trên thế gian này có điều gì mà hắn coi trọng nhất, hơn cả chính bản thân mình thì đó chính là người nhà, tuy nói là như thế, nhưng gặp gỡ Lãnh Ngạn Kì thật bực mình, hắn cũng đành đầu hàng.

Lãnh Dực Vĩ ở ngoài cửa vừa rồi cũng muốn làm rõ chuyện phát sinh, vẻ mặt bất đắc dĩ há mồm nói tiếp: ” Ai! Đồ ngốc tử, nghe đây này”. Đệ đệ này của hắn chuyện gì cũng có thể làm ầm cả lên được. Điểm tốt của nó là thẳng tính, khoáng đạt, không câu nệ tiểu tiết, trung thực, căn bản mà nói chính là giống trẻ con, ngốc nghếch.

“Ta không có phải là ngốc tử…” Lãnh Ngạn Kì định tiếp tục tranh biện, nhưng không có được đáp lại, Lãnh Dực Vĩ cố tình nói tiếp, dù sao hắn cũng không muốn nghe đệ đệ mình nói nữa.

” Cùng với Ôn gia tiến hành đám hỏi là do chính ta tự mình tán thành, đúng vậy, lấy thực lực của chúng ta đúng là đánh hạ được Ôn gia , nhưng để làm gì đâu, làm như vậy là quá dễ dàng. Sớm như vậy liền chấm dứt đối địch tra tấn hắn (Ôn gia), ngươi nói xem thì còn gì là hứng thú. Ta nhàm chán lâu lắm rồi, lần này chính mình sẽ đi làm nhạc tử *( con rể) người ta vậy”. Nói xong thần tình trên gương mặt hắn mỉm cười đầy âm hiểm giảo trá.

A! Không có hổ là Lãnh Dực Vĩ, một kẻ luôn khiến cho địch nhân phải kinh hãi, nụ cười mỉm trên mặt hoàn toàn là dùng để che dấu nội tâm thâm sâu khó lường; hình tượng nho nhã cùng giọng nói dễ nghe, khuôn mặt hiền lành, vĩnh viễn làm cho người ta không thể biết được tính cách hắn quỷ kế đa đoan như vậy. Đúng vậy, đúng vậy, gặp gỡ hắn thời điểm nào cũng phải luôn cẩn thận.

” Cái gì? Ngươi làm như thế nghĩa là …” Lãnh Ngạn Kì vẫn là không có cơ hội mở miệng, bởi vì Lãnh Dực Vĩ hoàn toàn không lí gì tới hắn, nhưng Lãnh Ngạn Kì vẫn cứ tiếp tục nói cho xong.

” ngươi cưới Ôn gia tiểu thư chỉ vì mục đích của mình sao? Không phải là nhiều khả năng ngươi sẽ sai sử nàng như hạ nhân, biến nàng thành công cụ ấm giường, buộc nàng ngồi xuống nàng tuyệt đối không dám đứng, kêu nàng sang hướng tây nàng sẽ tuyệt đối không dám sang hướng đông nha!”.

Nơi này là thể chế phong kiến, thê tử phải luôn tuân phục trượng phu mình, hắn tuy là đại nam nhân chuyên chế độc tài, bất quá là vì thuận theo thời thế, hắn thật sự lại là trượng phu người ta, đại lão gia trong gia đình, làm như vậy thì có gì sai đâu?

“Ngươi thật sự rất là nhàm chán!”. Lãnh Ngạn Kì phi thường khinh thường nói một tiếng. Tuy nói những điều nhị ca vừa nói không có sai , nhưng tốt xấu gì cũng là huynh đệ, hắn còn không hiểu chân chính những điều nhị ca nói có hàm ý gì sao? Hắn căn bản là sẽ ăn người ta xong rồi coi như không có chuyện gì, sau đó sẽ vì nhàm chán mà bỏ người ta,thật không thể chấp nhận được.

“Chính là do cuộc sống của ngươi không có gì thú vị, cho nên ngươi tính toán đem cưới Ôn gia tiểu thư về nhà, rồi cùng nàng chơi đùa … Ai ôi!”. Đột nhiên hắn bị một đạo khí mạnh mẽ đánh trúng ngực, làm lời chưa nói hết phải nuốt trở về.

Lãnh Dực Vĩ dương dương tự đắc phe phẩy cây quạt trong tay, lời nói một khi đã nói ra hết rồi, sẽ mất đi cái thú vị của nó.

“Chính là ngươi không phải cũng rất…”. Lãnh Ngạn Kì cứ tiếp tục nói không dừng lại, đây là bản tâm từ bi vốn có, những kẻ một khi có bối phận cao hơn người ta là tốt lắm rồi, liền tỏ vẻ này vẻ kia không coi ai ra gì, cũng bởi vậy hắn phải đòi lại quyền công bằng. Liền như vậy, Lãnh bảo chủ vẫn mỉm cười nghe hai người đối thoại, lúc này lại lên tiếng không để Lãnh Ngạn Kì nói hết.

“Nếu không còn gì nghi vấn, như vậy các ngươi nhanh tiến hành an bài cho chu đáo, không lâu sau phải đến Giang nam nghênh thú (dâu), ta không hy vọng tới lúc đó có gì bị bại lộ”. Thần sắc hắn thay đổi, do đàm luận công việc nên lập tức bày ra vẻ mặt thật đứng đắn.

Mỗi khi tiến hành công việc, ngẫu nhiên cũng sẽ phát sinh những sự việc xảy ra ngoài dự kiến, dù sao vận mệnh là thứ không ai có thể đảm bảo nắm vững được không phải sao? Giờ khắc này sẽ không có việc gì, nhưng làm sao dám cam đoan giây tiếp theo sẽ không xuất hiện chuyện xấu.

Không thể nói bừa điều gì, có người thực chán ghét loại đột biến phát sinh, nhưng biến cố phát sinh nên xem là lẽ thường đi, đây chẳng phải là điều vốn hay phải trải qua của mỗi sinh mệnh hay sao? Nếu mọi việc đều luôn xảy ra như ý mình, chẳng phải sẽ khiến kẻ khác cảm thấy nhàm chán buồn tẻ muốn chết hay sao, mỗi sinh mệnh lại có một số mệnh khác nhau, tùy thời điểm, thời khắc, ngày tháng, lại xảy ra biến hóa, tốt hay xấu, cũng cứ thử đối diện xem sao?

(Lady meo meo: thế là ta lại edit xong thêm một phần nữa làm qua mừng năm mới các nàng, mệt thật ý. Có những chỗ khó lắm. He he ta phục ta quá. Ah, ta có một điều muốn hỏi, mọi ng. thấy tên của các nhân vật trong truyện này thế nào? Ta thì thấy rất tức cười. Uẩn Đình: ta liên tưởng tới cái đình chùa buồn bã u uẩn, khóc tới chảy nước lung tung búa lua xua. Ti Khải Duẫn: cái họ ngộ quá. Còn Lãnh Ngạn Kì thì lầm ta liên tưởng đến hình ảnh ai đó lâu ngày không tắm kì ra một đống gét bẩn. Sorry các nàng, ta thô lỗ quá nhưng đó là những lời thật lòng ta nghĩ vậy).
Chương 2

Ôi trời ơi! Đau … đau a! cái đầu của nàng như bị ngàn cái kim nó châm, tứ chi tê liệt đau nhức như bị đánh, lại còn là bị đánh vô cùng một chỗ đau khó nhịn được. Nàng còn không dám xác địnhtừng trận rên la kia là của ai a, có phải xuất phát từ trong miệng mình mà ra không. Bởi vì nàng không biết là liệu mình còn có khí lực để phát ra tiếng hay không.

Nàng … là bị làm sao vậy? A! nàng nhớ lại khoảnh khắc đó, trong lúc nguy cấp nàng đã đẩy Khải Duẫn ra, thế rồi nàng bị chiếc xe đâm vào … Đúng rồi, Khải Duẫn không có việc gì xảy ra chứ?

Nghĩ đến đây, Âu Uẩn Đìnhlúc này mới cố gắng dãy dụa đứng dậy, nàng dung hết sức của chín trâu hai hổ để tự nâng bản thân mình dậy, mắt nhẹ nhàng đảo xung quanh, chỉ là giây phút này nàng mới nhận ra…. Đây là đâu a?

Mọi thứ xung quanh chỉ có thể dùng mấy từ ” Cổ mầu cổ hương”* ( mầu sắc hương thơm cổ xưa) để hình dung cách bài trí, chiếc đàn tự chế để trên mặt bàn, cửa ra vào bằng gỗ đen, cửa sổ hình vòng cung … Từ từ, liền ngay cả nàng cũng đang nằm trên một chiếc giường gỗ lớn, lại cũng để lộ ra hơi thở của sự “lỗi thời”.

Nàng thực không biết chính mình đang ở cái địa phương nào, diều duy nhất có thể khẳng định, nơi này tuyệt không phải bệnh viện, chẳng lẽ nơi này lại là thiên đường. Đây có khả năng là thiên đường hay sao? Nàng rốt cuộc chả lẽ chết rồi sao?

Nói không kinh sợ thì chính là lừa bản thân mình, bất quá giây phút này duy chỉ có sự trấn tĩnh mới giải quyết được vấn đề. Tự hỏi trong chốc lát, rồi nàng tự đứng dậy tìm đáp án.

Không … không thể nào? Ngay cả cách bài trí cái giường, cũng chỉ có trên phim kịch Ti vi mới có thể xuất hiện, chiếc hài (giầy) hoa này nữa, đang lúc nang do dự có phải là mình đã xuyên về cổ đại hay không, thì ngay lập tức tiếng gõ cửa nhẹ, đồng thời ngay lập tức cửa gỗ bị mở đẩy sang một bên. Âu Uẩn Đình còn chưa kịp có phản ứng gì, chỉ thấy một đôi bàn tay lớn đầy thịt hướng về phía nàng, nàng kinh dị tới ngây ngốc, ngốc đến không kịp né tránh đã bị cái người có bàn tay đầy thịt ôm lấy.

“Phiên Nhân à, ngươi chính là dọa phúc thẩm sợ chết mất, liền như vậy, không ăn uống bất động hôn mê nhiều ngày, làm hại phúc thẩm nghĩ đến có khi nào ngươi mãi sẽ không có tỉnh lại không? Ô ô giờ thì không có việc gì rồi, không việc gì là tốt rồi”.

Phụ nhân đang đứng trước mặt nàng đây to béo ngổn ngang vô cùng, không ngừng lớn tiếng

la hét, khóc lóc thê thảm, lại cứ luôn ôm chặt lấy nàng để tỏ sự vui sướng, hoàn toàn không quan tâm nàng đang bị ôm chặt không thở được khó chịu giãy dụa liên tục.

Ô oa! Ai … mau mau đến đây…. Mau cứu nàng, nàng… mau, không khí, Âu Uẩn Đình nhăn nhó, khuôn mặt nhỏ nhắn bị chôn sâu ở hai tòa sơn cốc* ( ngực), nàng không ngừng huy động hai tay, giúp chính bản thân mình có không gian mà thở.

Đột nhiên như là có n

người nghe thấy tiếng nàng cầu nguyện mà đến, giúp nàng thoát ly khỏi cái người đang ôm nàng chặt một cách phi thường kia. Âu Uẩn Đình hớp từng ngụm từng ngụm không khí, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng.

“Phúc thẩm, ngươi đừng có quá kích động như vầy, Phiên Nhân chỉ là vừa có tỉnh lại, đừng có dọa nàng”. Một vị nữ tử khí chất cao nhã giúp đỡ nàng lần nữa ngồi lại bên giường. ” Như thế nào? Phiên Nhân, thân hình còn chỗ nào không khỏe không?”.

Vị tiểu thư vừa hỏi nàng này có tiếng nói thật mềm mại dễ nghe, thực kì dị, Âu Uẩn Đình tâm sự khẩn trương, hướng ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía quanh mình, phòng này lí nào lại lập tức trở nên nhiều người như vậy, hơn nữa… Hơn nữa tất cả đều là gương mặt đầy sinh khí, và nàng cũng dễ dàng nhận ra được các nàng chính là tỏ ra rất thân thiết, rất tốt với nàng, nhưng chung quy là nàng không có nhận ra họ là ai cả.

“Phúc thẩm, ngươi xem đi! Phiên Nhân có phải là đã bị ngươi dọa cho ngốc luôn rồi không”. Một tiếu lệ nữ tử khác đứng cạnh giường gỗ tỏ ý giả vờ ai oán, nhưng chính là đôi mắt nàng ta đang lộ ra ý trêu cợt.

“Nói như vậy cũng nói được”. Phúc thẩm không tin vội lên tiếng phản bác, “Đến đây Phiên Nhân, Phúc thẩm đã vì ngươi mà nấu rất nhiều thang dược bổ cho thân thể ngươi, mau mang nó lên đây đi”. Phúc thẩm tay chân luống cuống bưng lên một bát thang dược, liền một cái ép nàng uống luôn.

“Phúc thẩm ngươi một lần nấu một bát lớn như vậy, Phiên Nhân uống sao hết được, nàng không có phải là ngươi”. Cũng vẫn là tiếu lệ nữ tử khi nãy tra hô lên.

“Kỳ quái, nha đầu ngươi khi không sao nhiều ý kiến như vậy, này cũng không, kia cũng không, phải biết rằng…” Phúc thẩm không cam lòng yếu thế mở miệng nói lại.

Liền như vậy, hai người ngay lập tức đã mở ra một trận đại chiến.

Không để ý tới hai người đang tranh cãi đó, nữ tử nhàn nhã ôn nhu lên tiếng nói:” cám ơn ngươi, ta cũng thực xin lỗi ngươi, thực cảm ơn ngươi hôm đó thế ta nhận trận đòn, thực xin lỗi tại ta, hại ngươi hôn mê nhiều ngày như vậy.” Khuôn mặt nữ tử biểu lộ ý cảm tạ lẫn sự áy náy, có thể thấy rõ nàng rất thành tâm.

Âu Uẩn Đình chung quy vẫn là không có cơ hội phản ứng, chỉ thấy ở giữa vị phúc thẩm cùng tiếu lệ nha đầu kia khi nghe câu nói của vị nữ tử ôn nhu cũng vội vàng xoay người lại, khen ngợi thật to vài câu.

” Đúng rồi, Phiên Nhân, thật sự lúc đó không có nhìn ra ngươi luôn. Bình thường ngươi hướng nội thẹn thùng, nhát gan sợ sự, không nghĩ tại thời điểm tất cả mọi người đều bị lão gia làm cho sợ tới hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, ngươi lại có dũng khí xông lên phía trước bảo vệ tiểu thư, thật sự khiến cho Mẫn nhi đối với ngươi thật bội phục”.

Cứ nhớ lại cái màn kia, nàng liền không cầm được sự bội phục, Phiên Nhân yếu đuối lấy hết dũng khí bảo vệ tiểu thư, thật là … thật là khiến nàng rất rất cảm động a.

“Đúng rồi! Đúng rồi!”. Phúc thẩm cũng nhanh chạy tới tiếp lời, “cũng không uổng tiểu thư bình thường đối đãi với chúng ta tốt như vậy, tri ân phải báo đáp, Phúc thẩm ta thật kính nể ngươi”. Phúc thẩm cứ nghĩ liệu có thể hay không ha? Phiên Nhân thường ngày luôn văn văn nhược nhược *(yếu đuối) , an nhiên tĩnh lặng, ai mà biết nàng lại có cái dũng cảm lớn như vậy, lại là do nàng tự nguyện không phải do mệnh lệnh nữa.

“Lạ a! Ta thật sự cảm kích, Phiên Nhân đâu?” Nữ tử ôn nhu tao nhã nói.

Ba người thao thao bất tuyệt thay phiên nhau nói lời hay, giống như người nằm trên giường kia, không chỉ là cứu chủ tử của m...


1 Sao2 Sao3 Sao4 Sao5 Sao 5,0/5, 1121 đánh giá
Facebook Google Plus Twitter
Bình luận
Cùng chuyên mục

Teya Salat