Người ta hay nói đàn bà phát triển sớm hơn đàn ông, suy nghĩ của họ cũng già dặn hơn nhiều so với đàn ông cùng tuổi. Sau này, tôi mới thấy điều đó đúng thiệt đúng. Con nhỏ thời điểm đó so với tôi hệt như Năm Cam so với một tên chuyên làm nghề móc túi bến xe. Nghĩa là chênh lệch về đẳng cấp không thể san lấp nổi.
Con nhỏ nhìn lom lom tôi sắp đám sách vở từ trong cặp, rồi đột ngột kêu:
- Đưa Linh coi trong cặp Long có gì nào?
Tôi cũng hơi ngượng. Cặp tôi không chỉ là phương tiện đi học, nó còn là nơi tôi cất giữ ối thứ quan trọng. Con nhỏ chẳng để tôi từ chối, cái mặt tò mò thấy rõ, chạy qua ngồi kế tôi. Chỉ thấy nó lôi ra nào là máy chơi game, một con dao xếp, bộ bài tây, bật lửa. Chưa hết, con nhỏ tinh quái còn mở cả ngăn kéo trong, lôi ra nguyên cái đĩa VCD có hình mấy con nhỏ ở truồng. Nó “xì” một tiếng lớn thật lớn, kêu:
- Cái này là đồ dùng học tập của Long đó hả?
Tôi từ sau vụ hôm qua với nó cũng có bạo dạn ít nhiều. Dù sao mình cũng là đàn ông con trai, bị lép vế hoài trước đàn bà coi đâu có được. Tôi khịt mũi một cái:
- Có gì đâu, tài liệu môn sinh học đó mà!
Con nhỏ bụm miệng cười. Mà tôi nói cũng đâu có sai, băng sex cũng là một loại giáo cụ trực quan dành cho môn sinh học mà thôi. Nhà trường không hiểu cho việc này, thật uổng hết sức.
Con nhỏ lật đi lật lại 3 cái thứ linh tinh trong cặp tôi, rồi không hiểu sao nó dừng lại ở chỗ bộ bài.
- Long biết đánh bài không?
Trời, hỏi tôi biết Toán không, biết Hóa không thì tôi chịu chết, chứ hỏi biết đánh bài không thì trúng tủ của tôi rồi. Tôi hào hứng ưỡn ngực:
- Biết sơ sơ từ hồi … học lớp 2.
Con nhỏ lườm tôi một cái:
- Dữ ghê ha. Làm ván coi.
Trong cuộc đời tôi gặp nhiều thất bại trước đàn bà, trong đó phần lớn tới từ con nhỏ này. Chuyên gia
cờ bạc oánh bài từ năm lớp 2 bị con nhỏ chăn cho tối tăm mặt mũi, hết thúi heo lại tới bị chặt tứ quý, 3 đôi thông. Tôi oánh bài mà chỉ thầm mong trên giường nứt ra cái lỗ để tôi chui vào trỏng, tránh cái ánh mắt cười cợt của con nhỏ ác. Vừa đánh vừa nghĩ ra một cái lí do bào chữa cho thất bại thảm hại của mình:
- Oánh bài chơi vầy Long oánh không có giỏi, chớ oánh bài có ăn thua nó khác liền.
Con nhỏ nheo nheo mắt:
- Vậy tụi mình ăn thua nha, Long chịu không?
Suýt chút nữa tôi gạ con nhỏ oánh bài ăn tiền liền, nhưng sực nhớ ra làm vậy không có ổn. Ai đời con trai lại oánh bài ăn tiền với con gái bao giờ, chưa tính theo cái đà thua này, nếu đánh ăn tiền chắc tôi sẽ đi cầm xe lắm.
- Được, nhưng ăn thua sao Linh?
Con nhỏ lại xáo xáo bộ bài, trả lời gọn lỏn:
- Ai thua phải làm 1 việc người kia nói nha, không được xù, không được ăn gian nha!
Tôi thề là mới nghe con nhỏ nói xong, trong đầu tôi nghĩ ngay ra cảnh bắt con nhỏ thua bài lột đồ ra từng món một, y chang như mấy phim sex tôi hay coi vậy. Tôi nuốt nước bọt cái “ực”, gật đầu lia lịa.
Có điều cuộc đời thật không giống người ta mơ ước. Chưa kịp bắt con nhỏ cởi món đồ nào (đấy là tôi nghĩ vậy), tôi đã lần lượt biến thành heo kêu ụt ịt, chó sủa gâu gâu, mèo kêu meo meo đủ thứ hết trơn. Không có gì diễn tả nổi cái tình trạng thảm hại của tôi lúc đó, nhất là sau khi tôi biểu diễn xong một tiết mục, con nhỏ lại lăn ra cười ngặt nghẽo. Quê vừa vừa tôi còn chịu được, quê quá tới mức tôi chịu cũng không có nổi. Tôi đâm quạu, mà mỗi khi quạu tôi lại hóa liều à nha:
- Chơi vầy kì quá, chơi cái khác đi.
Con nhỏ lại nheo nheo mắt nhìn tôi:
- Được, Long muốn chơi sao?
Tôi chơi liều luôn:
- Long thích … chơi
bài cởi đồ kia!
Mặt con nhỏ đỏ ửng lên, nó nhìn tôi thấy lạ lắm à nha. Có lẽ nó cũng không ngờ thi thoảng trong cái trạng thái khùng khùng, tôi lại nghĩ ra mấy cái chủ ý tốt đẹp tới vậy. Nó lại hỏi cà tửng:
- Chơi bài cởi đồ là sao Long?
Tôi thấy trong miệng khô khốc, cố gắng lắm mới nói được một cách tự nhiên:
- Là ai thua sẽ phải cởi một món đồ trên người đó, Linh có chịu không?
Con nhỏ cho một câu làm tôi té ngửa:
- Nhưng mà … Linh nhìn của Long hết trơn rồi mà?
Tôi bực và quê thấy ớn luôn. Sao lúc nào tôi cũng để con nhỏ này ăn hiếp hoài vậy trời? Tôi hít một hơi dài, lấy hết can đảm nói một câu:
- Long thì… chưa có được coi Linh!
Mặt con nhỏ có biểu cảm kì lạ ghê. Nó nhìn tôi lâu thiệt lâu, mắt chớp chớp. Tim tôi như đánh trống, không biết con nhỏ này sẽ trả lời mình ra sao nữa.Con nhỏ để tôi đợi một hồi lâu thật lâu, xem chừng có vẻ cân nhắc kĩ lưỡng quá đó nha. Rồi nó cũng hổng trả lời, cái tay chia chia bài thiệt chậm, cổ họng phát ra một tiếng “ừ” gọn lỏn.
Ngực tôi như bị ai đó giáng cho một búa thiệt là mạnh, đầu óc ong ong như thể vừa phóng xe đâm thẳng vô tường vậy. Mặt mũi tôi đờ đẫn, tay cầm lá bài mà mém chút nữa đánh rơi. Con nhỏ thì có vẻ bình tĩnh dữ ha, có điều trên mặt nó không hiện ra nét cười cợt nữa.
Vận xui xem ra chưa hết với tôi nha. Ván đầu tiên, tôi thua trắng. Con nhỏ nheo mắt nhìn tôi như bà nội trợ ngắm phản thịt heo vậy, rồi phán một câu:
- Cho Long nợ đó, lát tính sau.
Làm mèo kêu chó sủa gì tôi còn ngại, nhưng riêng vụ này tôi không có ngại đâu nha. Tôi hùng hổ:
- Không được. Chơi phải đàng hoàng à nha.
Con nhỏ nhìn xuống đất, nói tỉnh bơ:
- Vậy Long cởi áo ra đi.
Tôi cũng hơi ngạc nhiên, không nghĩ con nhỏ này chẳng lộ tí cảm xúc nào cả. Không lẽ nó coi tôi trong phòng tắm rồi nên cũng không khoái coi nữa hay sao? Tôi lột cái áo, ngồi trần trùng trục trước mặt con nhỏ. Nghĩ tới cảnh có thể lột trần con nhỏ ra giống tui, chút xíu nữa máu của tôi thôi chảy. Có điều từ suy nghĩ tới thực tế nó lại còn lâu lắc lắm. Ván thứ 2, ông thần đèn đen sì sì vẫn cứ bám riết lấy tôi. Không đợi nó kêu, tôi đứng luôn dậy, lột cái quần ngoài ra. Trên người tôi còn đúng cái quần cộc ngắn chút xíu, hệt như bữa trước tôi bước trong phòng tắm bước ra vậy. Con nhỏ vẫn không có thèm nhìn tôi, dễ giận ghê.
Ván thứ 3, mắt tôi sáng ngời. 3 con 2, một cặp tứ quí. Tôi nuốt nước bọt đánh “ực” một tiếng, cái tay cầm bài bất giác run lên. Con nhỏ xem chừng cũng đoán được điều gì đó qua nét mặt hăm hở của tôi nên nhìn có vẻ run rẩy dữ. Quả nhiên, cho thằng thiểu năng trí tuệ cầm bài của tôi đánh mà không ăn được nữa thì cũng nên đem nó xử bắn, nhất là khi bài con nhỏ toàn 3 và 4 cọc cạch, không có nổi một cái dây ra hồn. Quân bài cuối cùng trên tay hạ xuống, mắt tôi nhìn con nhỏ chằm chằm, nhưng không có làm sao nói lên lời nổi.
Con nhỏ giờ làm bộ mặt đáng thương lắm à nha. Nó lí nhí:
- Giỡn thôi nha Long, Linh không có làm đâu, kì lắm!
Ông trời ơi, nó vừa bắt tôi hết làm chó làm mèo, lột tôi chỉ thiếu mỗi quần cộc là trở thành Adam, vậy mà giờ có thể thốt ra một câu nghe dễ nể vậy trời. Tôi hừ một tiếng. Thời điểm này mà còn mềm yếu với kẻ địch, chính là tự sát vậy. Tôi làm mặt lạnh, kêu:
- Không được nha. Nãy giờ Long làm hoài, mình lớn rồi chơi bời phải đàng hoàng nha!
Mắt con nhỏ lúng túng thấy rõ. Nó cố gắng chống chế:
- Là tự Long làm mà, Linh đâu có bắt Long làm đâu.
Tôi chưng hửng:
- Vậy hồi nãy ai kêu Long cởi áo?
Mặt con nhỏ đỏ rần. Nó ngồi ngậm tăm tới 10 phút mới thốt ra được một câu:
- Là Linh. Nhưng … Long ép Linh mà.
Tôi khịt mũi một tiếng ra chiều bất mãn:
- Dù sao thì cũng là Linh nói mà. Long ghét nhất ai có tính hay xù đó.
Con nhỏ có vẻ dễ bị khích dữ à nha. Mặt nó vênh lên:
- Được, vậy Linh cũng làm.
Nói xong, con nhỏ quơ cái tay vô hàng nút áo. Mắt tôi nhìn tay nó chạm vô nút áo mà muốn nổ tung cả con ngươi. Nhưng trời xui đất khiến như thế nào, tôi làm một câu khiến con nhỏ chết sững:
- Long đâu có kêu Linh cởi áo?
Con nhỏ mặt mũi đần ra, nhưng có vẻ gì đó lạ lạ. Nó hỏi lại tôi:
- Vậy Long muốn sao?
Tôi ấp úng một hồi rồi lấy hết can đảm, kêu nó:
- Linh tụt váy ra coi!
Mặt con nhỏ dại hẳn đi, lúng túng thấy rõ. Nhưng chỉ một lát thôi, nó kiên quyết:
- Không được, Linh không có chịu đâu. Nếu không Linh nghỉ à nha.
Tới nước này thì tôi cũng chịu thua nó vậy. Dù sao, méo mó có còn hơn không, tôi xuống nước:
- Vậy Linh cởi áo ra coi!Sau này, trong cuộc đời tôi cũng đã trải qua không biết bao nhiêu lần chinh chiến, nhìn các em từ vũ công nhà nghề cho tới cave tại mấy quán karaoke trình diễn mấy màn múa thoát y, nhưng tôi có thể khẳng định rằng chẳng một em nào, dù xinh như hoa hậu đi chăng nữa có thể mang lại cho tôi cảm giác như khi nhìn con nhỏ Phương Linh cởi áo. Dù chỉ là cởi một chiếc áo sơ mi mỏng và bên dưới nó vẫn còn nguyên cái áo vú, chẳng để lộ chút nào. Nhưng đi cùng với nó, còn là trải nghiệm đầu đời của một đứa con trai – thứ chỉ đến với mỗi người một lần duy nhất trong đời.
Con nhỏ Phương Linh đang ngồi. Tay nó mân mê hàng cúc lâu thiệt lâu. Dễ chừng 5 phút đồng hồ, nó mới cởi xong nguyên bộ cúc, nhưng nó vẫn khép cái áo sơ mi lại không chịu mở ra. Tôi ngồi đợi hoài, đợi hoài, muốn giục con nhỏ nhưng lại không dám mở miệng. Hồi lâu, con nhỏ lí nhí:
- Long quay mặt đi Linh mới cởi!
Tôi lại rùng mình thêm một cái, rồi như một con robot bị điều khiển từ xa, tôi từ từ quay mặt qua chỗ khác. Chỉ thấy tiếng vải kêu rất khẽ, nhưng từng tiếng như thể đập mạnh vào ngực tôi hệt như một trận rock điên cuồng. Chỉ nghe giọng con nhỏ run run:
- Xong rồi đó Long.
Tôi quay người lại, sững sờ. Da dẻ con gái mới lớn mềm mịn và căng đét, cái áo vú che được nửa bộ ngực, còn hở ra một khoảng trắng mịn màng. Vai con nhỏ đang co lại, 2 tay như vô thức che lấy áo vú, gương mặt nó đỏ ửng tới tận mang tai. Thằng nhỏ cũng đang sốc nặng, từ trong quần cộc đâm thẳng lên hiên ngang hệt như cột chống trời. Cũng hên, tôi đang ngồi nên con nhỏ nhìn hổng thấy. TÔi nuốt nước bọt liên hồi, mắt nhìn chăm chăm không nói nổi lời nào, cho tới tận khi con nhỏ hết ngượng ngùng xì một tiếng rõ to:
- Nhìn cái gì hoài vậy, cái đồ ham hố!
Tôi như giật mình tỉnh lại. Lắc lắc cái đầu một chút cho tỉnh táo, tôi buột miệng:
- Da của Linh trắng quá ha!
Con nhỏ vẫn ngại ngùng, nhưng nghe câu đó của tôi, gương mặt của nó giãn giãn ra một chút. Đàn bà mà, có khi đang bị hiếp dâm, nghe thằng kia khen có thân hình đẹp cũng âm thầm sung sướng. Tôi gạ tiếp:
- Linh chia bài tiếp đi ha!
Con nhỏ lắc đầu:
- Thôi, chỉ chơi vậy thôi. Linh nghỉ nè!
Tôi cụt hứng dễ sợ. Tuy nhiên, tôi đâu phải loại người dễ chịu đầu hàng. Tôi cầm bộ bài gom lại, vừa xào vừa kêu:
- Chỉ 1 ván nữa thôi. Linh ăn Long quá trời rồi, phải để Long gỡ chứ. Chỉ một ván nữa thôi mà!
Con nhỏ xem chừng cũng không phải dạng người có quyết tâm gì cao lắm. Nó lưỡng lự một hồi rồi quả quyết:
- Chỉ một ván nữa thôi nha.
Ắt hẳn nó cũng nghĩ cùng lắm nếu có thua, nó vẫn còn mặc nguyên bộ đồ lót trên người. Có điều, người tính không bằng trời tính. Ông trời ổng đã quyết định lấy đi đời trai trẻ của tôi bằng cách trao cho tôi một cỗ bài xấu ma chê quỷ hờn thiên thần tự tử. Nhưng mà tôi không có trách ổng.
Quân bài cuối cùng trên tay con nhỏ hạ xuống, ánh mắt nó kì dị lắm nha. Đó là ánh mắt của một người nửa ham muốn, nửa phân vân. Hẳn trong đầu con nhỏ cũng đang nghĩ về cái bộ dạng của tôi như thế nào, có điều một chút ngại ngùng của con gái khiến nó chững lại. ...