Tiểu Nhi nhìn rõ ràng thấy tai Hàn Thu đỏ lừ lừ, chỉ hận không thể ngay lúc này tặng Mạn Thiên một quả đấm
- Nếu cậu muốn chơi như thế, chúng ta thử chơi xem! – Tiểu Nhi vốn rấttự tin với tài chơi game của mình, đưa tối hậu thư quyết đấu
- Không chơi! – Hàn Thu quay mặt qua chỗ khác, từ đầu tới giờ chưa nhìn mặt cô lần nào
- Theo tôi nhớ thì, sau cái vụ cá cược ấy, cậu không còn dám chơi vớitôi nữa thì phải? p
- Ai bảo không dám…- Ồ, cuối cùng cũng quay lại rồi!
- Hờ hờ…Là cậu nói đấy nhé
- … – Lắp bắp, ai đó bị hố rồi! >o<
Thế là trận quyết đấu định mệnh đã tới, bắt đầu từ những trò chơi đầu tiên tính từ cổng vào của thế giới game.
Thực ra “Stagesed Game” cũng có khá nhiều trò chơi biến thái. Tỉ dụ nhưtrò “Thần điêu đại hiệp” khỉ khỉ gì đấy… cũng có thể bị biến thành “Tìmngười yêu” hoặc “Giải cứu người tình”
Mà nếu muốn chơi hết các trò ở đây, thì tốn kha khá thời gian. Cho nên, sẽ loại bớt những trò có tính chất biến thái ra ngoài.
Trong khi 2 “đấu thủ” tranh tài, những người còn lại sẽ làm giám khảo.
Vòng 1: Audition ~ Luật chơi rất dễ, chỉ nhảy theo những chỉ dẫn trên màn hình. Người nào Miss nhiều nhất sẽ thua!
P
Nhã Nhi thầm kêu không ổn, nhảy múa, đó là thứ cô ghét nhất, mà ghét nhất thì chắc chắn không thể giỏi
Nhưng mà, Hàn Thu cũng vậy, anh không giỏi nhảy, mắt thì hơi bị cận, lại còn mải ngắm “ai đó” cũng đang chật vật ngảy với nhót…haizz…
Cuối cùng Tiểu Nhi thắng với tỉ sổ 6 lần Miss- còn Hàn Thu với 7 lần Miss và những thiệt hại bên trên
- Tiểu Nhi, cậu giỏi quá đi! – Song Nguyệt ôm chầm lấy Tiểu Nhi
- Đúng đúng, Tiểu Nhi thật giỏi – Mạn Thiên lại quá khích, ôm luôn cả hai người vào lòng
- Ê, buông ra! – Hàn Thu máu bốc lên đầu
- Hử? – Tất cả im lặng – Hàn Thu, cậu ghen đấy à? – Mạn Thiên trêu chọc
- Làm..làm gì có? – Ai đó vội lấp liếm
- Thật không có?
- …
- Thật có..- Nhi nói – Cũng không sao!
- ….
—————————————————————————————-
Vòng 2: Thi bắn cung
“Phập”
“Phập”
- Ê, Hàn Thu, cậu không nhường tôi một chút thì không sống đượchả? – Nhã Nhi thề là, chưa thấy ai như tên này, trăm phát trăm trúng,còn cô, chỉ 9 phát trúng thôi! >o<
- Không thể nhường! Đây là thi mà! – Hàn Thu quên mất khoảngcách ngại ngùng giữa hai người lúc đầu, vui vẻ khoái trá đứng trên vịtrí của người chiến thắng
- Á… – Cô thua rồi! >”<
- E hèm…Hàn Thu – vòng 2 – Thắng!
——————————————————————————————
Vòng 3: Thi đánh bóng
“Chíu”
- Vào rồi! – Hàn Thu vừa nói vừa phòng thủ
- Nói…nói gì vậy? – Không thể, vừa bắt đầu mới có 5 giây mà?
- Tôi thắng rồi!
- Cuộc chiến chưa bắt đầu, Tiểu Nhi, cứ cố gắng lên – Mạn Thiên bên ngoài cổ vũ
“Chíu”
“Bụp”
- Được chưa? – Hàn Thu vẫn giữ nguyên nụ cười lúc đầu
- Hức… – Nhi ủ rũ – Không phục!
- Không phục chỗ nào?
- Đánh lén người ta! Không phục a
~
——————————————————————————————–
- Không chơi nữa không chơi nữa!!!!
- Ê, vẫn còn một vòng nữa mà~ – Hàn Thu chán nản, giục giã
- Không chơi nữa đâu
~- Đi nào! – Hàn Thu cầm tay kéo tuột Nhi đi mất bóng
Ai da~ Sớm đã đi khuất bóng, Mạn Thiên cùng Song Nguyệt ở lại thẫn thờ…
- Chúng ta cũng ra quán nước bên kia chờ bọn họ nhé?
- Uhm, được, được thôi!
——————————————————————————————–
- Chúng ta chơi “thần điêu đại hiệp” nhé? – Hàn Thu thẳng tiến khu vực trò chơi
- Cái trò biến thái ấy hả? – Nhã Nhi giật mình – Không thể chơi!
- … – Hàn Thu cười – Đi nào
~
——————————————————————————————–
Khu vực trò chơi “Thần Điêu Hiệp Lữ”….
- To thật đấy! – Hàn Thu không ngại cảm thán, vì tâm trạng anh đang vui
- Không thể chơi mà, nó biến thái lắm đấy!
- Phải chơi thử mới biến độ biến thái của nó chứ?
Chưa kịp nói thêm lời nào, Nhã Nhi đã bị kéo tuột đi.
Khung cảnh mở rộng của Thần Điêu Hiệp Lữ là một mảng tối đen.
- Ah – Nhã Nhi tóm lấy tay Hàn Thu – Ra ngoài đi~Ra ngoài đi
~- Không thể – Hàn Thu kéo tay Nhi đi vào trong
– Các vị, muốn thi đấu trò chơi này, cần phải có 4 người – cô nhân viên quản lí trò chơi dừng Hàn Thu và Tiểu Nhi ở cửa
- Thế có nghĩa là sao? – Hàn Thu thắc mắc
- Có nghĩa là, trò chơi này cần 4 người, 2 người vào trước sẽ bị lạc vào mê cung, giống như tái hiện lại sự chia cách của Dương Quá vàTiểu Long Nữ, 2 người vào sau có nhiệm vụ tìm 2 người đi trước, tìm được sớm, coi như thắng – cô nhân viên vô cùng kiên nhẫn giải thích
- A, phải có 4 người cơ, chúng ta không đủ, không thể…- hai chữ“thi đấu” còn chưa kịp nói ra, Hàn Thu đã lôi điện thoại từ trong túiáo:
- Mạn Thiên, đang ở đâu?
- Ờ, tớ đang ở quán nước đối diện thế giới trò chơi!- Tiếng Mạn thiên từ đầu bên kia vọng ra – đang uống nước
- Tới khu “thần điêu hiệp lữ” ngay
- Để làm gì? Hai cậu muốn gián tiếp hẹn hò, việc gì cứ phải kéo tớ vào thế?
- Cậu nói linh tinh cái gì? – Hàn Thu đỏ mặt – Tới ngay đi!
- Tớ vừa mới ngồi chưa ấm mông mà~ – Mạn Thiên uỷ khuất
- Nhớ mang cả con nhỏ …gì gì đó đi cùng cô ta tới! – Hàn Thu nói
- Con nhỏ nào? Cô ta là ai? – Mạn Thiên thừa biết, Hàn Thu ám chỉ Song Nguyệt, nhưng coi như chưa biết đi
- Đi chết đi!
Hàn Thu khó chịu cụp máy, nhìn thấy Tiểu Nhi đang lườm mình:
- Cái gì?
- Ai là “cô ta” hả? Cậu chán sống sao?
- Không thế thì gọi cô là gì hả?
- Haiz, đồ chậm tiêu!
Hàn Thu ngớ người. Cho đến lúc hai người kia ung dung đi tới. Mạn Thiên cười hỏi:
- Tớ tới rồi!
- Cậu cực kì lề mề rồi
- Thì sao nào? – mạn Thiên bĩu môi – hai cậu vẫn còn cần trọng tài à?
- Không phải trọng tài, mà là bạn chơi! – Nhi nói, sau khi giảithích cặn kẽ luật chơi với 2 người, lí do vì sao cần 2 người
- Ồ, vậy tớ làm Dương Quá! – Mạn Thiên hí hửng – Tiểu Nhi là Tiểu Long Nữ, hãy đi tìm tớ nhé!
- Uh – Tiểu Nhi cũng tươi cười mà đáp lại
- Không được, Mạn Thiên, cậu ở đội tớ – Hàn Thu với tay kéo Mạn Thiên lại
- Á, không phải cậu muốn tớ làm Tiểu Long Nữ của cậu chứ? – Mạn Thiên cả kinh – Không, tớ thích làm Dương Quá cơ!
- Không thích cũng phải làm!
- …
- ….
Và thế là, Mạn Thiên (bị cưỡng chế) làm Tiểu Long nữ của Hàn Thu, còn Song Nguyệt (vui vẻ) làm Dương Quá của Tiểu Nhi.
Theo luật, Mạn Thiên và Song Nguyệt sẽ đi vào 2 cánh cửa khác nhautrước, sau khi lượn lung tung lang tang trong cái mê cung biến thái ấymột lúc, Hàn Thu và Nhã Nhi sẽ vào sau, ai tìm ra “bạn tình” của mìnhtrước, coi như thắng
Mà Nhã Nhi giờ quyết tâm hừng hực, cô đã thua mất 2 ván, giờ chỉ có thể mong gỡ hoà thôi!
—————————————————————————–
Lúc ấy, ở nhà, Thanh Hà đang cả kinh nhìn Lăng Bà bà
- Bà nội, bà…
- Cháu ngạc nhiên cái gì? Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, dì không ngờ nó lại tới muộn thế thôi – Di hai sung sương, thoải máinghĩ tới tương lai
- Đúng thế, việc này phải làm từ 8 năm trước mới phải! – Dì ba chêm vào
Lăng Bà bà khí thế cầm bút, trong lòng còn đang bực tức vì cốc nước màLăng Nhã Nhi ngang nhiên tạt vào bà. Nắm chặt cây bút lông, Lăng Bà Bàquyết định gạch tên Nhã Nhi khỏi gia phả!
- Dừng lại, bà nội! – Thanh hà gào lên
- Tại sao ta phải dừng lại? Trong mắt con bé đó đã sớm không cóngười bà này! – Nói thật, Lăng Bà Bà luôn luôn thương yêu người con trai cả của bà – Tức cha của Thanh hà và Nhã Nhi, và nhìn Nhã Nhi, Lăng bàbà có thể thấy hình bóng của người con trai bà yêu thương ở trong đó.Nhã Nhi giống cha hơn so với mẹ. Nhưng đau đớn là, nó lại chính là người hại chết đứa con trai ấy!
- Bà, dừng tay, cháu sẽ nói cho bà bí mật kho báu của Lăng Giamà cha đã nói cho cháu! – Thanh Hà cuống quá, đây là cái duy nhất TiểuHà nghĩ được trong lúc này
- Thật sao?? – Dì hai dì ba đồng loạt lên tiếng
- Thật…
- Vậy mau nói – Dì hai kéo tay Thanh hà, biết ngay là con bé này biết mà
Thanh hà không nói gì, chỉ nhìn Lăng Bà Bà
Lúc này, Lăng Bà Bà bắt buộc đặt bút lông xuống mặt bàn:
- Mau nói đi!
- Cha nói với con…- Thanh hà nhìn xung quanh phòng, 4 con mắtsáng rỡ của dì 2 dì 3, 2 con mắt sắc lẻm của Tiểu My, và đôi mắt đờ đẫnđang chìm vào suy tư của Lăng Bà Bà – Con sẽ chỉ nói cho bà nội biết!
- Cô…!- Dì hai dì bà trợn mắt tức giận
- Ra ngoài đi! – Lăng Bà Bà thở dài
Tiểu My ngoan ngoãn ra ngoài, trước khi đi còn ném một ánh mắt không can tâm về phía Hà
- Bọn con thì sao chứ? người cùng một nhà mà! – Dì Ba bất lực lên tiếng nì nèo
- Ra ngoài! – Lăng Bà Bà cứng rắn nói
- … – Dì 2 dì 3 ra ngoài
- Giờ con nói đi, bí mật về kho báu, nó ở đâu? – Đặt tầm mắt về phía Hà
- Nó ở …
——————————————————————————–
- Đâu rồi? Ở đâu rồi? – Nhã Nhi chưa bao giờ mất bình tĩnh như lúc này! Dương Quá ơi là Dương Quá! Trốn sao mà kĩ thế?
Cùng lúc đó, phía Hàn Thu cũng đang cực kì cực khổ!
- Tên Mạn Thiên chết tiệt! Ngươi đang trốn ở đâu hả? Cút ra đây mau lên!
Mạn Thiên lấp ló ở một nơi gần đó, cười nhe răng:
- Còn lâu!
——————————————————————————————-
- Song Nguyệt, bên cậu thế nào? – Trong khi 2 kẻ ngốc là Hàn Thu và Nhã Nhi đang lòi mắt đi tìm, Tiểu Long Nữ Mạn Thiên và Dương QuáSong Nguyệt gọi điện cho nhau
- Vẫn bình thường, giờ tớ phải làm gì đây? – Song Nguyệt hạ thấp giọng
- Giờ khiến cho Tiểu Nhi nhìn thấy cậu và cậu chạy tới chỗ Hàn Thu! – mạn Thiên cười gian xảo
- Khó lắm, tớ chạy rất chậm! – Song Nguyệt đổ mồ hôi, cô mà bị Tiểu Nhi túm được, sẽ bị Mạn Thiên bắt khao một chầu lớn
- Cố lên, chạy hết sức là được! – Mạn Thiên coi như không nhìn thấy nguy cơ trước mắt
Sau 2 tiếng “soạt soạt” khiến Tiểu Nhi nghe thấy, Song Nguyệt cắm cổ chạy
- Tiểu Nguyệt! Tớ ở đây cơ mà~ – Nhã Nhi đuổi theo, cô nàng này chạy chẳng nhanh gì cho cam!
- … – Cắm đầu chạy, rống, Tiểu Nhi, tha thứ ình nhé!
- Tiểu Nguyệt!!!!!
……
……
……
- Tiểu Nguyệt, cậu giỏi lắm! – Mạn Thiên bất thình lình kéo Tiểu Nguyệt vào một góc
- Phù phù…! – Tiểu Nguyệt thở dốc…chết…chết con nhà người ta rồi!
Lúc ấy, Tiểu yêu nữ đang lơ ngơ lạc vào bẫy của Đại ma vương Mạn Thiên đã giăng sẵn
Đi lung tung
~- Như vậy có làm sao không? – Tiểu Nguyệt thấp giọng nỉ non
- Không sao đâu! – Mạn Thiên nháy mắt, bỗng chốc thấy Tiểu Nguyệt đỏ mặt không dám nhúc nhích
- …
- Sao vậy tiểu Nguyệt? – Mạn Thiên buồn cười nói, không phảithích anh rồi đấy chứ? Anh trước giờ không có ý định quen ai đâu, tất cả chỉ là đùa vui thôi. Có lẽ, giờ cũng vậy!
– Tôi…không sao cả! – Song Nguyệt ngô nghê đáp, rồi cơ thể theo ý thức dịch ra khỏi ngực Mạn Thiên
- Cẩn thận ! – Mạn Thiên kéo người cô dán vào người mình như cũ – Nếu để họ nhìn thấy kế hoạch sẽ bị đổ bể !
Song Nguyệt có chút ngượng, ai da nha
~Lúc bấy giờ, Nhã Nhi đang đi loănh quăng, và….
Gặp Hàn Thu!
Cả hai mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, mới cùng thở dài quay mặt đi
- Khoan đã ! – Hàn Thu nói
- Có chuyện gì ? – Tiểu Nhi quay đầu
- T..tôi, cái chuyện hôm trước…hôm trước… – Đại ca Hàn Thu mạnhmẽ oai hùng, đứng trước m...