bác Hồ đây mà: “có gậy dùng gậy, cócuốc dùng cuốc…đánh thực dân Pháp, tiếc là…Có lẽ Hàn Thu bị “liệt”vào danh sách Thực dân đây mà
Mà thôi, nói linh tinh quá rồi, chắc ai trong chúng ta cũng biết, sốphận anh Thu nhà ta bi đát đến mức nào (1 chọi 52 không bi đát mới lạ đó )
***- Hà, ra mua cho anh mấy thứ!!!- Anh trai ngồi trong bếp, quen miệng gọi í ới
- Anh, Hà đi họp hộ em chưa về, để em đi mua cho- Nhi chạy lại gần anh trai
- Uhm…Nhưng mà sao nó đi lâu vậy cà???
-Em vừa gọi điện, nó bảo phôtô xong tài liệu sẽ về
Cô lại lê bước trên con đường dài quen thuộc…Mùi hoa sữa vẫn phảng phất đâu đây như là mẹ cô vẫn ở đây, chưa hề mất đi…….
soạt…soạt…
Nhi quay đầu lại, chẳng lẽ có biến thái??????
OH~MY~GOD~!!!!
-Nè anh….- Nhi chạy đến, đỡ con người đang phải bám vào tường để đi từng bước nhỏ
Chàng trai kéo tai cô sát vào miệng anh ta, có lẽ hết sức nói to rồi:
-Cô vẫn chưa nhớ tên tôi hả???
Nói xong, chắc là sốc quá, ngất xỉu luôn
-CÁI…CÁI CẢNH NÀY THẤY QUEN QUEN À NHA….KỆ XÁC ANH TA…ĐÃ BẢO ĐỪNGĐI ĐÁNH NHAU MÀ KHÔNG NGHE- Cô nghĩ, tự nói với mình- MÌNH LÀ NGƯỜIXẤU…MÌNH LÀ NGƯỜI XẤU, KHÔNG PHẢI NGƯỜI TỐT!!!KHÔNG PHẢI
Nhi không biết, đây là lần thứ bao nhiêu mình làm việc tốt, làm một người tốt trọn vẹn…
Nhưng có làm bao nhiêu lần thì cô cũng thấy, làm việc tốt thật nặng nhọc và, chán nhách….
Cô thậm chí còn nghĩ, có lẽ kiếp trước mình nợ nần gì mấy tên này đây mà…
Đúng là đồ của nợ!!!! Đồ thì chưa mua xong mà đã phải cật lực vác thêmcái xác thứ 2 về nhà…Thật không còn gì để nói, cô đáng lẽ nên coi hắn là củ khoai mới phải….
- Anh trai….- Cô thều thào bấm chuông cửa.
Lần này thì Hà ra mở cửa….
-Chị về rồi à???
-Uhm. Về rồi…mà cưng muốn anh trai sốc đến chết mới chịu không vác ăn mày về nhà nữa hả???
- Là…Hắn là cái tên hôm nay đánh nhau ở trường ấy
- Kì Phong???
- Ờ, có lẽ không phải….
-Ai???
- Vào nhà đã…nặng lắm rồi!!!- Nhi kêu ca
- Thế này đi, anh đang làm cơm…đưa hắn lên phòng cưng đi!!!- Hà phủi tay- Quyết định vậy đi!!!
-Phòng em????Sao lại là phòng em???- Nhi nhăn mặt
- Thế cưng muốn anh trai sùi bọt mép thì cứ để hắn nằm ở ghế sô pha…- Hà quay mặt đi vào trong
- Chị…- Nhi vẫn cảm thấy không ổn lắm
- Tốt, chị sẽ đánh lạc hướng anh trai, cưng đưa hắn lên phòng rồi lénsang phòng anh trai mà lấy bông băng thuốc đỏ và một bộ quần áo, dươngđông kích tây nhé!!!-Không hiểu sao Hà có vẻ thích thú lắm
-Hai đứa, làm gì mà lâu quá vậy? mau xuống ăn cơm đi!!! – Tiếng anh trai gọi
- Em…đợi, anh trai…- Nhi đang cho hắn nằm xuống, nghe tiếng anh thì giật mình cái thót.
- Kệ Nhi, mình cứ ăn trước đi!!!- Hà cầm bát lên
- Nhưng…-Anh trai toan lên phòng Nhi giục
-ANHHHHHH!!!!!!!!!!- Hà ôm chặt tay anh
-Gì????- Anh trai dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hà- Có chuyện gì????
- À….- Hà lắp bắp, viện lí do gì bây giờ???Chết tui rồi- À…Lấy cho em bát cơm…- Hà chìa bát cơm của mình ra
Vậy là qua cửa ải đầu tiên, haizz…
Sau bữa cơm, Nhi mới lên băng lại vết thương cho Hàn Thu, thằng chanè…May mà hắn không tỉnh trong lúc cô ăn cơm…không thì cô nhảy xuốngThái Bình Dương cũng chưa chắc rửa hết tiếng oan.
Mà sao lâu vậy rồi mà không thấy hắn tỉnh??? Đừng nói định ngủ ở phòngcô suốt đêm hôm nay đấy nhé…mau tỉnh đi rồi còn về chứ!!!!
Mà còn một điều không ổn nữa, quần áo hắn rách te tua…Muốn thay đồ chohắn, đồ của anh trai thì đã lấy rồi…Nhưng mà…THAY THẾ NÀO ĐÂY TRỜI????
Chẳng nhẽ mình phải lột đồ của hắn ra sao trời????Huhu…cái cuộc đời con…oà oà
12 h tối
ÔI TRỜI ƠI….TRỜI ĐẤT THIÊN ĐỊA ƠI
HẮN VẪN CHƯA TỈNH!!!!!
Cô ngồi dưới sàn nhà, vái người đang nằm trên giường kia…
Bỗng lúc ấy có tiếng chân và tiếng của anh trai càng lúc càng gần:
-Nhi à? Đã ngủ chưa????
Thôi, lần này là chết thẳng cánh cò bay rồi…
Và cái lúc không mong đợi đấy thì hắn ngọ nguậy… Đúng, Hàn Thu sau cảmột buổi tối bất tỉnh giờ ĐÃ TỈNH LẠI!!!! MÀ CÒN VÀO CÁI LÚC KHÔNG MONGĐỢI NHẤT!!!
Tim Nhi như muốn bay luôn ra khỏi lồng ngực, cô như đang lên dây cót… Àkhông, như đang đóng phim hành động…Cô “bay” ra tắt cái đèn học rồi nhảy lên giường, một tay bịt miệng cái tên đang mở to mắt nhìn cô kia, taycòn lại kéo chăn chùm kín đầu. Vâng, một tư thế không thể “thân mật”hơn. Nếu anh trai cô ấy có thể nhìn xuyên qua chăn, thì cái cảnh này sẽsốc lắm đây: Hàn Thu như đang ôm Nhi vào lòng nếu nói không sai. Đúng là oan gia mà
- Tuyệt đối không được động đậy nếu muốn toàn mạng- Cô nói nhỏ.
Ngay sau giây phút đó, anh trai cô mở cửa:
-Ngủ rồi à???- Và sau đó đóng cửa đi ra.
Khi chắc chắn tiếng chân đã đi xa, cô mới dám động đậy:
- Đứng dậy thay đồ đi, tôi đưa anh ra ngoài cổng. Mai anh phải đến trường như đã hứa đó.
Hàn Thu không nói gì. Cũng không hỏi:”Vì sao cô cứu tôi?”
Nhi ném cho anh ta bộ đồ của anh trai rồi đóng cửa chạy xuống phòng khách “thám thính”
ÔI TRỜI ƠI
ANH TRAI C ỦA EM ƠI
SAO ANH KHÔNG VÀO PHÒNG ANH MÀ LÀM G Ì THÌ LÀM, LẠI NGỒI NGAY PHÒNG KHÁCH THẾ KIA
???ANH ƠI~~ANH HẠI EM RỒIĐÓ ANH CÓ BIẾT KHÔNG???
Cô quay lại phòng, tiu nghỉu
“Cạnh” cửa mở ra, đập ngay vào mắt cô cái cảnh hắn đang cởi chiếc áorách te tua của mình ra. Cô há hốc, tiếng hét sắp thoát ra thì may mắncó Hàn Thu lấy tay chặn ngay lại:
-Bé mồm…- Hắn thì thầm
Cô lập tức chạy ra ngoài, đóng cửa lại, mặt đỏ bừng bừng.
Lát sau, khi thay đồ xong, hắn mở cửa:
-Sao vậy???
-Anh trai ở dưới nhà, không ra được!!
-Thế à?- Hắn nói, giọng thờ ơ, cứ như kiểu hắn không về cũng được á, sau đó lăn lên giường nằm ngon ơ
- “Thế à?” là sao???Anh không về nhà không sợ bố mẹ lo à???
-Không sợ. Tôi đi đêm suốt mà…- Hắn…hắn nhắm mắt rồi kìa!!!
Cô đến gần:
- Bộ anh định để tôi ngủ dưới sàn nhà đó hả??? Người gì mà chẳng ga- lăng tí nào- Cô nguýt anh một cái dài bằng cả dải ngân hà
- Ai bảo?- Nổi tiếng đào hoa như vậy, bị nói là không ga- lăng, Hàn Thu nổi máu nóng
HUỴCH!!!
Anh kéo cô vào trong chăn, ôm thật chặt, cứ như sợ rằng buông ra thì cô sẽ biến mất ngay lập tức vậy á.
-Quân…sát nhân!!!Khó…..thở….Tui…cứu…anh…..mà… nỡ …đối… xử…với …tui…như…vậy á????
Anh thích thú khi thấy cả khuôn mặt cô dúi vào ngực anh, tay khua loạn xạ, anh không kìm được mà “hì” một tiếng
Ngày mai thôi, một ngày mới sẽ bắt đầu…sẽ là một ngày vô cùng xui xẻo với Hàn Thu đây…
Chưa nói đi đâu xa, cặp đôi này có khi còn không qua khỏi đêm hôm nay nữa là tính đến chuyện ngày mai…………….
Trong một ngôibiệt thư không to lắm nhưng đủ ấm cúng, ở tầng một phòng khách, có mộtcon người cao lớn, bảnh bao ngồi trầm tư chuyên tâm làm việc với máytính và không ngừng thở dài. Ở tầng hai, có hai con người đang chiến đấu trong yên lặng, phải, hai con người đó là một đôi nam nữ. Chàng traithích thú ôm chặt khít cô gái, còn cô gái thì không ngừng vùng vẫy đểkiếm chút không khí, haizz…nghe họ cãi nhau thầm thì mà nản hẳn. Còntầng 3, có một cô gái đang nằm trên nền đất, trùm chăn kín đầu cười khúc khích…
Người xưa có câu: “bạn bè để lợi dụng, anh em để bán đứng” quả không có sai (người xưa có nói thế thật sao trời????)
Vâng, cô gái đang cười ấy đang thực hiện một kế hoạch hết sức ngu ngơ mà không biết, em gái mình ở tầng hai đang mém chết ngạt
- Được, anh muốn giết ân nhân của mình cũng được, nhưng chọn một cáichết nào đẹp một chút, tôi không muốn chết trong vòng tay anh!!!- Nhingóc đầu khỏi cánh tay cứng hơn sắt của Hàn Thu, khó chịu đáp
- Ờ, cũng được, tôi biết một cách chết đẹp lắm đấy!!!- Hàn thu nhếch mép cười, tay thì cố hết sức ôm cho Nhi chết nghẹt
- Thật không???Không máu me nhé!!!!- Cô nhìn anh, ánh mắt sắc lẻm
- Thế cô có biết hôn đến ngạt thở cũng có thể chết không???
- Thôi, tôi không muốn chết!!!Thả tôi ra đồ biến thái
Nhi càng bảo thả, Hàn Thu lại càng ôm chặt, cả hai vật lộn với nhau,nhưng lại cố gắng làm sao không bị phát ra mấy tiếng “huỳnh huỵch”
Cho đến khi, sức lực của Nhi đến giới hạn, không thể c...