“A mẹ, đi qua nhìn xem không mua là được chứ gì?” Nicole bò lên làm nũng, làm ẹ cuối cùng không thể không gật đầu.
Mà Sriranda đứng ở một bên nhìn, trong đôi mắt mỉm cười có ánh sáng ngọc nhu hòa.
Trong đại sảnh nhà Nicole, truyền ra thanh âm thúc giục của Nicole:“Thật chậm nha…… Sisi, rốt cuộc em đã chuẩn bị xong chưa ? Không phải nói chín giờ xuất phát sao, hiện tại đã qua nửa giờ !”
“Lập tức sẽ xong, đợi một chút nữa thôi.”
“Còn muốn chờ một chút?” Nicole đô đô miệng, thuận tiện nhìn hình ảnh mình trong gương sửa sang lại làn váy. Ưm, cô có phải béo lên hay không ? Sao lại thấy váy này có chút chật ? Vẫn là màu hồng phấn lưu hành như trước. Nhưng hiện tại dường như lại bắt đầu lưu hành màu vàng nhạt , không được, đợi lát nữa đến phố thánh Peter, thế nào cũng phải cẩn thận lựa chọn. Cô, Nicole · Nicole tiểu thư, sao có thể không đi trước đổi mới chứ?
Khi đang nghĩ như vậy thì Sriranda cũng đã chuẩn bị xong, từ trên lầu đi xuống dưới.
Nicole nhìn em gái của mình, con bé mặc một chiếc váy dài thiển nâu, bên ngoài là một chiếc áo khoác rộng thùng thình màu thâm nâu tím, trên chân mang đôi giày da trâu cùng màu. Thật là kỳ quái, Sriranda cũng không đuổi theo trào lưu, nhưng quần áo nào con bé mặc vào cũng đều có thể làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
May mắn mình lớn lên so với con bé xinh đẹp hơn. Nghĩ đến đây, Nicole cảm thấy chẳng phải tự ti , lập tức cầm tay em gái nói:“Đi nhanh đi! Chị đã chuẩn bị tốt, giữa trưa chúng ta đến khách sạn Rose ăn cơm, sau đó buổi chiều tiếp tục chơi, chơi cho đến sáu giờ thì trở về ăn cơm chiều, như vậy chúng ta tổng cộng có tám giờ có thể xem quần áo……”
Hai chị em khoái khoái lạc lạc ra cửa, lên xe ngựa, hướng trung tâm thương nghiệp phồn hoa thành Jacob phi đến.
Sriranda đem một góc màn cửa xe nhấc lên, quả nhiên liền thấy một chiếc xe ngựa đi phía sau các cô.
“Em đang nhìn cái gì?” Nicole tò mò hỏi.
Sriranda lắc đầu cười cười,“Chị, hôm nay chị thật xinh đẹp nha.”
Mặt Nicole lập tức đỏ lên,“Ai nha, chán ghét! Gì chứ, đột nhiên khen ngợi người ta như vậy, khi nào thì miệng của em trở nên ngọt như vậy ?”
Trong con ngươi thuần đen toát ra ánh sáng mềm mại, Sriranda nhìn Nicole, nhẹ nhàng mà nói:“Chị……”
“Ừm?
“Tuy rằng chị cùng vương tử không có duyên phận, nhưng em tin tưởng, khẳng định chị sẽ gặp được một người khác tốt hơn, khẳng định sẽ vinh hoa phú quý cả đời .” Kỳ thật cô vốn muốn nói là chúc chị hạnh phúc, nhưng đối với Nicole mà nói, hạnh phúc đại khái chính là tiền tiêu không xuể, mỹ thực ăn không xong, cùng quần áo xinh đẹp không mặc hết đi.
Nicole không lưu ý đến sự khác thường của em gái, ngẩng đầu lên kiêu ngạo mà nói:“Đó là đương nhiên ! Kỳ thật chị đã nghĩ kĩ, làm Vương phi cũng không có gì hay , nhất cử nhất động đều bị dân chúng cả nước nhìn vào, không thể cái này, không thể cái kia, ràng buộc muốn chết! Nghĩ như vậy liền cảm thấy mình thật là may mắn, không bị cái vương tử không có mắt chỉ biết vây quanh cô gái thần bí kia coi trọng. Chị a, lý tưởng lớn nhất chính là làm một vị công tước phu nhân nhàn nhã, ở trong trang viên xinh đẹp giống như Vienna Caesar, cả ngày ăn ngon mặc đẹp, chơi đùa, cái gì cũng không cần làm……” Nói tới đây, tươi cười chợt tắt, thanh âm bỗng nhiên nhẹ xuống,“Nếu chị có thể gả cho Isaac thiếu gia thì thật tốt……”
Sriranda muốn nói một câu an ủi, ai ngờ Nicole lập tức lại thay một bộ dạng đại tỷ ngốc hi hi ha ha cười xua tay nói:“Nhưng mà nghĩ cũng biết, đây là không có khả năng ! Ôi chao, Sisi,
em nói xuất thân có phải thực sự quan trọng hay không, tuy rằng từ khi mẹ gả cho Nicole tiên sinh, chúng ta trở nên có tiền, cũng có địa vị, nhưng không biết vì cái gì, mỗi lần thấy Isaac thiếu gia, chị vẫn cảm thấy ở trước mặt anh mình vẫn là tiểu nữ bộc hèn mọn xưa kia, mà anh, là chủ nhân cao cao tại thượng, chỉ biết đứng xa xa ngưỡng mộ…… Sisi, vì sao ngay từ đầu chúng ta không phải sinh ra trong nhà phú quý? Như vậy, sẽ không có loại cảm giác tự ti thua kém người khác một bậc như bây giờ?”
Vấn đề này Sriranda không có cách nào trả lời.
Trên thực tế, cô cũng không có cảm giác tự ti mãnh liệt như Nicole, đối với cô mà nói, thân là con gái hoa tượng cũng không có gì mất mặt, thậm chí, cô luôn luôn vì cha mình mà cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng mà đồng thời cô lại cảm thấy tài phú quả thật rất quan trọng, bởi vì có tiền là có thể chu du thế giới, muốn đi thế nào thì đi thế đó. Có tiền, là có thể vơ vét các loại kỳ trân dị bảo, vô luận như thế nào thì có tiền so với không có tiền tốt hơn nhiều.
Ít nhất, sẽ không lại trơ mắt nhìn người thân chết ở trước mặt mình, mà không có tiền trị liệu.
Đó là bị thương mãi mãi không tài nào xóa bỏ ở trong lòng cô.
Cô muốn nói chút gì an ủi Nicole, nhưng rất nhanh liền phát hiện không cần thiết, bởi vì đã đến phố thánh Peter. Nicole cấp tốc không kịp vén váy xuống xe, hưng phấn mà nói:“A, trời ạ, mới vài ngày không tới mà đã xuất hiện rất nhiều cửa tiệm mới mở a……”
Cô hưng trí bừng bừng đi tới phía trước, Sriranda vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo ở phía sau.
Bởi vì tới đây mua sắm phần lớn là nữ giới ở xã hội thượng lưu, cho nên trong cửa hàng cũng thuần một sắc nữ trang, người đi đường lui tới cũng là nữ giới.
Ngay tại khi Nicole đang chuẩn bị mặc thử một đống lớn quần áo thì Sriranda đột nhiên tới gần cô, đè thấp cổ họng nói:“Chị, bên ngoài có sắc lang.”
“Cái gì?” Nicole vội vàng nhìn xung quanh.
“Hư! Đừng kích động, cúi đầu, nghe em nói.” Sriranda cầm lấy một cái váy hồng ô vuông trong số đó, ở trên người Nicole một bên vừa khoa tay múa chân vừa nói,“Thấy bên dưới đèn đường có một tên lấy báo che mặt không ? Hắn ta vẫn mị mị nhìn chằm chằm chị, lát nữa chị thử quần áo phải cẩn thận, một khi phát hiện anh lại nhìn chị, chị phải hô thật to. Ok?”
“Chị biết nên làm thế nào ! Hừ, chỉ bằng cái loại người bộ dạng đầu trâu mặt ngựa này cũng dám mơ ước mỹ mạo của chị, nhất định sẽ làm cho anh ta chịu chút đau khổ !” Nicole tức giận cầm váy vào phòng thay đồ.
Đại khái qua một phút đồng hồ sau, trong gian phòng thay đồ truyền ra một tiếng thét khủng bố chói tai, tất cả mọi người ở đây đều đồng thời quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra — chỉ thấy mành che rớt ra, Nicole quần áo không chỉnh đem một cái váy ôm ở trước ngực, che khuất bộ ngực của mình, sắc mặt hoảng sợ nói:“Có, có, có sắc lang! Có đàn ông rình coi tôi!”
Nhân viên cửa hàng vội vàng đi qua, gấp giọng hỏi:“Tiểu thư, phát sinh chuyện gì ?”
“Hắn! Vừa rồi hắn lén lút tiến vào nhìn lén tôi thay quần áo!” Nicole tiêm tiêm ngón tay ngọc chỉ chỉ –
Nam tử quần áo đen từ đầu đến chân đứng ở góc hẻo lánh sáng sủa, vẻ mặt kích động.
Một tiệm nữ trang xuất hiện đàn ông đã thực không tầm thường, huống chi người nọ còn ăn mặc kỳ quái, vừa thấy là biết không phải tới mua quần áo .
Vài tên nhân viên cửa hàng vội vàng tiến lên, người nọ bỏ chạy, một phen trốn đánh rốt cục bị áp chế, trói lại đưa đến.
“Tiểu thư, ngài lại nhìn kỹ một chút, người vừa rồi rình coi ngài là anh ta sao?”
“Đúng vậy đúng vậy,là anh ta!” Nicole một phen nước mắt nước mũi khóc lóc.
Mọi người đều nghị luận:“Đáng sợ, cư nhiên phát sinh loại chuyện này! Về sau sao còn yên tâm cho các tiểu thư ở trong này mua quần áo a!”
“Đúng vậy đúng vậy, bây giờ biến thái gì cũng đều có. Nghe nói mấy ngày hôm trước có cửa tiệm bị ăn trộm vặt nữa kìa ……”
Người áo đen kia kêu lên:“Buông! Buông! Tôi không phải sắc lang, tôi cũng không có nhìn lén vị tiểu thư kia thay quần áo, buông –”
Trong trường hợp lộn xộn như vậy có một thiếu niên mặc áo sơmi trắng, đầu đội một chiếc mũ sụp lẫn trong đám người vây xem, thần thái nhàn nhã đi ra khỏi cửa hàng.
Nắng tháng tư chiếu xạ lên mái tóc ngắn lộ ra bên ngoài của anh, bóng loáng mềm mại như sợi tơ đen.
“Cái gì? Không thấy ?”
Bên trong căn phòng trên lầu hai đường Thải Hồng (lại một từ nữa, đuối, ko biết đâu), Ron vẻ mặt khiếp sợ nhìn cấp dưới của mình.
Cấp dưới cúi đầu xuống, khó xử nói:“Đúng vậy…… Lúc ấy chị cô ta đột nhiên từ trong phòng thay đồ nhảy ra, nói Haby nhìn lén cô ta thay quần áo, vì thế mọi người đều chạy tới bắt Haby, chờ đến khi anh ấy giải thích rõ ràng thân phận của mình thì lại phát hiện Sriranda tiểu thư đã không thấy .”
Ngồi một trên sô pha , Isaac cầm hồng rượu trong tay, không nói gì.
Ron cả giận nói:“Như vậy người bên ngoài đâu? Không cần nói cho chúng ta biết các cậu cũng chỉ có ột người giám thị cô ấy!”
“Đương nhiên không, lão đại. Lúc ấy tôi ở lại trên xe ngựa giám thị tất cả, tôi thề với anh, từ đầu tới đuôi tôi đều nhìn chằm chằm vào cửa hàng kia, không phát hiện Sriranda tiểu thư đi ra quá!”
“Cửa hàng có cửa sau không?”
“Không có.”
“Như vậy người làm sao biến mất? Chẳng lẽ có cánh bay?”
“Thực xin lỗi……”
“Sau đó có kiểm tra qua cửa hàng kia không ?”
“Có tra qua, cửa hàng kia tuyệt đối không có vấn đề gì. Hơn nữa Nicole tiểu thư đối với chuyện em gái mất tích cũng cảm thấy rất kỳ quái, đúng rồi, còn có một chuyện kì quái nữa là ở chỗ giá áo phát hiện quần áo của Sriranda tiểu thư, tôi có mang đến .” Cấp dưới đem một cái túi to đưa cho Ron. Ron tiếp nhận nhìn thoáng qua, lại đưa cho Isaac.
Isaac tiếp nhận gói to, quần áo bên trong nhất thời rơi ra rớt xuống trên sô pha.
Áo khoác thâm nâu, váy dài thiển nâu, giống như còn mang theo hương thơm thản nhiên của chủ nhân.
Ron càng thêm căm tức, một phen nhéo áo cấp dưới nói:“Ý của cậu là nói, Sriranda tiểu thư chẳng những mất tích , mà còn quang thân mình mất tích?”
“Đúng, thực xin lỗi, lão đại! Tôi không có ý tứ này, nhưng, thật sự tìm không thấy cô ấy……”
Đầu ngón tay Isaac khẽ vuốt vải y phục, bỗng nhiên mở miệng nói:“Cậu không thấy quần áo này có chút rộng quá mức sao?”
“Cái gì?” Ron quay đầu.
“Xem váy này, ngay cả đai lưng áo đều không có, càng như là váy ngủ.” Isaac ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tên cấp dưới kia nói:“Nghe, cậu xác định từ đầu tới đuôi Sriranda đều không có đi ra khỏi cửa tiệm?”
“Đúng vậy, tôi xác định.”
“Như vậy, những người khác có xuất hiện qua không? Khi tất cả mọi người đang nhìn náo nhiệt thì không có người nào ra khỏi cửa hàng sao?”
Cấp dưới nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ánh mắt đột nhiên sáng ngời:“A! Tôi đã nhớ ra, lúc ấy chỉ có một thiếu niên đi ra .”
“Thiếu niên?” Ron cùng Isaac đồng thời truy hỏi.
“Đúng vậy. Cái thiếu niên kia, ách, vóc không cao cũng không thấp, tóc ngắn, có chút gầy, bộ dáng thế nào cũng không nhớ rõ , dù sao cũng là một vị thiếu niên thanh tú, mặc áo sơmi trắng, nhìn qua không có gì đặc biệt……”
Áo sơmi trắng……
Tay Isaac lập tức nắm chặt, anh nhớ tới tình cảnh lần trước khi cùng Sriranda gặp lại:
Người qua đường liều lĩnh, vali trong tay rơi xuống, quần áo bên trong đổ ra…… Anh xoay người giúp cô nhặt lên…… Áo sơmi trắng……
Đúng vậy, chính là chiếc áo áo sơmi trắng kia!
Lúc ấy anh không mấy để ý, hiện tại ngẫm lại, thì căn bản là thực không hợp thích hợp. Vì sao trong vali của thục nữ lại có áo sơmi trắng của đàn ông?
Nói cách khác, tại thời điểm kia Sriranda đã nghĩ tới việc muốn thay đổi trang phục, lấy nam trang xuất hành!
Áo sơmi trắng …… Trời ạ, áo sơmi trắng……
Cấp dưới tựa hồ cũng ý thức được mình đã sơ sẩy, sắc mặt tr...